- Dạ! Thưa bác, cháu có việc bân rồi... cháu về trước nhé!
- Sao vậy cháu? Hiếm dịp mà!
- Dạ! Nhưng Dương đang bệnh mà bác
- Ờ đúng rồi!. Cháu về chăm sóc Dương giúp bác 1 thể
Nhắc đến Dương, mắt Thái Minh biến sắc... đôi mắt đỏ ngầu, hằn lên từng tia tức giận. Ánh nhìn hình viên đạn khiến bất cứ thứ gì bị hướng đến là có thể bị phá hủy ngay lập tức.... Nhưng chỉ có 1 người nhận ra sự tức giận của Thái Minh đó chính là Lyn
(* Và các bạn biết không? Người nhận ra cái nhìn mà Thái Minh dành cho Hương suốt cả cuộc nói chuyện không chỉ có Hương, Thái Minh mà còn có cả người thứ 3 nữa. Đó chính là Lyn....... Lyn không muốn ngừng cuộc trò chuyện vừa rồi bởi vì không muốn tạo nên cái không khí trở nên gượng gaoh. Bởi vì cô nhận ra ánh mắt cả Thái Minh nhìn cô bây giờ hoàn toàn khác với xưa. Không có gì âu yếm như trước, mặc dù anh vẫn quan tâm đến cô rất nhiều nhưng nó có chút gì đó cách biệt và thay đổi..... Cô rất buồn vì điều đó..... Cô nhận ra ánh mắt của Thái Minh nhìn Hương.... Có lẽ, chỉ có Hương mới có thể ở bên anh ấy... Nhưng cô vẫn không hiểu sao.... vì cô mà anh ấy thay đổi quá lớn, vì cô mà anh ấy có thể bất chấp thế nào? Cô với anh cùng lớn lên, tình yêu của anh dành cho cô được mức bao nhiêu? Chuyện Hương và Thái Minh cô không dám khẳng định vì cô chưa thấy điều gì mờ ám...... Nhưng nếu mà nó xảy ra, cô sẽ không bao giờ buông tay anh ấy đâu..... Cô đã mất anh 1 lần và sẽ không có lần thứ 2 *)
...._ Trở về thực tại _........
- Thôi, 2 người, tôi về nhé!
Tôi đang chuẩn bị ra về thì.....
- Đứng lại!! ( Thái Minh gằn giọng làm tôi đứng sững người lại)
- Có gì không > ( Tôi nhếch lông mày)
- Sao vậy cậu chủ? ( Bác Lương hỏi)
-..... ( Thái Minh không nói gì)
- Không có gì thì tôi đi nhé! (Tôi hờ hững, lạnh lùng với Thái Minh) *( Tôi cũng đang chuẩn bị quay người bước đi thì đột nhiên Thái Minh đứng dậy kéo người Lyn về phía hắn ta và đặt lên đó 1 nụ hôn)
Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn 2 người đang hôn nhau.... Không...... Thái Minh thôi. Lyn thì vẫn đứng im như 1 pho tượng. Nhưng trong lòng Lyn lúc này đang có sợ sung sướng không hề nhẹ.
Tôi đứng sững lại, mắt trợn tròn. mồm há hốc,....
Tôi nhắm mắt quay người nhanh và bước đi
- Cai gì? Anh gọi tôi đứng lại để cho tôi xem cái cảnh âu yếm của 2 người thôi sao? Lòng tự trọng của anh đặt ở đâu? Hả? Tại sao? Tại sao? Tại sao anh ta lại nhẫn tâm thế? Phải nhìn mình sống trong đau khổ thì anh ta mới được sung sướng ư?
Tôi cứ vừa đi vừa lẩm bẩm, vừa đi vừa khóc
- Này cô em! ( Một giọng nói ngọt ngào đến ghe người của 1 thằng nào đó vang lên)
- AAAAAAAAAAAA! Mi là ai?
- Haha! Em yêu, đi chơi với anh đi. Anh bao tất
- Cái GÌ CHỨ! Đúng là cái loại dê xồm, cái loại chuyên đi dụ dỗ con nhà lành..... Lừa được con nhà ai thì lừa chứ không bao giờ lừa được ta đâu ( Tôi nhếch mép)