Trước lời nói của Ngư Thanh điều này đã khiến ả ta vô cùng tức giận, mà lên tiếng nói rằng: “Này cô tốt nhất đừng nên xen vào chuyện của tôi, mà hãy câm miệng của mình lại đi, bằng không thì cô cũng sẽ không biết được rằng, mình sẽ phải gánh chịu hậu quả gì, khi dám xen vào chuyện của tôi đâu...”
Trước sự tức giận của ả ta. Lý Trịnh đã lên tiếng bảo rằng: “Này cô không được nói gì hết? Hãy câm miệng cho tôi nghe rõ chưa, và đây là những điều mà tôi quyết định, vậy nên không có ai xen vào được, thậm chí Hạ Nhi à anh thật sự yêu em, và anh chấp nhận yêu cầu này, chúng ta mau làm đám cưới đi, nhưng em phải tha cho bọn họ được chứ?”
Cô nở nụ cười trong sự đắc ý, sau đó liền đáp rằng: “Được rồi hôm nay là đám cưới của tôi, vì vậy tôi không muốn thấy, có người chết bởi điều đó sẽ khiến đám cưới, trở nên xui xẻo, thậm chí là, anh ấy đã cầu xin cho cô, vì cảm thấy cô tội nghiệp, bằng không tôi đã giết chết cô rồi, hơn hết khôn hồn thì hãy ngậm cái miệng của mình lại...”
Lúc Ngư Thanh định nói thì, đã bị mẹ của Lý Trịnh bịt miệng lại, bà ta lên tiếng ra hiệu cho cô rằng: “Này con không được nói bất kỳ lời nào nghe rõ chưa?”
Cô nghe những gì bà ta dặn dò, mà biết gia đình của bà không muốn mình gặp rắc rối, thậm chí cũng không muốn gia đình của bà gặp rắc rối, thế nên bà mới làm như vậy, cô lên tiếng đáp: “Được rồi con sẽ không xen vào chuyện này nữa!”
Nghe được lời từ Ngư Thanh, ả ta bật cười trong sự đắc ý, rồi đáp: “Hưa Biết điều như vậy là tốt, còn bây giờ chúng ta chuẩn bị đám cưới thôi cha!”
Cha cô sau khi nghe những lời từ cô, ông liền lên tiếng nói rằng: “Được rồi con gái à, chúng ta mau về chuẩn bị thôi, và hôm nay chúng ta không thể làm đám cưới được rồi, bởi Hôm nay là một ngày cấm kỵ, trong việc cưới sinh, vì nó sẽ khiến cho, người làm đám cưới xảy ra, một rắc rối vô cùng lớn, có thể nguy hiểm đến tính mạng...”
Cô nghĩ rằng những lời mà cha mình vừa nói, đều là giả dối, thậm chí ông không muốn cô làm đám cưới này, bởi từ lâu ông đã không chấp nhận, chuyện tình cảm của cô với anh ấy. Thế là cô đã mặc kệ những lời nói của ông ta, vẫn ngang bướng quyết định sẽ thực hiện đám cưới hôm nay...
Trước những câu nói của cô, ông trở lên vô cùng hoang mang, cho dù có ngăn cản như thế nào, thì cô cũng không hề nghe theo lời của ông, Vậy nên trong sự bất lực, ông chỉ có thể đồng ý theo yêu cầu của cô...
“Được rồi ta sẽ bắt đầu tổ chức, đám cưới của con trong ngày hôm nay được chưa...
Còn giờ các người mau đi tìm y phục đỏ đi, thậm chí là cả kiệu hoa nữa, để có thể đưa con gái ta về nhà, để bắt đầu làm đám cưới...”
Nghĩ đến đây cô cảm thấy rất vui trong lòng, rồi lên tiếng nói với cha của mình rằng: “Con cảm ơn cha rất nhiều, bởi vì cha đã yêu thương con như vậy, và con gái sẽ ở bên cạnh, chăm sóc cha cả cuộc đời này...”
Cứ như vậy y phục đỏ, cùng với kiệu ho cũng đã được tất cả mọi người, ở xung quanh đó đi tìm, mà mang đến nơi, rồi cô tiến vào trong nhà, mặt y phục đỏ lên, cô trong sự vui sướng nói: “Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến, đây là giây phút mà mình mong chờ, đó là được ở bên anh ấy, người mà mình yêu trọn cuộc đời này, và từ bây giờ sẽ không còn có ai nữa, có thể cướp được anh ấy từ tay của mình, bởi mình sẽ là người của anh ấy mãi mãi, sau khi hôn lễ này được diễn ra...”
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, thì giờ đây cũng là trời tối rồi, đoàn người gồm cả nhà họ Lý và nhà của Hạ Linh đã bắt đầu đưa cô, trên chiếc kiệu đi đến nhà của cô, để thực hiện nghi lễ đám cưới, trong niềm vui và hạnh phúc của cô...
Nhưng cha cô thì vẫn là nét mặt đó, trong sự sợ hãi đến tột cùng, với những suy nghĩ của bản thân: “Mình không biết là truyền thuyết đó có thật hay không? Bởi vì không ai dám rước dâu vào ngày này cả, bởi vì ngày hôm nay, chính là một ngày vô cùng tăm tối, của một truyền thuyết cổ xưa, truyền thuyết ấy tuyên truyền rằng, có một cô gái đã chết trong màn đêm tăm tối, khi được đưa đến nhà chồng của mình, và từ đó cô ấy đã nuôi lòng căm hận của bản thân, mà luôn giết chết tất cả các cô gái khác, khi dám đám cưới vào ban đêm trong ngày hôm nay...”
Con đường về nhà thường ngày, ông cảm thấy cũng không xa lắm, nhưng bây giờ vì lo lắng cho con gái của mình, mà lại trở nên cảm thấy nặng nề, từng bước giống như bị đá đè lên chân vậy, ông mong rằng mình có thể về nhà nhanh ngay lập tức, để con gái của ông thoát khỏi những nguy hiểm, mà truyền thuyết kia kể lại cho thế hệ sau này biết đến...