Elisa phẫn nộ trừng mắt nhìn Thục Mây. Nụ cười tươi tắn kiêu ngạo của cô khiến cô ta giận sôi người, chỉ muốn đưa tay xé nát nó. Hai bàn tay của cô ta siết chặt lại khiến cho móng tay dài nhọn đâm vào lòng bàn tay cô ta, móng tay cũng vì lực nắm của cô ta mà cong lại, cơ hồ muốn gãy.
Bỗng nhiên, khóe mắt cô ta bắt gặp một bóng người đang tiến lại gần. Một dòng suy nghĩ chạy xẹt qua trong đầu cô ta.
Thục Mây vẫn luôn quan sát cô ta, thấy cô ta đột nhiên mỉm cười tươi tắn vui vẻ với mình liền có chút khó hiểu.
"Vậy sao?" Elisa mỉm cười thân thiện, bước lại gần cô, "Vậy để tôi xem xem, sau chuyện này, anh ấy sẽ còn cảm thấy cô xứng với anh ấy nữa không!"
Lời nói và biểu cảm không ăn nhập của Elisa khiến Thục Mây nhất thời ngây người. Cô ta vừa nói dứt lời, bàn tay đã đưa ra túm chặt lấy bàn tay đang cầm ly rượu của cô rồi hất mạnh về phía cô ta. Đồng thời, cô ta cũng hét lên thất thanh, nét mặt kinh ngạc đáng thương nhìn cô.
Thục Mây nhìn cô ta ướt đẫm trong rượu vang đỏ, nhìn sự hoảng hốt và tức giận của cô ta, lại nhìn đến ly rượu rỗng trong tay mình, bàng hoàng không nói nên lời.
Những vị khách xung quanh nghe thấy tiếng hét của Elisa đều tò mò nhìn sang. Tiếng bàn luận to nhỏ lập tức vang lên. Thục Mây nhìn bọn họ không ngừng chỉ trỏ mình, dùng ánh mắt phê phán để nhìn cô, bỗng chốc có chút không biết phải làm gì.
Cô cứ đứng ở đấy ngây người nhìn Elisa đang tỏ vẻ chật vật ở đối diện mình, cho đến khi có một vòng tay mạnh mẽ kéo cô vào trong lồng ngực ấm áp.
"Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Thục Mây nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt anh, tâm tình đột nhiên bình tĩnh trở lại. Cô lắc đầu, tỏ ý không sao, sau lại nhìn anh, dè dặt nói, "Không phải em làm."
Trường Phong dịu dàng xoa đầu vén tóc qua tai cô, "Anh biết."
Lúc này, ba mẹ Trường Phong cùng với một cặp vợ chồng trung niên khác cũng lại chỗ bọn họ. Cặp vợ chồng kia thấy bộ dạng của Elisa liền bước vội đến bên cạnh cô ta. Người phụ nữ lấy ra một chiếc khăn tay, lau sạch vết rượu trên mặt và cổ cô ta.
"Ellie, sao con lại thành ra thế này? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Mẹ..." Elisa đáng thương nhìn mẹ cô ta, "Con chỉ đang nói chuyện với cô ấy thôi... Là do con không tốt, đáng lẽ con không nên nhắc đến việc con đã quen anh Aiden mười năm, là thanh mai trúc mã của anh ấy, khiến cho cô ấy ghen..."
Ba mẹ cô ta theo hướng tay cô chỉ liền nhìn thấy Thục Mây đang được Trường Phong che chở ở trong lòng.
"Con gái tôi chỉ nói chuyện với cô, cô vậy mà lại hắt rượu vào con bé. Cô có biết phép lịch sự không hả? Lễ nghi gia giáo của cô đâu hết rồi? Ba mẹ cô không dạy dỗ cô sao?"
Trường Phong nắm chặt tay cô, kéo cô ra sau lưng, thâm trầm nhìn bà, "Cô không thấy là lời cô nói quá võ đoán rồi hay sao? Chỉ nghe mình lời con gái cô nói, không để cho bạn gái con có cơ hội lên tiếng?"
Thục Mây đứng ở sau lưng anh, cảm giác được anh che chở bảo hộ khiến cô cảm thấy cực kỳ an tâm và ấm áp. Đột nhiên có người vỗ vỗ vai cô, cô quay đầu nhìn liền phát hiện hóa ra Triều Dương và Minh Huy cũng ở đây.
Minh Huy đang vỗ vai cô an ủi, trong khi Triều Dương lại làm khẩu hình nói với cô, "Không cần phải sợ. Bọn anh tin em."
Trái tim cô lập tức bình ổn trở lại.
Trong khi đó, ba Elisa thấy Trường Phong dùng thái độ như vậy nói chuyện với vợ mình thì không khỏi tức giận, "Aiden, con thấy chú còn phải nghe cô ta nói cái gì nữa? Con nhìn xem trên tay cô bạn gái của con là cái gì? Chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, chẳng lẽ ly rượu kia còn tự hất về phía Ellie được sao?"
Không đợi Trường Phong tiếp lời, ông đã quay sang nhìn ba mẹ anh, "Anh Victor, anh xem con trai anh đi. Có ai nói chuyện với người lớn như vậy không? Chuyện đã thành như vậy, nó còn bao che cho đứa con gái vô giáo dục kia. Aiden nhà anh chị, trên thương trường thì thông minh tài giỏi như thế, tại sao con mắt nhìn người lại có thể kém cỏi như vậy?"
Thục Mây lo lắng nhìn sang phía ba mẹ anh. Chuyện bây giờ cô lo sợ nhất, không phải là có giải oan được hay không, mà là thái độ của ba mẹ anh đối với cô sau chuyện này sẽ trở thành gì.
Nhưng sự lo lắng của cô chỉ là lo lắng suông, bởi vì ba mẹ Trường Phong không những không tức giận với cô và Trường Phong, mà thậm chí còn không vui nhìn ông ta.
Trường Phong vẫn luôn là niềm tự hào của bọn họ, mà bọn họ không phải là vô cớ tự hào, bọn họ là có lý do chính đáng để tự hào khi có một người con trai như anh. Không có một bậc làm cha làm mẹ nào lại có thể vui vẻ khi có người ở trước mặt mọi người lên tiếng chỉ trích chê bai con mình cả.
Mặc dù bọn họ chỉ mới quen Thục Mây, nhưng qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi khi nãy, bọn họ cũng phần nào hiểu được tính cách con người cô. Bọn họ cũng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cách phán xét và nhận biết nhân phẩm của một người bọn họ tất nhiên phải có. Hơn nữa, bọn họ cũng tin tưởng con trai bọn họ, Trường Phong không thể nào chọn và yêu một người có tính cách nhân phẩm tồi tệ như vậy được.
Bà Monica bất thiện nhìn cặp vợ chồng vẫn luôn là bạn đối tác của mình, bất mãn hừ nhẹ, "Anh Jason, tôi thấy con trai tôi nói đúng đấy chứ. Hai người chưa hỏi han đầu đuôi câu chuyện, chỉ nghe từ lời Ellie nói đã lập tức trách móc bé Mây, như vậy có chút không thỏa đáng."
Ba mẹ cô ta gần như không thể tin được bà Monica lại có thể nói như vậy, có chút tức giận, "Chị Monica, tôi biết cô ta là bạn gái của Aiden nên chị sẽ có ý thiên vị, nhưng chị cũng không thể không nói lý lẽ như vậy được. Nếu hôm nay anh chị không giải quyết thỏa đáng chuyện này, gia đình tôi thật sự cảm thấy e ngại khi hợp tác với gia đình anh chị."
Ông Vũ tức đến mức cười khẩy. Ha, ông vừa mới nghe thấy cái gì? Bạn đối tác thân thiết của tập đoàn A trong suốt mười năm qua, lại lôi chuyện hợp tác ra để đe dọa ông?
Thục Mây đứng ở sau lưng Trường Phong, thấy tình hình đang dần trở nên nghiêm trọng liền vội vàng tiến lên phía trước. Trường Phong cảm nhận được động tác của cô, bàn tay anh đang nắm tay cô liền gia tăng lực, muốn kéo cô lại phía sau mình. Nhưng khi cảm nhận được cô nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay mình, anh quay đầu nhìn cô, bắt gặp nụ cười và ánh mắt kiên định sáng trong của cô, anh liền thả lỏng bàn tay.
Thục Mây tiến lên đứng ở bên cạnh anh, cảm nhận được tay anh vẫn nắm chặt tay cô như đang cổ vũ cô, Thục Mây mỉm cười, bình tĩnh nói, "Chú Jason, xin lỗi cho con được phép cắt ngang một chút..."
"Cô không có tư cách để nói chuyện ở đây!" Vợ ông ta không đợi cô nói hết lời đã cắt ngang.
Sắc mặt Trường Phong, Minh Huy, Triều Dương và cả ông Vũ và bà Monica đều đồng loạt trầm xuống, nhưng Thục Mây vẫn giữ nụ cười thản nhiên trên môi, "Tại sao con lại không có tư cách để nói chuyện? Ngay cả kẻ phạm tội nghiêm trọng cũng không bị tước quyền lên tiếng, thì tại sao con lại không thể? Chẳng lẽ cô sợ con sẽ nói ra điều gì gây bất lợi cho cô chú và con gái cô chú sao?"
"Cô...!!!" Bà ta bị cô nói đến không phản bác được gì, tức giận chỉ tay về phía cô.
"Được, cô đã muốn nói thì cô cứ nói đi. Để tôi xem cô còn có thể nói được gì," Ông Jason khinh miệt nhìn cô, cũng đồng thời giải vây cho vợ mình.
"Cô chú chưa nghe người trong cuộc là con lên tiếng đã vội vàng cho rằng con là người sai, con thật sự cảm thấy bản thân bị oan uổng. Bởi vì, người hất rượu lên Elisa không phải là con, mà là bản thân cô ấy."
"Cô đang nói hươu nói vượn cái gì đấy?" Ông Jason tức cười, "Con gái tôi tại sao lại phải tự hất rượu lên người nó?"
"Chính là vì điều này đấy thôi," Thục Mây nhìn khắp một lượt, "Là để con bị mọi người gièm pha, chỉ trích, là để cho ba mẹ anh Phong không có ấn tượng tốt về con. Hoặc hoàn hảo hơn nữa, là để anh Phong chia tay với con."
"Hừ, thật nực cười! Ellie không phải là đứa tâm cơ đến như vậy."
"Vậy có ai ở đây thực sự thấy con hất rượu lên cô ấy không?" Không thấy ai đứng ra làm chứng, cô nói tiếp, "Nếu đã không có người làm chứng, làm sao chú biết được lời Elisa nói mới là đúng, còn điều con nói là sai?"
"Cô nói nghe hay nhỉ? Ellie là con gái tôi, tôi đương nhiên biết. Chuyện cô nói hoang đường như vậy sao có thể là sự thật được!"
Thục Mây mỉm cười, "Chỉ vì là chuyện hoang đường, cơ hội diễn ra thấp nên chú liền phủ nhận sao?"
Thục Mây hơi ngừng một chút, lại nói tiếp, "Chú nói cô Monica thiên vị con, nhưng con lại thấy chú mới là người thiên vị Elisa. Con cũng chỉ mới là bạn gái của anh Phong, hôm nay mới gặp ba mẹ anh ấy, quan hệ giữa con với hai người họ chắc chắn không thể nào gần gũi như chú và Elisa được. Cô Monica lấy gì để thiên vị con chứ? Trong khi đó, cô chú lại chỉ vì Elisa là con gái mình, ban đầu đã không nghe lời con nói mà phán tội cho con, đến lúc con trình bày thì lại nói Elisa là con gái chú để phản bác lời con nói. Chú không cảm thấy... bản thân mình rất mâu thuẫn sao?"
"Cô!!" Ông Jason tức giận đến tái mét cả mặt mày, ngón tay run rẩy chỉ về phía cô, "Cô đừng có tưởng ở đó ăn nói lươn lẹo liền có thể trốn tránh được tội. Nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, cô còn cái gì để chống chế?"
"Nhân chứng vật chứng rõ ràng? Chú tận mắt thấy con hất rượu vào Elisa sao? Cô ấy bị dính rượu, hoàn toàn có thể là do cô ấy tự hất rượu lên người để đổ oan cho con, cũng có thể là do cô ấy bị người khác hất rượu, cũng có thể là do tai nạn xảy ra, chú làm sao có thể chắc chắn là do con? Chỉ bởi vì con đang cầm ly rượu rỗng trên tay sao? Nếu như đó là vì con đã uống hết rượu thì sao?"
"Cô ăn nói vớ vẩn!"
"Con chỉ đang nói cho chú nghe những khả năng có thể xảy ra để dẫn tới kết quả này mà thôi."
Trong lúc hai bên còn đang căng thẳng, một cô gái lại chen qua đám đông đang tụ tập xung quanh, bước vào giữa trung tâm.
"Nãy giờ cả hai bên đều nói rằng không có chứng cớ, nhưng thật ra là có đấy. Con chính là nhân chứng, vụ việc xảy ra lúc nãy con đều đã chứng kiến toàn bộ."