Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 137: Bộ xương đen trong góc tường



Edit: Sên ヽ(・∀・)ノ

Tôi cẩn thận nhìn lại đến ba lần, phát hiện ra trong lúc tôi đang nghe điện thoại thì chiếc xe tang cải trang thành xe số 14 kia đã ở bên cạnh tôi rồi. Tài xế trêи chiếc xe ấy còn mang theo chiếc mặt nạ màu trắng.

Như vậy là, người lái chiếc xe số 14 kia chắc chắn không phải là Trần Vĩ. Điều này tôi có thể khẳng định được.

Bên cạnh đó, chiếc xe số 14 này chính là một chiếc xe tang (?), cái này tuyệt đối không giả, bởi vì nó có thể trốn dưới đáy mắt tôi ( ý là ngay khi tôi ở đó, cũng không nhìn thấy nó đi qua)

Vấn đề là chiếc xe này sẽ ngừng ở đâu? Tại sao đột nhiên lại dư ra một chiếc xe số 14 nữa?

Trong lòng tôi chấn động vô cùng, tự nhủ chuyện này nhất định phải tra ra rõ ràng. Lãng phí 20 phút ở xưởng đốt, tôi liền nhanh chóng lái xe trở về.

Lúc trở về văn phòng, Trần Vĩ hỏi tôi: Lão đệ, hôm nay ngưởi xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại lái xe ngược chiều trêи lối đi?

Chuyện như vậy nhiều lời vô ích, tôi nói: Trần ca, buổi tối trời tối quá, đang suy nghĩ vài chuyện nên cũng không chú ý.

Trần Vĩ vỗ vỗ bờ vai tôi, cũng không nói gì.

Tôi trở lại ký túc xá chuẩn bị một hồi, biết rằng chú trung niên, Nhị Gia, bác Hỉ đã chờ tôi ở đó rồi. Đi ra trạm vận chuyển khách, từ xa đã nhìn thấy bên đường có một chiếc xe con màu đen đỗ ở đó, tôi liền đi tới, hỏi: Nhị Gia, đêm nay phải đối phó với những người kia như nào?

Chú trung niên lái xe, Nhị Gia ngồi ở ghế phó lái, bác Hỉ cùng tôi thì ngồi ở phía sau. Nhị Gia cười cợt nói: Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Đến khi chú trung niên lái xe đưa chúng tôi đến nhà xưởng bỏ hoang, Nhị Gia mở cốp xe sau, một đồ vật lọt vào trong tầm mắt tôi làm tôi giật cả mình. Nhị Gia dùng thời gian một ngày, không biết từ đâu kiếm được một mớ rạ vàng (rơm), buộc thành một cái người rơm hung thần ác sát (dữ tợn), người rơm này có tới ba cái đầu. Mỗi một cái đầu này đều có răng nanh, mặt nạ mắt trợn tròn.

“ Mau đến, khiêng bù nhìn khiêng tới đây. Đi theo ta”.

Tôi ôm người rơm, mỗi bên có một cái gậy trúc, đây chính là để chống đỡ cho người rơm. Sau khi đi vào nhà xưởng, Nhị Gia lấy chân làm thước, đi vào nhà xưởng tràn ngập cỏ dại trêи mặt đất. Nhị Gia hướng về phía bắc đi mấy bước, hai tay kết thành một cái Ấn quyết (dấu tay) kì quái, sau đó lại hướng về phía đông đi mấy bước, hai tay bắt ấn quyết. Cuối cùng lại đi về phía nam, phía tây thành một cái hình vuông, Nhị Gia nói: Lão Hỉ, đến lượt ngươi rồi.

Bác Hỉ ‘ừ’ một tiếng, từ trong người lấy ra bộ ngân châm của mình, hắn cà nhắc đi tới mỗi một góc của hình vuông, đem ra bốn cái ngân châm dính đầy máu tươi chuẩn bị từ trước, lặng lẽ cắm vào trong lòng đất.

“Được rồi!” Bác Hỉ dùng sức gật đầu.

Ngay lúc này Nhị Gia hướng về phía tôi, nói: A Bố, đem cái Ma La diệt Uy Vương (con bù nhìn) này chuyển tới!

Lúc này, tôi chú ý tới một chi tiết nhỏ ở chỗ Nhị Gia. Lúc hắn cùng tôi nói chuyện sẽ không dùng một, hai ngón tay chĩa vào người rơm trong lồng ngực tôi mà là đưa bàn tay lên, làm ra một cái dấu tay “xin mời” hướng đến người rơm trong lồng ngực của tôi. Dáng vẻ vô cùng thành kính.

Tôi biết ở người rơm trong ngực tôi nhất định đã được Nhị Gia chế tác thành một tượng thần lợi hại, giòe khắc này, dùng tượng thần như là một lực lượng mạnh mẽ, đến làm kinh sợ những người rơm bị điều khiển kia

Tôi đem người rơm Ma La diệt Uy Vương cắm vào ngay chính giữa mảnh đất hình vuông. Nhị Gia cất cao giọng nói: Thiên địa Càn Khôn Ma La chưởng, đối với Lôi Sơn gió trạch Đại Bi, Ma La diệt Uy vương chính là ở chỗ này! (thần chú thì mình xin phép không dịch, cũng không biết dịch thế nào)

Khi Nhị Gia nói, tôi chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh đều thấp xuống không ít. Nhị Gia đi ra, nói với chúng tôi: Lão Hỉ, ngươi ở lại chỗ này, phụ trách trông coi Ma La diệt Uy vương. Chỉ cần tượng thần không bị huỷ, chúng ta sẽ không chết!

Tôi đem khói hương (đã được chế tác giống như thuốc lá) chuẩn bị xong lấy ra, nói: Nhị Gia, bác Hỉ, mỗi người cầm một nhánh đi, nhang này ta dùng để đốt diệt viên quang thuật, giúp chúng ta không bị rơi vào ảo giác

Nhị Gia gật đầu, nói: Hai ngươi hút đi, ta cũng không cần.

Nhị Gia mang theo hai người chúng tôi bước về hướng nhà xưởng cũ nát bỏ hoang, tối nay trời không có mây, vừa vặn nhìn thấy rõ mặt trăng. Dựa vào ánh trăng sáng, tôi thấy nhà xưởng ở cuối đường dường như có rất nhiều người vô cùng nhốn nháo.

“Nhị Gia, nhà xưởng hình như có giấu người”

“Không cần để ý đến nó, những thứ đó đều là người rơm thông thường, sau đó rót linh hồn vào rồi khống chế. Bọn lâu la (lính quèn) mà thôi, không làm được gì cả. Nhị Gia cũng không để ý đến

Tôi cũng không biết thứ gọi là Ma La diệt Uy Vương này lợi hại như thế nào, nhưng đêm nay đi vào nhà xưởng vô cùng thuận lợi, không đụng phải bất kì vật cản trở nào cả.

Trong nháy mắt, chúng tôi đã đi đến xưởng đóng sách, lần trước Mắt Quỷ xoay chuyển thời không, mang tôi từ buổi tối đi tới buổi sáng hôm sau chính là từ chỗ này. Có Nhị Gia ở đây cùng, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Tôi đưa đầu liếc mắt nhìn, đang định đi đến thì Nhị Gia kéo cổ tôi lại, trong tay hình như cầm một cây châm, bỗng nhiên ở sau lưng tôi đâm vào chỗ xương sống.

“Á! Nhị Gia, ngài…” Nhị Gia cầm ngân châm, đâm vào người tôi một cái, tôi đau đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, quá đau rồi. Nhị Gia vỗ vỗ bờ vai của tôi, nói: “Có thể đi vào rồi, như vậy ngươi sẽ không bị ảo giác nữa”.

Sau khi tiến vào trong nhà xưởng, tôi đang định mở đèn pin ra thì Nhị Gia đột nhiên đè cánh tay của tôi xuống, ra hiệu trước tiên không nên gấp gáp. Ánh trăng vô cùng sáng từ cửa sổ chiếu vào bốn phía của phân xưởng, ánh sáng mơ hồ bao phủ cả bên trong phân xưởng. Tôi bình tĩnh lại nhìn, trong lòng nghĩ thầm không đúng

Phân xưởng này ngay cả mô hình (khuôn) cắt sách cũng không có mà thay vào đó là từng chiếc giường bệnh, trêи mỗi giường đều có một bộ Khô Lâu (xương khô). Điều làm tôi không hiểu chính là những bộ xương khô kia nằm ở trêи giường bệnh đều nằm ngước đầu lên, miệng há to có vẻ vô cùng thống khổ. Xương cốt của họ không phải màu trắng mà là một màu đen tuyền! Giống như là trúng phải kịch độc.

Tôi nhỏ giọng kinh ngạc nói: Nhị Gia, cái này không đúng! Lần trước tôi tới nơi này rõ ràng là thấy mô hình cắt sách.

Chú trung niên nói: Đấy là ngươi trúng ảo giác rồi, phân xưởng này tràn ngập mùi vị, mùi vị này xông vào mũi ta, trong nhất thời đầu óc ta liền choáng váng, có chút hoa mắt. Nhưng may là trước đó ta đã hút thuốc, chắc vì thế nên mới chưa bị tiến vào ảo giác

Nói cách khác, lần trước tôi tiến vào phân xưởng, từ lúc bước vào, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy cũng đã là ảo giác rồi. Lúc đầu là ảo giác nhưng lúc sau khi tiến vào văn phòng (văn phòng của bạn thời cao trung của A Bố) thì Mắt Quỷ đã đem tôi rời khỏi nơi này. Tôi không tự chủ được sờ vào Mắt Quỷ, trong lòng tự nhủ: Huynh đệ à, lần này ngươi nhất định phải phù hộ ta a!

“Chậm đã! Khoan hãy đi!” Chú trung niên bỗng nhiên quát khẽ một câu, đưa tay vỗ vào bả vai của tôi, không để cho tôi đi tiếp. Trong bóng tối tôi bị giật mình, nói: Đêm hôm khuya khoắt chú đừng đập bả vai tôi a, có chuyện gì thì chú cứ nói đi.

Chú trung niên cắn răng nói: Không thấy Nhị Gia đâu cả!

Tôi trợn to mắt, không nhịn được nữa. Lạch cạch mở đèn pin ra, hướng về bốn phía chiếu sáng, bên trong phân xưởng trống trải, ngoại trừ hai bên gần cửa sổ có từng dãy giường bệnh, trêи giường đặt bộ xương khô thì căn bản không còn gì khác nữa

Nhị Gia mới vừa rồi còn đang nói chuyện, làm sao đột nhiên đã không thấy đâu?

Đùng!

Tôi xoay cánh tay, không nhiều lời tát một phát lên mặt chú trung niên. Hắn sững sờ, cau mày nói: A Bố, ngươi làm gì vậy???

Tôi nói: Chú à, mau mau đánh tôi một cái, dùng sức vào! Đánh cho chết đi!

Sức lực của chú trung niên cũng thật sự dùng sức, đánh cứ như là muốn để cho tôi chết đi. Hắn từng đi lính, còn là bộ đội đặc chủng, hơn nữa công phu lại rất cao, một cái tát này, khiến tôi cảm thấy răng hàm cũng bắt đầu lung lay rồi a.

“Đệt! Thật đau!” Tôi bụm mặt, cảm giác mặt mũi đau rát.

Hai chúng tôi khẳng định chưa tiến vào ảo giác, nếu là như vậy, khi Nhị Gia biến mất đó chính là bản thân hắn cố ý. Chú trung niên lại gần, ghé vào lỗ tai ta nhỏ giọng nói.

Đang nói chuyện thì bỗng nhiên phân xưởng bên trong truyền tới tiếng ‘rắc rắc’, tôi mau chóng nâng đèn pin hướng về bốn phía chiếu sáng. Cẩn thận nhìn một lượt cũng không phát hiện có gì khác thường. Nhưng trong một khoảnh khắc khi tôi cầm đèn pin, ánh sáng vàng chiếu vào góc tường, tôi sững sờ, trong bóng tối não bỗng xẹt qua một ý nghĩ

Không đúng!

Tôi quát to một tiếng, lần thứ hai mở ra đèn pin cầm tay hướng về góc tường chiếu tới, nơi đó thả một tờ giấy trêи giường bệnh, ga trải giường ố vàng từ lâu đã nhăn nhúm, nhưng bộ xương khô nằm bên trêи, lại quỷ dị không thấy!

Xong đời!

Tôi vừa nói xong, trong bóng tối truyền đến tiếng chân, kèm theo đó là tiếng cười của Chú Quỷ dần dần truyền đến

“Tiểu tử a, không nghĩ tới ngươi thực sự là người được Mắt Quỷ chọn, ta đúng là không nhìn lầm”. Sau khi chú Quỷ từ trong bóng tối đi ra, chân tay tôi mềm nhũn, suýt thì quỳ trêи mặt đất

Trong tay hắn nắm một cái bình thủy tinh, mà trong bình thuỷ tinh chính là Cát Ngọc mặt đầy nước mắt nhìn tôi…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv