Cre: Sên
Trở lại phòng ở tổng trạm, chúng tôi hẹn nhau buổi tối ngày thứ hai sẽ gặp mặt. Lúc tách nhau ra, tôi nói: Nhị gia, ngài đừng ở khu dân cư kia nữa, hay chuyển đến nhà của chú trung niên đi, nhà của hắn cũng chỉ có một mình hắn ở
Chú trung niên vừa nghe xong lập tức nói: Đúng vậy, nếu như nhị gia có thể sang ở cùng ta thì đúng là rồng đến nhà tôm nha!
Ý của tôi, chú trung niên hiểu được. Ý của chú trung niên, đương nhiên tôi cũng hiểu được.
Sự xuất hiện của người đàn ông mang mặt nạ màu trắng, tạm cho hắn là Nghịch Thiên, trong khoảng thời gian này có thể có sát ý với chú trung niên.
Bốn bức ảnh tiên tri kia, theo lý thuyết thì hẳn là đã thực hiện được ba bức một cách triệt để
Cát Ngọc bị móc mất tim, bác Hải thì chết ở trêи ghế sô pha, tôi chết ở trêи cầu, cuối cùng chỉ còn lại chú trung niên, dựa vào kinh nghiệm của ba người chúng tôi đã từng trải qua thì đây đúng là một cái tiên đoán chết tiệt. Ai cũng không thể trốn thoát!
Tôi đáng lẽ không tránh khỏi được, nhưng Mắt Quỷ đã giúp tôi thay đổi thời gian. Nếu không nhờ có nó tôi đã sớm chết từ lâu rồi
Mà tôi xui khiến Nhi gia ở chung với chú trung niên cũng vì mục đích muốn bảo vệ hắn, nếu làm như vậy thì tất cả mọi người đều được an toàn.
Nhị gia ngượng ngùng nói: Ta là một ông già, ở chung với các ngươi trong tiểu khu xa hoa thế kia có vẻ không được hay lắm?
Nét mặt của chú trung niên lập tức thay đổi, vội vàng nói: Không có gì không tốt cả, rất tốt, rất tiện lợi. Đi thôi nhị gia, ta quên mất không nói cho ngài biết tay nghề làm cơm của ta là tuyệt nhất!
Hai chúng tôi vừa đấm vừa xoa, cuối cùng cũng khiến nhị gia đồng ý ở chung với chú trung niên, cứ như vậy chúng tôi cũng thuận tiện liên lạc với nhau hơn.
Tôi trở về kí túc xá ngủ một giấc, ngày thứ hai tỉnh lại liền phát hiện vết sẹo trêи lưng đã khép lại hoàn toàn, tôi âm thầm cảm thán loại kim linh chi phấn này thật đúng là thần kì.
Thời xưa có rất nhiều phương thức bí truyền, nhưng bởi vì tư tưởng bảo thủ của mỗi người đều không muốn dễ dàng để lộ ra bên ngoài. Kết quả cho đến thời hiện đại, những cổ thuật, bí thuật kia đều đã thất lạc gần hết
Trước kia từng có một vị võ sư đã đem hết kiến thức của chính mình truyền đạt lại cho con trai hắn cũng như các đệ tử mà hắn cảm thấy ưng ý, kết quả loại tuyệt học (kiến thức đã thất truyền) ấy được phát triển đến rực rỡ, sau đó càng nhiều người đều học xong loại bí kíp ấy, chính vì lẽ đó mà nó đã bị lưu truyền đến Danh dương thiên cổ (lưu danh thiên cổ)
Người ích kỷ, vĩnh viễn không bao giờ nhận được kết quả mình mong muốn. Chỉ có lòng mang cảm ơn, đức nghệ song hinh người (tài đức, tài nghệ song toàn), mới có thể lĩnh ngộ.
Sau khi tỉnh ngủ, đi vào phòng ăn ăn một chút bữa sáng, nhóm tài xế xe bus bây giờ nhìn thấy tôi đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa rồi. Bởi vì bản thân tôi cũng rất kì lạ, tôi cũng vừa mới biết mấy ngày nay thôi, cứ mỗi khi tôi tới thì bọn họ lại bắt tôi phải đánh cược. Đánh cược rằng tôi có thể làm đủ một tháng hay không
Thật ra ý tứ phía sau chính là xem tôi có thể sống nổi qua một tháng hay không.
Đãi ngộ của việc lái chuyến xe số 14 tương đối hậu hĩnh, làm đủ nửa năm đã có xe riêng, nếu làm đủ một năm còn có cả nhà, chỉ tiếc những tài xế phía trước đều với không tới, có tôi là chó ngáp phải ruồi mà thôi. Tôi biết tôi ngốc nhưng người ngốc có phúc của người ngốc a.
Có những lúc, tôi cảm thấy làm người khờ khạo lại là một điều tốt. Thông minh quá nhiều khi lại hỏng việc.
Buổi tối không phải chạy xe, Trần Vĩ lại lôi kéo tôi đi uống rượu, vẫn như cũ nói: Lão đệ, đêm nay hai ta đi nhà xưởng xem một chút đi?
Tôi nói: Hai ngày nay thật sự là không có thời gian, cứ đợi thêm hai ngày nữa đi.
Trần Vĩ trong mắt ngập nước, giọng nói của hắn còn mang theo ấm ức, kéo áo của hắn lên nói: Lão đệ, ngươi xem một chút đi, ta sắp đợi không được rồi…
Tôi nhìn chằm chằm nửa người trêи của Trần Vĩ, vừa nhìn đã hít vào một ngụm khí lạnh!
Bắp thịt chỗ gần lồng ngực đã mục nát gần hết, hai hàng xương sườn cũng gần như lộ ra hoàn toàn, cả xương sườn bên trong và màu xanh của mạch máu nhìn thấy vô cùng rõ ràng! Chỉ có điều trong mạch máu lại không có một chút máu nào!
“Trần ca, chuyện này…. Anh đợi tôi thêm hai ngày, chỉ hai ngày thôi!” Tôi vẫn là không có ý định đi cùng Trần Vĩ, thân phận của hắn bây giờ còn chưa rõ ràng, tôi tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy
Trần Vĩ thở dài, rất là khổ sở.
Tôi nói: Trần ca, hỏi anh chuyện này. Hi vọng anh sẽ nói thật cho tôi biết
Trần Vĩ gật gật đầu.
Chuyến xe số 14 bây giờ là hai tuyến xuất phát cùng một lúc, hay vẫn là một tuyến xuất phát?
Trần Vĩ sững sờ, nói: Trước giờ vẫn luôn là một tuyến xuất phát a, thật ra chuyến xe số 14 này nhất định phải chạy, còn tại sao phải chạy thì ta cũng không rõ nữa, đây chính là lệnh từ cấp trên
Tôi nói: Cái này tôi biết, chuyến xe số 14 nhất định phải đưa vào hoạt động, cấp trêи cũng không có ý định kiếm tiền từ chuyến xe ấy, còn nguyên nhân cụ thể vì sao phải đưa vào hoạt động thì tôi cũng không biết, mà cũng không có hứng thú muốn biết. Tôi chỉ muốn xác định xem thật ra là một tuyến xe xuất phát hay là hai tuyến song song cùng xuất phát thôi.
Trần Vĩ cắn răng nói: Một tuyến xuất phát!
Cái này không đúng.
Nếu như là một tuyến xuất phát, tại sao gần xưởng đốt cũng có một chiếc xe số 14 lái tới, không những thế tạo hình xe cũng là của hãng xe công cộng Lam Tinh? Chẳng lẽ là xe ma sao?
Hay nó chính là… Xe Tang?
Thấy trêи mặt tôi hiện lên đầy vẻ nghi hoặc, Trần Vĩ kéo ngăn kéo ra tìm kiếm một hồi, sau đó đưa cho tôi một tờ văn kiện, nói: Đây là bản đồ lộ tuyến mới nhất, cậu xem đi.
Bên trêи đánh dấu chuyến xe số 14 là chuyến cuối cùng, chỉ có một tuyến. Hơn nữa điểm xuất phát là 12h bắt đầu từ văn phòng, sau đó 2h sáng lại từ xưởng đốt lái trở về, ngoài ra không còn tuyến xe nào khác.
“Lão đệ, làm sao vậy?” Trần Vĩ không hiểu hỏi.
Tôi lắc đầu nói: Ừm, không có việc gì đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi
Lúc rời khỏi văn phòng, tôi nghĩ thầm ‘đêm nay sẽ chạy ngược với lộ trình quay trở về, cứ đánh cược ở chỗ đó đi! Tôi còn muốn xem xem chiếc xe số 14 kia thật ra là người nào chạy!
Buổi tối lúc xuất phát, tôi cố tình cầm theo một chiếc máy quay mini, vật này ở chỗ nào trong Thương Thành cũng có thể mua được, coi như là một chiếc máy quay phim thu nhỏ.
Tôi đem máy quay đặt ở phía đối diện đầu xe, chờ đến lúc gặp lại chiếc xe số 14 kia. Khi xe đã chạy qua năm, sáu trạm dừng tôi mới hoàn toàn nhận ra đã xảy ra vấn đề!
Chiếc xe này của tôi bây giờ đến cả một hành khách cũng không có! Tuy ở mỗi cái sân ga đều có một vài hành khách nhưng lúc tôi mở cửa xe thì bọn họ cũng chẳng thèm liếc ta lấy một cái, thậm chí trong mắt họ còn ánh lên vẻ hoảng sợ
Sau khi tôi đem xe lái đến chỗ mị lực thành, tôi còn cố ý đỗ lại, cái này chính là đi ngược chiều với đường về, tôi phải ở chỗ này chắn đường!
Con đường này ở giữa là một dải trồng cây xanh thật dài, rộng hơn 2 mét, bên trong có rất nhiều loại cây. Nếu như chiếc xe số 14 kia đi vào lỗi này, tôi chắc chắn có thể chặn lại hắn.
Tôi chờ khoảng mười mấy phút, tuy không đợi được chiếc xe số 14 kia nhưng tôi đã chặn lại mấy chiếc xe đang chạy về nhà lại rồi. Xe bọn họ hỏi tôi: Ai da, uống mấy cân rượu rồi? Sao lại đem xe lái ngược chiều trêи lối đi thế hả?
Tôi nói: ách, trời tối quá, không thấy rõ, xe tôi bị hư không lái được ra ngoài, cảm phiền các người đi vòng lại a.
Có mấy người dễ nói chuyện, gọi hai câu đại ca là xong. Nhưng có vài người thật khó gần, tôi dù sao cũng là người nhà nước, ăn cơm nhà nước. Bọn họ cùng lắm chỉ dám mạnh mồm chửi vài câu, sau đó lại lách qua đi mất.
Bực tức chính là không biết tên điên nào lại gọi điện thoại phản ánh về tôi. Tôi còn chưa kịp nhìn thấy chiếc xe số 14 kia thì điện thoại di động liền vang lên.
“Lão đệ, điện thoại gọi tới phản ánh sắp nổ đến nơi rồi, cậu sao lại đi ngược chiều trêи lối đi vậy? Còn đỗ lại tại mị lực thành, đến vịnh Thiển Thuỷ một đoạn đường phía trêи nữa a?
Đoạn đường này chỉ là đường một chiều, lại không có cách nào vượt được, xe công cộng to như vậy lại hướng về giữa đường mà đỗ, ngay cả xe điện muốn đi cũng đều khó khăn, tôi biết rằng lần này tôi làm việc quá tuyệt vời.
Tôi nói: Trần ca, cái này thực sự là nằm ngoài dự kiến của tôi, trời tối quá không nhìn rõ, xe lại hư, nhưng mà tôi đang tu (?)
Trần Vĩ vừa nghe, lập tức nói: có cần gọi người trợ giúp không? Đúng rồi, chỗ điều khiển ghế dựa cậu tuyệt đối không được mở ra a!
Lại là chỗ điều khiển, lại là không thể mở ra, lần này tôi không nhịn được liền hỏi một câu: Trần ca, chỗ điều khiển giấu món đồ gì vậy?
Trần Vĩ bỗng nhiên hạ thấp giọng, nhỏ giọng nói: Đồ vật này cụ thể là cái gì ta cũng không rõ, nhưng từ trước khi đem cái xe này trở về nó đã có ở đó rồi, có người nói chiếc xe số 14 này là xe tang (bản gốc là “linh mẫn”, linh là xe, mẫn là chết chóc) cải trang thành, đồ vật ở chỗ điều khiển kia ai nhìn thấy chắc chắn sẽ phải chết!
Chỗ điều khiển nhất định là không thể dễ dàng mở ra, tôi ‘ừ!’ một tiếng liền cúp điện thoại. Lại ở chỗ này chờ tới gần nửa giờ nhưng không thấy chiếc xe kia xuất hiện, tôi nghĩ thầm trước tiên cứ lái xe tới xưởng đốt, dù sao đêm nay nhị gia còn phải cùng chúng tôi tới chỗ nhà xưởng bỏ hoang kia.
Lái xe tới xưởng đốt, tôi lấy máy ảnh thu nhỏ ra, rút ra thẻ nhớ, cắm vào trong điện thoại di động để quan sát. Còn nghĩ rằng có xem không cũng không quan trọng, bỗng nhiên tôi hoảng sợ phát hiện ra lúc tôi nghe điện thoại của Trần Vĩ, chiếc xe số 14 kia đã từ con đường bên cạnh tôi lái đi mất, nhìn vào thời gian…ngay nửa tiếng trước! Đoạn đường cũng vừa vặn chính là từ mị lực thành đến vịnh Thiển Thuỷ.
Không đúng, lúc tôi nhận được điện thoại của Trần Vĩ, con đường đối diện chắc chắn chưa từng xuất hiện chiếc xe số 14 kia!