Tinh Khang đã dậy từ rất sớm để đến trường. Cậu đứng trước cổng và ngó nghiêng để tìm kiếm một người. Giữa dòng người đông đúc qua lại nhưng vẫn chưa nhìn thấy Linh Nhi, cậu sốt ruột không biết đêm qua cô có an toàn hay không.
Linh An chạy đến trước mặt:
_ Chào buổi sáng, Tinh Khang!
_ Ừ... Chào buổi sáng.
Cậu đáp nhanh rồi lại liếc mắt tiếp tục. Tinh Khang chợt nhớ Linh Nhi và Linh An thường đi chung xe với nhau, cậu vội chạy đến chỗ bác Lĩnh để hỏi chuyện nhưng lại nhận cái lắc đầu từ ông.
Tinh Khang sững sờ, cậu run sợ khi Linh Nhi ở đâu đến giờ cũng không ai biết. Chân cậu chập chững như bước không nổi, Tinh Khang thấy tim mình như ngừng đập, Linh Nhi rốt cuộc đã ở đâu...?
Bác Lĩnh nhận ra sự khác thường của cậu, ông đỡ Tinh Khang để cậu không ngã xuống, tay vuốt lưng để trấn an chàng trai đang mất hết sức lực.
Ngay lúc cậu sắp không đứng vững thì một chiếc xe ô tô chạy tới. Bác Lĩnh nhận ra chủ nhân của chiếc xe này, ông vỗ vai để cậu nhìn ra, tươi tắn gọi tên cô gái vừa biến mất.
_ Linh Nhi tiểu thư!
Tinh Khang vội ngẩng đầu nhìn cô, cậu nghe tim mình hân hoan khi nhìn thấy cô gái đang đứng lặng lẽ phía sau một người khác. Tinh Khang mím môi, cậu chạy đến ôm chầm lấy Linh Nhi trước sự ngỡ ngàng của Cố Phong Thành.
Linh Nhi bất ngờ, cô lên tiếng và đẩy cậu ra khỏi người mình. Giọng cô run rẩy khi muốn trút bỏ đi sự quan tâm của cậu.
_ Làm gì vậy? Thả ra!
"Làm ơn..."
Cô nhắm mắt cho nước mắt đừng rơi thêm nữa. Cô không muốn lại mơ tưởng khi nhận được cái ôm từ cậu.
"Đừng để mình đau thêm lần nữa, Tinh Khang...!"
_ Tên xấu xí, thả tôi ra!
Cậu không nói gì mà vác thẳng Linh Nhi lên vai mà rời đi. Cô đỏ mặt, bị vác đi ở tư thế này mà bị nhiều người nhìn thấy thì xấu hổ kinh khủng!
_ Cậu làm gì vậy? Tên bắt cóc! Thả tôi ra mau!
Cô vùng vẫy, đấm vào lưng cậu để được thả xuống. Cố Phong Thành đứng ra trước mặt cậu để chặn đường, anh lớn tiếng để cậu thả Linh Nhi xuống.
_ Tránh ra! - Tinh Khang gằn giọng.
_ Cậu thả Linh Nhi xuống mau! Bằng không tôi sẽ...
_ Sẽ làm gì? Gọi người đến bắt tôi sao? - Cậu lạnh lùng, trừng mắt nhìn Cố Phong Thành để đe dọa. - Thử đi, trước khi anh bấm gọi thì tôi sẽ đập nát nó. Tiện thể bẻ gãy vài cái xương tay của anh.
Cố Phong Thành rùng mình, cảm giác này còn ghê rợn hơn lúc đối diện với cậu ở đảo Vinh nữa.
_ Cậu đừng có kiếm chuyện với anh Thành! Thả tôi xuống!
_ Ồn ào!
Tinh Khang giơ cao tay đánh bộp vào mông Linh Nhi. Cô giật nảy mình, quay đầu nhìn cậu trách mắng:
_ Á! Cậu... Cậu biến thái!
_ Nếu cậu còn dám nói thêm nữa thì tôi sẽ đánh nhiều hơn!
Linh Nhi nhìn ánh mắt của cậu cũng run sợ, cô cam chịu mà im lặng mặc cho cậu vác mình đi đâu thì vác.
Tuyết Kì sắp đến trường thì thấy em trai đang vác Linh Nhi đi về phía mình. Cô há hốc mồm, không thể tin là em trai mình lại đối xử với Linh Nhi như thế.
_ Dừng lại! Dừng lại! - Cô dang tay chặn cậu lại. - Em nghĩ gì mà vác cậu ấy như vậy hả? Trả Linh Nhi lại cho chị mau lên!
_ Em có việc!
_ Có việc thì để cậu ấy xuống đi rồi giải quyết, làm như vậy thì còn gì danh dự của Linh Nhi nữa?
Tinh Khang dù cứng đầu đến mấy cũng nghe lời chị gái. Cậu thả Linh Nhi xuống rồi nắm tay dẫn cô về nhà.
_ Khang, đi đâu vậy?
Cậu không trả lời cũng không để Linh Nhi có cơ hội chạy mất. Linh Nhi cũng không dám lên tiếng, cô nhìn bàn tay đang được cậu nắm chặt, trái tim đau đớn lại thấy rung động.
Linh Nhi lắc đầu, sợ phải chịu đựng thêm nữa. Cô để tay lên tim, dù đã nói bản thân phải ngừng ảo tưởng nhưng sao trái tim cô lại không nghe lời.
Về đến nhà, Tinh Khang kéo thẳng Linh Nhi lên phòng mình. Cậu nắm tay đẩy thẳng cô nằm lên giường. Linh Nhi lo sợ, cô lùi lại sát tường rồi nhìn cậu.
_ Cậu... đừng có làm bậy!
Tinh Khang không nói gì mà lục ngăn bàn. Sau một hồi cậu đến giường ngồi cạnh, kéo chân cô lại chỗ mình. Cậu nắm vớ của cô tụt xuống, Linh Nhi xấu hổ nắm tay cậu, gương mặt đỏ ửng vì hành động của Tinh Khang.
_ Làm... Làm gì vậy? Cậu không được... Á!
Cậu lầm lì chẳng nói câu nào mà đẩy cô ngã xuống nệm. Linh Nhi cảm thấy có gì đó mát lạnh ngay đầu gối của mình. Cô ngồi dậy, nhận ra cậu đang bôi thuốc ở chỗ trầy giúp mình.
_ Tay.
Cậu lạnh lùng để tay ra muốn bảo cô đưa bên tay bị trầy cho mình. Linh Nhi nghe lời, sắc mặt của Tinh Khang không tốt nên cô cũng không dám cãi lại.
Chỉ sau khi cậu đậy nắm tuýp thuốc và đi lại bàn cô mới lên tiếng trách mắng.
_ Cậu dám vác tôi như vậy sao?
Không nghe thấy tiếng trả lời, Linh Nhi tức giận lớn tiếng:
_ Không phải cậu bảo là thất vọng về tôi sao? Thế thì biến đi! Biến khỏi mắt tôi! Cả con nhỏ mà cậu luôn bảo vệ nữa! Mồm thì bảo không thích, không phải hai người đã lén lút hôn nhau trên tầng thượng sao?
Tinh Khang vốn không để tâm đến lời mắng chửi của Linh Nhi, nhưng đến khi nghe cô đề cập đến tai nạn giữa mình và Linh An cậu lại sững người. Gương mặt căng thẳng nhìn cô:
_ Sao cậu...
_ Sao tôi biết hả? Dễ thôi mà! Còn không phải sau khi cậu tùy tiện hôn tôi rồi đến tìm con nhỏ đó hả?
Linh Nhi bật cười, cô lau môi như tỏ vẻ khinh thường với cậu.
_ Tởm thật đấy, thế mà tôi lại hôn chung một thằng với đứa tôi ghét. Phải đánh răng bao nhiều tuýp kem mới sạch đ...
_ Không được lau!
Tinh Khang đột nhiên lại nắm tay Linh Nhi kéo ra, cô lùi lại vài bước vì bị cậu dùng lực.
_ Vì sao không được lau? Cơ thể của tôi mà, cậu có quyền ngăn cản sao? - Cô ngoảnh mặt, thái độ khó chịu. - Chậc, nếu có thời gian thì mau đi tìm người yêu đi, đừng làm phiền tôi nữa!
_ Tôi đã bảo rồi. Tôi và Linh An không có quan hệ gì với nhau cả! Chúng tôi chỉ là...
_ Là bạn bè! Cho nên hai người mới ôm nhau, nắm tay nhau, hôn nhau và gần đây nhất là tặng quà cho nhau!
Linh Nhi hất tay cậu, tức giận mà liên tục mắng chửi.
_ Cậu đừng tưởng tôi không biết, cậu cướp đi nụ hôn mà tôi dành cho người tôi thích rồi lạnh lùng bỏ đi để hôn con nhỏ Linh An. Cậu ép tôi phải đi chơi với cậu rồi cứ thế để tôi đợi và cậu thì ở bên cạnh ôm Linh An, dùng những lời ngọt ngào để an ủi!
Tinh Khang khựng người, hóa ra những gì cậu trải qua cùng Linh An đã bị cô nhìn thấy. Cậu nín lặng vì không biết phải giải thích với cô như thế nào.
Cô cười khẩy, thấy chua xót cho bản thân vì tự nhắc lại những kỉ niệm đau lòng.
_ Nói đúng rồi, lúc nào cũng vậy... Cậu luôn bảo vệ Linh An thay vì hiểu cho cảm giác của tôi. Những lúc ở cạnh nhau cậu cũng rời đi để tìm cô ta... Trong lòng cậu, hẳn là Linh An còn quan trọng hơn mọi thứ nữa nhỉ...?
Cô nghẹn ngào, lấy tay lau đi nước mắt đang đọng lại. Phải nói ra, cô dặn lòng mình phải nói hết những ấm ức rồi dần dần ngừng thích cậu.
_ Tôi luôn bảo vệ Linh An... không phải vì cậu luôn tìm cách bắt nạt cậu ấy sao? Sao cậu không hiểu cảm giác của Linh An một chút đi, vì sao cậu luôn làm những chuyện tồi tệ đó?
Cậu cũng không kiềm được mà lớn giọng. Linh Nhi cũng vì thế mà trở nên lạnh lùng, cô chạm tay lên ngực, cơn tức giận khiến cô không còn cảm xúc gì nữa rồi.
_ Vì nó đáng được như vậy. Sao hả? - Linh Nhi mỉm cười khinh bỉ, thái độ thản nhiên. - Cậu đang đau lòng sao?
Cô khẽ cười, chạm tay lên trán vuốt tóc. Đôi mắt nhìn cậu chứa đựng sự vô cảm.
_ Ha... Cậu nói đúng, tôi ồn ào thật. - Linh Nhi cười nhe răng, sắc mặt khiến người khác phải e dè. - Nhắc đến Linh An... mồm cũng thấy bẩn rồi.
Tinh Khang nắm chặt tay, nghiếng răng, lòng giận dữ vì lời nói của cô. Cậu lạnh lùng tiến lại gần Linh Nhi, đáp lại cô bằng nụ cười khiêu khích.
_ Bẩn hả? - Tinh Khang đẩy cô ngã xuống giường, đè tay để cô không vùng vẫy. - Để tôi rửa giúp cậu!
_ Ưm!
Cậu thô bạo ngậm mút đôi môi mềm mại, Tinh Khang dùng lưỡi cạy răng của cô rồi đưa sâu vào. Cậu tìm chiếc lưỡi đang trốn tránh rồi quấn lấy, mút mạnh và thả ra rồi lại đè sát cô xuống nệm, khuấy đảo vòm miệng nhỏ chỉ để nghe tiếng rên. Nụ hôn sâu và mạnh tạo ra âm thanh khiến người khác thèm khát.
Cậu thả đôi môi đỏ hỏn vì bị mút nhiều, thở ra hơi thở nóng bỏng. Tinh Khang chuyển hướng sang cổ, **** *** rồi trượt xuống vai của cô. Cậu cắn mạnh để lại dấu răng rồi nhấm nháp, xương quai xanh của Linh Nhi bị cậu **** *** và cắn để lại dấu vết rõ ràng.
_ Dừng lại! Cậu điên hả? Dừng lại đi!
Linh Nhi hoảng sợ, liên tục mắng chửi để cậu thả ra nhưng vô vọng. Hai chân vùng vẫy nhưng lại làm cậu chú ý, Tinh Khang thả tay cô ra rồi mò vào váy, vuốt ve chiếc đùi thon thả để đáp lại cơn nhịn hôm qua.
_ Thả ra, đừng làm vậy! Cậu bị điên rồi!
Cậu xoa nắn đùi của cô, nâng lên và cắn mạnh lưu lại dấu răng, tay chạm vào bụng rồi luồn vào trong áo. Cậu cọ xát đùi mình vào giữa hai đùi của Linh Nhi, cô rùng mình, cảm giác bị cậu chạm vào không giống như ngày hôm qua. Tinh Khang hôm nay thô bạo và dữ tợn, cô rất sợ, sợ mất đi người mình thích khi cậu trở thành thú hoang.
_ Hức... Tinh Khang... Trả Tinh Khang của mình lại đây...!
Cậu không nghe thấy lời cô nói mà trượt tay xuống dây áo ngực, dứt khoát cởi bung móc cài áo. Cậu vén áo cô lên, mút quanh vùng ngực để lại dấu đỏ rồi xoa nắn. Linh Nhi nức nở, cô đánh mạnh vào vai để cậu tỉnh lại.
_ Đừng làm vậy mà, Tinh Khang! Cậu mau tỉnh lại đi, trả lại người mà mình thíc... ưm!
Tinh Khang chồm lên ngậm đôi môi liên tục gây tiếng ồn, cậu nắm chặt cổ tay đang cố đánh vào mình để lên đỉnh đầu rồi tiếp tục xoa nắn, mân mê đỉnh đồi trên ngực, Linh Nhi đau đớn, không chỉ ở cơ thể đang bị cậu thô bạo chạm vào mà còn có trái tim phải chịu tổn thương.
Cô không chịu đựng được nữa, Linh Nhi cắn mạnh môi của cậu chảy máu. Tinh Khang tức giận ngồi dậy, lên tiếng mắng cô gái đang run người.
_ Cậu dám hả?
_ Hức...
Cậu lại khom xuống để hôn vào má và ****, *** nhẹ cổ của cô. Linh Nhi chồm lên cắn vào vai cậu, buộc Tinh Khang phải thả tay cô ra.
"Bốp"
Còn chưa kịp mắng tiếp thì Linh Nhi đã vung tay tát vào mặt cậu. Tinh Khang đơ người, chạm tay vào má cảm nhận cơn đau.
_ Tôi không phải trò đùa của cậu! Nếu cậu thèm khát tình dục hay thứ gì tương tự thì tìm người khác đi!
Linh Nhi lớn tiếng, đẩy cậu ngã ra sau rồi chạy ra ngoài. Cô chỉnh lại trang phục rồi chạy về tìm bác Lĩnh, nước mắt vẫn cứ tuôn trào, chưa bao giờ cô thấy mình đau đớn và tuyệt vọng đến nhường này.
Tinh Khang ngồi lặng một lúc, cậu nhìn xuống bàn tay vừa làm điều sai với Linh Nhi.
_ Mình vừa...
Tinh Khang run rẩy, cậu sợ hãi bản thân mình. Cảm giác kinh tởm và ghét bỏ chính mình bủa vây lấy lồng ngực.
Cậu chạm tay vào tim, Tinh Khang thấy thật đau đớn và nặng nề. Cậu cúi đầu, biểu cảm dằn vặt không thể giấu được trên gương mặt. Tinh Khang co chân, gục mặt trên đầu gối để lau đi nước mắt đang rơi. Khắp căn phòng nay trở nên im lặng và chỉ nghe được tiếng khóc của cậu.
Linh Nhi chạy đến nhà và tìm bác Lĩnh, cô nhào vào lòng ông rồi khóc lớn.
_ Bác Lĩnh! Con đau quá... Hức, vì sao cứ luôn phải là Linh An? Đến ba, đến gia đình và cả Tinh Khang cũng chọn cậu ấy...?
_ Linh Nhi tiểu thư, cô hãy bình tĩnh đi!
Bác Linh ôm cô vào lòng, vỗ vào lưng để trấn an cô gái đang mất bình tĩnh.
_ Mẹ cũng rời bỏ con mà đi, con không thuộc về ngôi nhà này! Cả trái tim của cậu ấy...
Cô ôm chặt bác Lĩnh, cơn nấc cứ liên tục xuất hiện. Linh Nhi không thể ngừng khóc, cô thấy trái tim mình giờ đang chịu nhiều vết đâm rất nặng nề, sứt mẻ và rỉ máu, đến mức không thể băng bó và chữa lành...
_ Linh Nhi tiểu thư, cô còn có tôi mà...
Bác Lĩnh buồn rầu vuốt tóc thiếu nữ yếu lòng. Ông đoán Tinh Khang đã làm điều gì đó với Linh Nhi, chỉ có cậu mới khiến cô sụp đổ và khóc nhiều như thế này.
_ Tiểu thư, cô từng nói tôi là gia đình của cô cơ mà. - Ông mỉm cười, cất lời dịu dàng để xoa dịu nỗi đau trong tim cô. - Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ cô đâu, tiểu thư à!
Linh Nhi nức nở, cô muốn khóc thật lâu và thật nhiều để không còn cảm thấy đau đớn nữa. Cô muốn mình phải dừng thích cậu, nhưng trái tim đầy tổn thương này vẫn đập và thôi thức cô phải nhớ về Tinh Khang.
...
Tuyết Kì về nhà sau buổi học, cô đã chạy rất nhanh vì hôm nay cả Tinh Khang và Linh Nhi đều nghỉ học. Cô lo lắng không biết hai người đã xảy ra chuyện gì.
_ Tinh Khang!
Cô mở cửa phòng của cậu và chỉ thấy em trai đang gục mặt và khóc. Tuyết Kì đau lòng, cô chạy đến để nắm tay cậu.
_ Khang, em sao vậy?
_ Hức... Chị ơi!
Tinh Khang ôm chầm lấy Tuyết Kì, cậu đã cố kiềm lại để không khóc như vẫn vô dụng. Tinh Khang gục mặt, nắm chặt tay chị gái, giọng nói nghẹn ngào thừa nhận sai lầm của bản thân.
_ Chị, em thích Linh Nhi, em thích cậu ấy nhiều lắm! - Cậu run rẩy, sợ hãi hành động của mình đã gây ra với cô gái mình thích. - Em là thằng khốn nạn! Em là thằng tồi! Em khiến cho Linh Nhi khóc vì mình, em làm những điều tồi tệ với Linh Nhi!
_ Tinh Khang, em nín đi... Chị hiểu rồi.
Tuyết Kì ôm cậu vào lòng. Đã rất lâu rồi cô không thấy cậu khóc. Tuyết Kì biết con trai thường được dạy phải mạnh mẽ, nhưng điều đó lại khiến họ phải kiềm nén cảm xúc và không thể dựa dẫm vào ai.
Cô không biết em mình đã làm gì với Linh Nhi, nhưng cô lại thấy vui và nhẹ nhõm khi cậu tìm lại được cảm xúc của mình và dựa dẫm vào cô.
_ Tuyết Kì, em sợ lắm, có phải Linh Nhi sẽ thấy ghê tởm rồi ghét em không? Em sợ Linh Nhi sẽ không chấp nhận khi gặp em... Có phải cậu ấy sẽ vĩnh viễn không muốn nhìn thấy em không...?
_ Không có đâu. Tinh Khang, em đừng nghĩ như vậy mà...
Tuyết Kì không dám chắc câu trả lời, cô chỉ biết nói những lời có thể an ủi và xoa dịu cậu. Thấy em trai thế này cô rất đau lòng. Tuyết Kì muốn giúp cậu, giúp Linh Nhi nhưng trái tim của cô cũng đang chứa một vết thương khác...
"Làm sao có thể toàn ý giúp hai người... khi chuyện của mình và Hàn Vũ cũng đang rơi vào hoàn cảnh phức tạp đây...?"
Cô mím môi, lòng chợt thấy xúc động. Tuyết Kì nức nở muốn khóc cùng em trai mình, có lẽ như thế cả hai sẽ giúp nhau xoa dịu và an ủi vì cùng cảm nhận được nỗi đau của đối phương...