Đoàn đưa dâu bắt đầu đi trong màn đêm tăm tối, đột nhiên những cơn gió lạnh, dần dần thổi qua liên hồi, điều này khiến cho cha của Hạ Nhi trở nên vô cùng lo lắng, sắc mặt tràn đầy sự hoang mang...
“Những cơn gió này, giống như là đang báo hiệu một điều gì đó? Mình cảm nhận được rằng, dường như sắp có một nguy hiểm đang sắp sửa xảy ra? Có phải là mình đã suy nghĩ quá nhiều? Hay truyền thuyết đó là sự thật?”
Ông vẫn đang chìm trong suy nghĩ, thì đột nhiên đã nhìn thấy một thứ gì, với y phục màu đỏ, đang bay phấp phới trên bầu trời, cùng tiếng cười mang rợn vang lên: “Hahahaha...”
Điều này làm ông trở nên vô cùng hoang mang, và cố gắng nói với lòng của mình rằng: “Không chuyện đó không phải là thật, tất cả cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, người phụ nữ đó chắc là do mình ảo tưởng...”
Nhưng rồi ông đột nhiên nghe thấy, những người khinh kiệu kia, đã thả chiếc kiệu xuống, mà tất cả điều la hét trong sự lo lắng: “Quỷ có quỷ, có quỷ kìa, Không lẽ đó là, quỷ tân nương trong truyền thuyết sao?”
Mọi người vẫn chìm trong sự bàng hoàng, khi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì tiếng cười đã không còn nữa, đáp lại là một giọng nói ma mị, giống như đến từ cõi âm: “Hôm nay tân nương này, sẽ chết trong tay của ta, cô ta sẽ thế mạng cho ta, mà làm tân nương quỷ tiếp theo...”
Ngồi trong kiệu Hạ Nhi đã trở nên vô cùng lo lắng, cô không biết rốt cuộc, sẽ có chuyện gì diễn ra tiếp theo với đám cưới của mình, và bản thân của cô, sau đó cô đã chìm trong những suy nghĩ rằng: “Tại sao người lại làm như vậy chứ hả ông trời? Người đã khiến con đau đớn trong tình yêu, nhưng lại không có được hạnh phúc của đời mình, còn bây giờ thì sao chứ? Khi con gần có được tình yêu của cuộc đời mình, thì người lại tiếp tục, muốn cướp nó khỏi con một lần nữa... Người quả thật là bất công với con mà...”
Cô vừa thoát khỏi những suy nghĩ thì, bỗng nhiên có một luồng gió, thổi tung tấm rèm kiệu, rồi từ bên ngoài, một người phụ nữ mặc áo đỏ bay vào bên trong, ánh mắt nhìn chăm chăm cô, tràn đầy những tia máu, trong sự căm phẫn, cùng tiếng cười hả hê, như một kẻ điên loạn...
“Hahahaha sau khi ta ăn được hồn của ngươi, thì ngươi sẽ thế chỗ cho ta, ngươi sẽ trở thành tân nương quỷ tiếp theo...”
Nhìn người phụ nữ kia mà cô trở nên, không kịp phản ứng gì hết, người đó đã liền ôm chầm lấy cô, gấp cô đi bay xuyên qua chiếc kiệu, trong sự bàng hoàng của cô khi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra...
Chốc lát người phụ nữ đó đã đưa cô, bay đến một hang động nọ, rồi thả cô xuống dưới mặt đất, khiến cô la lên trong sự đau đớn, bởi cú ngã kia...
Cô nhìn chăm chăm người phụ nữ mặc áo đỏ, cô lên tiếng bảo rằng: “Này không được làm gì tôi nghe rõ chưa? Và hãy mau thả tôi ra đi, nếu không người dân làng Đi tìm tôi không thấy, bọn họ sẽ giết chết cô đó!”
Ả nhìn chăm chăm cô, sau đó tiến đến, mà đưa tay đặt lên cổ của cô, ả trả lời: “Đám người dân làng đó thì có thể, làm được gì ta chứ? Bọn họ nếu mà có đến đây, thì cũng chỉ nhận lại con đường chết mà thôi, còn cô tốt nhất thì hãy câm cái miệng của mình lại, thì tôi có thể để cho cô sống, trong vòng hai ngày nữa, bằng không thì tôi sẽ giết chết cô ngay lập tức...”
Cô nghe đến đây mà vô cùng hoang mang, cô liền không nói gì nữa, mà chìm trong những suy nghĩ rằng: “Cô ta sẽ giữ cho mình sống tới hai ngày sao? Và có lẽ mình không nên phảng kháng mụ ta, và nên chấp nhận những gì cô ta đưa ra, bằng không Mình sẽ chết, còn bây giờ trong thời gian 2 ngày đó, mình mong rằng cha sẽ tìm ra được mình, và cứu mình thoát khỏi nguy hiểm này...”
Nhìn thấy cô không còn nói gì nữa, ả ta bật cười trong sự đắc ý, sau đó đã biến ra những sợi dây xích, mà trói lấy cô lại, ả đáp: “Bây giờ hãy ngoan ngoãn ở đó mà chờ chết đi, bởi ngươi không thể thoát khỏi được, cái chết đã được sắp đặt sẵn cho ngươi đâu...”
Dứt lời ả ta đã biến mất, với những suy nghĩ rằng: “Bây giờ mình cần tu luyện thêm, và sau hai ngày nữa, thì mình mới có thể hấp thu được, linh hồn của cô ta, mà chuyển kiếp đầu thai được...”
Trong khi ở chỗ đoàn rước dâu kia, bọn họ đã không còn nghe thấy âm thanh đó nữa, và những cơn gió kỳ lạ kia, bây giờ cha của Hạ Nhi cũng đã chú ý đến, chiếc kiệu của cô không có động tĩnh gì hết, mà ngay lập tức tiến đến, mở rèm kiệu ra để xem thử, chốc lát ông chìm trong sự lo lắng đôi mắt đẫm lệ lên tiếng: “Không con gái của tôi, con gái của tôi đâu mất rồi? Không lẽ chính nữ quỷ đó, nó đã bắt con gái của tôi đi rồi sao? Và bây giờ tôi phải làm gì đây? Làm gì để có thể cứu được con gái của mình, thoát khỏi con ác quỷ đó!”