- Con kia! Mày thích chết à? Anh em đâu!!! Giữ con điên này cho tao để ta “xử” nó... ( Vừa nói xong, lập tức có ngay 7-8 thằng ở đằng sau mấy gốc cây đi ra với bộ mặt “dê” cực độ =))
- Này này!! Các anh định làm gì? đấy!
- Haha!.... Làm gì thì cô em tự hiểu nhé! Anh em đâu....... xông lên
- AAAAAAAAAAA! Bỏ tao raaaaaaaaa.... Lũ khốn.
Ba tên khỏe mạnh nhanh tay giữ tay giữ chân tôi lại. Với anh mắt lóe lên tia “dê xồm”. Thằng đầu đàn nhìn tôi rồi cười ghê rợn làm da gà của tôi thi nhau nổi lên
Bỗng,,,,,,
Huỵch! Huỵch!!!
Có tiếng đánh nhau từ đằng sau tôi.... ngoảnh mặt lại.......... Đó chính là Dương. Dương đã đến cứu tôi
- Dương.....! ( Tôi khẽ gọi)
Chết rồi. Dương đang rất yếu. Với sự khốc liệt giờ chắc không đánh nổi 4 tên đâu, chúng lại còn rất khỏe nữa
Hự!
- Không.....g................g...............g............g! ( Tôi gào thét)
Dương đã bị một thằng đằng sau cầm tuýp đánh trúng gáy lăn quay ra, đầu cậu ta choáng váng..... Máu chảy ròng ròng rừ vết thương ở chân, rồi ở đầu. Chân cậu ấy hẳn là không đi được. Vậy mà cậu ấy vẫn cố sức để đi. Dương xỉu đi...trong vũng máu
- Chúng mày đâu! Đánh chết nó cho tao ( Thằng cầm đầu chỉ vào Dương)
Bọn kia chuẩn bị xông lên thì....
Huỵch! Huỵch!Huỵch!
Bỗng có tiếng chạy rất nhanh và mạnh....Hàng chục người mặc đồ đen đang tiến đến và người cầm đầu không ai khác chính là thằng Hải
PẰNG!
Thằng cầm đầu đứng trước mặt tôi và chết ngay tại chỗ
. Tôi nhắm tịt mắt.
Bọn đàn em của tên đó thấy thế liền thả tôi ra và chuẩn bị chạy trốn thì cũng bị bắn chết
- DƯƠNG!
Tôi khóc to và chạy nhanh đến chỗ Dương đang ngất..... Tôi gục mặt vào người Dương..... Bỗng từ từ..... rất yếu..... Dương nhẹ nhàng ôm tôi bằng tất cả những hơi thở còn có thể. Dương nói với tôi: “ anh yêu em”. Sau đó Dương ngất lịm luôn..... Tôi cũng ngất luôn
............ – tỉnh dậy-......
-Dương!..... Không!Không!..... AAAA ( Tôi giật mình tỉnh và hét toáng lên)
- Oải Hương! Cháu tỉnh rồi à? Huhu! Bác bất cẩn quá.... Huhu! ( Bác Lương khóc lên vẻ hối hận nhiều lắm)
- Bác Lương? Có chuyện gì vậy bác? Dương sao rồi bác...... Dương đâu Bác. tại sao bác lại khóc thế? ( Mặt tôi biến sắc và trở nên xanh xao hơn)
- Huhuhuhuhu! hương ơi! Dương có chuyện rồi!
Hả? Bác Lương...bác nói cho cháu biết đi... Dương có chuyện gì hả bác...? ( Nước mắt tôi bắt đầu tuôn rơi)
- Nhanh! Đi theo bác ( Bác Lương vội vã kéo tay tôi đi)
Tôi cũng chạy theo.......
- Đến....đến nơi rồi 1 Cháu vào đi ( Bác Lương buồn bã hướng mắt vào phòng)
( Bác Lương dân tôi tới một căn phòng..... dành cho người.... sống thực vật....)
- Dạ 1 Bác??? Ở đây.... ở đây là.......
- Huhuhuuhuh... cháu vào đi...... MAU! ( bác Lương mạnh tay đẩy tôi vào)
Vừa vào trong phòng, tôi thấy Dương đang nằm nhắm mắt có vẻ thanh thản với bông băng và dây chuyền..... xung quanh người....... Hàng tá bác sĩ cứ thay nhau chăm sóc Dương.