Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 45: Reason



Thật ra tôi không biết tôi hôm ấy làm sao có thể dứt khoát như thế, mặc cho hắn có níu tay lại thì tôi vẫn vùng ra và đóng cổng vào nhà ngay sau đó.

Lúc quay lưng đi, tôi có thể nghe giọng hắn gọi tên tôi đã lạc đi, nghe cả tiếng sấm xé ngang bầu trời và nghe cả tiếng lòng đang vụn vỡ.

Tôi vào nhà với bộ dạng ướt sũng cùng hai mắt đã sưng húp, chưa đợi bố mẹ hỏi thăm đã vội vã chạy lên phòng khóa cửa. Sau đấy vì dầm mưa cùng vụ xuống tinh thần mà bản thân bị ốm một trận nặng, tôi nghỉ trên trường hết hai hôm thì đến đợt nghỉ lễ tận một tuần, tiếp đó liền thi cuối học kỳ nên cả quãng thời gian khó khăn ấy tôi đều ở trong phòng. Vì ôn thi, cũng vừa không muốn gặp hắn.

Kể ra hắn cũng chăm lắm, ngày nào cũng đến trước cổng nhà, không gọi điện cho tôi thì cũng xin bố mẹ vào trong. Tôi có trình bày rõ ràng với nhị vị phụ huynh rồi, tất nhiên là tôi không nói rõ lý do, chỉ bảo hai đứa không hợp tính rồi tôi hứa sẽ không vì chuyện này mà kết quả học tập giảm sút, chỉ mong bố mẹ đừng để hắn vào nhà thôi.

Viện cớ ôn thi, tôi thường hay học đến đêm mới tắt đèn lên giường. Rồi thì những đêm ấy chính xác là những đêm không ngủ, tôi trằn trọc quay đi quay lại, nghe nhạc ngay bài hát đúng tâm trạng thì nước mắt lại chảy xuống. Rồi cũng có những lúc yếu lòng, vì tin nhắn người ta, vì những kỉ niệm và cũng vì trái tim mình mà vô thức nhớ về hắn.

Tôi nhớ từ khi tôi gặp hắn lần đầu ở nhà sách, nhớ cái chạm mắt và gương mặt điển trai ấy, nhớ cả những khi tôi theo đuổi, khi hắn tỏ tình, khi tôi có nụ hôn đầu tiên cùng những lần hẹn hò dạo phố.

Hơn hết, cái tôi nhớ nhất chính là hắn, tất cả mọi thứ thuộc về hắn.

Và rồi ngay khi tôi mất kiểm soát muốn gọi hắn, thì lý trí kịp thời ngăn cản.

Tôi chia tay với hắn... là vì lí do gì?

- --

- 1... 2... 3... Dô ~

Tiếng cả đám vang lên khắp quán ăn, át cả tiếng xe đang tấp nập ngoài kia. Đứa nào đứa nấy đều cầm một ly bia to, Saky với cả con Yến cứ chạy đi chạy lại cười ha hả mời bọn tôi uống giao lưu. Uống giao lưu gì mà cứ phải 100% mới chịu tha, không là bọn nó cứ rót bia đến khi tắt thở nằm đó cơ.

- *** mẹ tụi mày, đã bảo thi xong đi bơi mà nguyên lớp 27 cái thây có mỗi năm đứa đi.

Jenny có vẻ bức xúc, tu hết cốc bia đầy ụ liền hướng bọn tôi nói rõ to. Nguyên đám từ đầu dãy đến cuối dãy đồng loạt cười hề hề rồi xua tay, sau đó liền gắp cho nó một cái đùi gà vừa mới nướng thơm phứt.

Eww thật ra tôi không phải là muốn bể kèo đâu, tại ban sáng thi xong nhọc quá, vừa đọc tin nhắn của lớp xong là mắt díp hết cả lại rồi, thức dậy thì cũng đã trễ giờ tập trung nên nằm coi phim tới khi bọn kia bơi xong sẽ hú ra quán nướng ở quãng trường ăn tối thôi.

Này không phải là ăn liên hoan nha, chỉ là thi xong muốn đi ăn giải khuây thôi. Bọn tôi còn phải học thêm hai tuần nữa mới chính thức được nghỉ hè cơ, rõ chán, thi xong còn phải học.

- Nè nè Ngọc Vi, trăm phần trăm nghen.

Saky chả biết xuất hiện từ đâu, rót đầy cốc bia cho tôi thì nháy mắt vô cùng xinh đẹp nói.

Hờ! Lại chả bình thường quá, sẵn đang có tâm sự buồn lòng, tôi cầm cốc tu một hơi không sót giọt nào rồi hướng nó cười khà khà.

Saky có vẻ bất ngờ, cười cười giơ dấu like rồi đi qua Chó Anh tiếp tục sự nghiệp.

Từ cái đợt liên hoan năm trước là ba cấm tôi uống bia luôn, đầu đến giờ toàn phải kìm nén uống nước lọc, mà cái khả năng kiềm chế đã mong manh như chiếc lá cuối mùa thì thôi, Saky mời cái là tôi rũ bỏ hết không quan tâm sự đời. Thế rồi bây giờ trong người sẵn có hơi men, dù sao tẹo về cũng bị mắng, tôi lại còn đi cùng với con Anh nên lần nữa quên luôn lời ba, với tay khui một lon mới rồi rót đầy ly, hớn hở chạy xung quanh giao lưu.

Tôi chỉ nhớ mình đã uống khá nhiều, cứ vơi ly liền rót đầy, chân thì cứ chạy hết bên này bên kia "hai ba dô" với chúng nó. Đến khi đầu có hơi đau, tôi lếch cái thân tàn về chỗ rồi đổ cái ầm lên ghế, mắt nhắm mắt mở tựa vô vai Nhã.

- Ừa he, uống cho dữ vô rồi đi bộ mà về, tao đếch chở đâu.

Chó Anh ở đối diện cứ xa xả vào mặt tôi, mà thật ra giọng nó rơi vào tai lại có chút xa xăm hẳn. Tôi chỉ kịp hiểu nội dung, mở mắt ra một cách khó nhọc rồi chỉ thẳng tay vào nó rống lên ai oán.

- Anh đáng ghét, chở người ta đi rồi không chịu chở về là sao chớ?

Sau đó lại ôm tay Nhã ra điều rất buồn bã, vờ thút thít cho sống động.

- Nó say rồi mày ơi.

Con bên cạnh lên tiếng, tôi có thể nghe rõ nó đang nén tiếng cười trong cổ họng và vẫn cứ liên tiếp nói tôi say xỉn này nọ.

Tôi á? Tôi mà say cái gì chứ? Vài ba cốc bia không đủ làm chị mày say đâu nhé!

Vì nó nói không đúng sự thật mà, nên tôi vùng lên ngồi hẳn dậy, chống hai tay lên hông rồi nghênh mặt quát.

- Tao không có say.

Ừ đấy, nói rõ to thế mà bọn nó cứ thi nhau cười như nắc nẻ, đếm xong số bia tôi khui thì càng cười tợn.

- Mới uống có ba lon đó, đéo tin được.

Éc! Ba lon? Nhớ uống nhiều lắm cơ mà.

Tôi không tin thế nên liền gục mặt xuống chỉ tay đếm lại, đếm đi đếm mãi mà nó cứ ra cấp số nhân mới ghê. Rõ là ban nãy đồ ăn đâu có nhiều như này, tại sao bây giờ nhìn đâu cũng thấy gấp ba gấp bốn.

- Ngọc Vi!

Tôi ngước lên, nheo mắt nhìn nhỏ Lam rồi hất mặt như kiểu nó mau nói nhanh lên, kêu tôi làm gì.

- Ba cái cầu vồng mấy màu?

Èo dễ, tôi rất nhanh đã trả lời.

- Hai mươi tám màu chứ gì.

Nghe tiếng bọn nó cười rống lên như tiếng hàng ngàn con trâu mộng trong biển lửa của sông Đà, tôi tự khắc thấy mình có điều gì đó sai sai.

Một cái cầu vồng bảy màu, ba cái, là ba nhân bảy...

- Hai mươi mốt, hai mươi mốt màu.

Bọn nó lại càng cười ghê gớm hơn.

Thật chứ! Cái đám này nó say rồi mà cứ nghĩ là tôi mới chết. Người say chả bao giờ nghĩ họ say cả.

Chậc, tội thật ấy!

Nhã bỗng dưng đứng lên chạy qua đầu bàn lấy hộp bắp rang, tôi thấy nó đang không bỏ tôi thì tủi thân khủng khiếp, đứng lên chạy theo mà ai ngờ vừa nhổm dậy đã lăn đùng ra, trời đất hòa làm một, xô cả ghế, tôi nằm hẳn ra sàn mếu máo đến nơi. Tôi tính gọi Nhã về làm nũng các thứ mà tự nhiên thấy tới hai con Nhã, chớp mắt cái nữa ra tận ba đứa. Ngơ ngơ ngác ngác hướng nó thắc mắc.

- Sao tao nhìn ra tận hai Nhã là thế nào?

Đúng là cái con máu lạnh, đã không lo lắng cho bạn mà còn đứng đó ôm bụng cười nắc nẻ, để hộp bắp lên bàn mới nén cười đỡ tôi dậy.

- Rồi nói say không chịu.

Tôi bỉu bỉu môi, lờ đờ bảo không phải các thứ. Mà lần này Nhã chẳng quan tâm nữa, nó với tay lấy túi bóng đựng mấy quả trứng gà nó ăn ban nãy, lôi ra quả quất rồi bắt tôi mở miệng sau đó liền cho thẳng vào dọa tôi mau ăn.

Cái vị vừa chua vừa đắng xộc lên mũi đánh thức mọi giác quan, tôi nhăn mặt một cái nhưng cũng không nhè ra, rất ngoan ngoãn nhai ngon lành và nuốt trong tích tắc. Tôi vẫn còn khá bất ngờ vì mình có thể ăn hết một quả quất mà không có vẻ gì khó khăn. Nhưng chưa đầy một phút, con bên cạnh đã bắt tôi ăn thêm quả nữa, lần này thì ôi thôi bao nhiêu xúc giác, vị giác đều cảm nhận rõ ràng. Cái sự chua lè đó nó quá mức không thể chấp nhận nổi, tôi mếu máo muốn nhả ra thì Nhã trợn mắt hung dữ quá nên tôi cắn răng cắn lưỡi nuốt. Đợi hai quả quất yên vị trong dạ dày thì tôi cũng tỉnh cả ngủ.

- Đỡ hơn chưa?

Đỡ gì nhỉ? Tôi cũng không biết, nhưng so với ban nãy tôi thấy mình tỉnh táo hơn nên cũng gật gật đầu.

Nhã thở nhẹ, lườm tôi một cái rồi đè đầu tôi lên vai nó đồng thời lấy nước vỗ vô má tôi cằn nhằn gì đó mà vì quá đau đầu nên tôi chả nghe rõ nữa. Đang lim dim trên bờ vai ấm áp của con bạn thì nghe xung quanh có chút ồn ào, gắng một chút thì hiểu được bọn nó đang đèo nhau qua khu hội nghị thành phố đi vệ sinh.

Eww nãy giờ không nói, tự nhiên nhắc đến thấy mắc quá trời.

Tôi vực dậy, mắt nhắm mắt mở giơ tay điểm danh rồi tiếp tục vừa cười vừa dụi đầu vào người Nhã làm nũng.

Tự nhiên hôm nay nhận ra cái Nhã thơm với mềm khủng khiếp đi à! Thích chết đi được á!

- Rồi nó đi đái ai kè? Nó ngủ luôn trong cầu rồi sao?

- Khoan tính cái đó đi, tao mà chở nó qua tới trung tâm hội nghị có khi nó rớt dọc đường luôn.

Èo cái đám, tụi nó nghĩ tôi con nít chắc, gì đâu mà cần người kèm chớ?

Để chứng minh tôi còn tỉnh táo chán thì tôi tự mình đứng dậy, dù có hơi nghiêng ngã nhưng cũng đi được vài ba bước tới chỗ Chó Anh mà cười vênh váo với nó. Cả thảy Anh lẫn Nhã với con Yến đều nhìn tôi chán chường, bọn nó dìu tôi ra bãi đậu xe rồi đội mũ hộ tôi, chả hiểu tôi gây tội tình gì mà đĩ Nhã với Yến mỗi đứa tán lên đầu tôi cái bẹp mới lườm tôi qua xe bọn nó. Tôi không hiểu tại sao mình bị đánh, mếu máo quay qua Chó Anh đang ngồi trên xe đợi tôi, rất chi là đáng thương kể khổ mà nó cũng không thèm quan tâm, dùng bộ mặt chán đời vái lạy tôi tỉnh táo các thứ rồi đập tay lên yên sau bảo tôi leo lên. Bộ dạng của nó hài quá, tôi cứ ha hả suốt đoạn đường làm con bé vừa xuống xe đã chạy qua chỗ bọn kia khóc lóc làm tôi càng buồn cười. Thế rồi từ lúc đấy đến khi đi vệ sinh xong xuôi và về lại quán nướng tôi đều cười như nắc nẻ. Thật ra cũng không hiểu sao mà mình cứ cười hoài luôn.

Tấp xe trước quán nướng cả lớp ăn ban nãy, có hơi mờ ảo nhưng vẫn đếm được cả thảy chỉ có trên dưới chục đứa. Tôi còn tưởng đi tăng hai chứ, bọn kia đi đâu hết rồi?

- Bồ bọn nó tới rước hết rồi, ai như bọn mình đêm hôm còn vật vờ ở đây.

Ra là bạn trai đến đón...

Xem ra trong mấy trường hợp nhậu nhẹt như này có người yêu tiện thật nhỉ?

Tôi nhìn xung quanh nơi chỉ được bao trùm bởi màu đen, cứ như nhìn thẳng vào đáy tim nơi cũng chẳng còn ánh sáng. Gió từ cánh đồng bông lau bên cạnh thổi sang, đổ lên người tôi có chút lạnh. Tôi nép vào người Chó Anh, vùi đầu vào lưng nó, tự nhiên thấy mình thật đáng ghét.

Chẳng ra hôm nay tôi đã có thể ngồi sau lưng hắn, ngắm nhìn bóng lưng rộng vững chãi, nghe tiếng hắn cằn nhằn vì không thích tôi uống bia và cả những cử chỉ quan tâm nhỏ nhẹ mà chỉ riêng hắn mới có.

Bảo Khoa tốt như thế, tôi tại sao lại suy nghĩ thiển cận mà chia tay hắn? Để rồi không đêm nào ngủ yên, để rồi mỗi ngày đều trôi qua trong tiếng tích tắc rỗng tuếch.

Tôi là người nói lời chia tay, có quyền gì mà đau lòng?

Tôi là người làm hắn tổn thương, có quyền gì mà tỏ vẻ bị hại?

Tôi, quả thật rất đáng ghét.

- Vi cúc cu lu, qua xe Tú chở đi, tao dẫn đường.

Tôi nghe Anh nói, cũng không ừ vâng gì, lê dép lên xe Tú sau đó vòng tay ôm luôn lớp trưởng.

Bọn nó vẫn chưa chịu về, đèo nhau ra quãng trường mua bia làm tăng hai. Tôi ngồi sau xe Tú, nhìn trời ngó cảnh đợi mấy đứa kia chạy đi mua đồ, rồi tự dưng một cơn nhói từ bụng, dạ dày bỗng quặn lên và sộc tận cuống họng, tôi nhảy tót xuống xe rồi lết cách chỗ cả đám vài mét, nôn hết tất thảy mọi thứ ăn hồi chiều bao gồm cả bia bọt các thứ ra đất. Tóc tai bị gió cuốn lên tấp vào cổ và mặt, tôi nghe giọng Anh với Nhã bên cạnh, một đứa vỗ lưng vén tóc, đứa kia xấp nước lau mặt cho tôi và kèm theo đó là vài tiếng cười hềnh hệch của bọn lớp.

Nôn nên cũng đỡ hơn hẳn, tôi ngồi thẳng dậy cầm chai nước Nhã đưa cho tu một hơi rồi mệt mỏi nằm hẳn xuống đất. Tôi chẳng thiết gì nữa, cứ bạ đâu nằm đó, gió thổi cứ thổi, bọn nó cười cứ cười, tôi cứ thế vật vã. Lúc sau bụng lại quặn lên, tôi tỉnh táo hơn nên nhổm dậy chạy ra xa nôn tiếp một bãi, một trong hai đứa nó lại chạy theo xoa lưng cho tôi. Nôn xong hai bãi to cũng đỡ hẳn, Saky đẩy đầu tôi nằm lên đùi nó rồi vén tóc cho tôi, còn nguyên đám thì còn đang bàn tiếp có nên đi tăng hai không.

- Lạy hồn, bọn mày đi về hộ tao, trễ lắm rồi.

Giọng lớp trưởng vang lên đầy ai oán, rất đau xót van bọn tôi mau đi về. Còn cái đám này thì nghe trưởng nói xong càng được nước nghênh mặt không nghe lời, cứ cười khà khà thách thức tính nhẫn nại của Tú.

Thật ra cũng tính đi tăng hai thật, nhưng mà em chưa 18, đã vậy cũng đã trễ nên tạm nghe lời lớp trưởng, cười chào tạm biệt nhau cũng không quên dặn dò lái xe cẩn thận.

Tú chở tôi về, Chó Anh đi bên cạnh dẫn đường về nhà tôi.

Phố xá sắp đến giờ ngủ nghỉ nhưng vẫn còn lắm xe, tôi một tai nghe tiếng xe cộ bóp kèn inh ỏi, một tai nghe trưởng hát bolero.

Nó tính ru tôi ngủ ngay trên xe hay sao vậy?

Tôi vùi đầu vào người lớp trưởng sau khi một đợt gió lạnh bỗng từ đâu thổi đến, ngó qua thấy Anh chậc lưỡi ra điều cạn lời lắm, tôi lườm nó một cái rồi tiếp tục sự nghiệp ôm trưởng thân yêu, khẽ cảm thán một câu, người lớp trưởng vừa ấm vừa mềm, gió cũng vừa đủ mát, như này mà ngủ thật thích!

Tôi được bọn nó hộ tống về tận cổng như quận chúa, còn rất quan tâm đứng đợi tôi vào nhà mới rời đi.

Tự nhiên hôm nay thấy bọn bạn mình nó tốt khiếp hồn cơ!

Và rồi tiếp theo mới có chuyện phải nói, tôi vừa mới uống một bụng bia, người thì đầy rẫy mùi nướng mùi men, không biết khi tôi bước chân qua thềm cửa kia, giây tiếp theo có còn được ba mẹ cho sống yên lành không thì vẫn còn là một ẩn số.

Không biết các cậu có ai như tôi không nhỉ? Miễn uống chút gì có men vào là cả người đều nổi mẫn đỏ, hết ngứa lại nóng rất khó chịu. Nay tôi lại vận quần cộc, mà cái màu đỏ không xinh xắn kia đã lan ra khắp người từ bao giờ, cố kéo cái áo che vừa đủ, tôi bằng tâm trạng ngàn cân treo sợi tóc bắt đầu nhón chân nhẹ nhàng vào nhà.

Tuy ba mẹ đang ngồi ở phòng khách nhưng lo xem truyền hình nên tôi rất yên ổn thoát thân. Chạy tót lên phòng khóa cửa mà thấy hôm nay mình quả thật gan động trời.

Lạy chúa! Ban nãy hình như nôn xong nằm cạnh đó luôn hay sao mà tay áo dính toàn mấy thứ nhầy nhụa trông khiếp chết đi được. Dù cho đêm không được tắm vì dễ gặp ma rồi còn bị cảm gì đấy cơ mà trong trường hợp này tôi phải phá lệ thôi.

Vừa tắm xong nên tóc vẫn còn ướt, lúc trước cũng không có thói quen sấy, toàn là lau sơ tóc rồi leo lên giường ngủ thôi, từ lúc quen hắn... thôi bỏ đi, nói chung từ bây giờ tôi cũng sẽ sấy tóc sau khi gội đầu.

Tiếng tin nhắn vang lên vừa đủ làm tôi chú ý, cất máy sấy vào tủ, tôi khẽ liếc mắt qua màn hình và chợt nhận ra người gửi không ai khác ngoài... hmm... người yêu cũ.

Hắn lại nhắn tin và hẹn tôi ra gặp mặt nói chuyện rõ ràng sau hơn một tuần chính thức nói lời chia tay, mà tôi thì, cũng không phải là không muốn nói rõ ràng chỉ là... tôi có hơi sợ gặp mặt hắn trực tiếp.

Đêm chia tay, tôi là bị xúc động quá mức mới có thể dứt khoát như thế, thử cho tôi như bình thường chắc tôi còn chẳng đánh vần nổi hai từ kia.

Đối với hắn, chỉ cần nghĩ đến tim đã mềm nhũn cả ra, tôi sợ khi đối diện, bản thân sẽ lần nữa yếu đuối, rồi sẽ khóc lóc nhào vào lòng hắn, được bao bọc trong hơi ấm ấy, trong vòng tay vững chãi ấy, tôi sẽ lần nữa rơi vào lưới tình không lối thoát mà kết quả chắc chắn sẽ không khác gì hiện tại.

Theo thói quen, tay vô thức lướt đến album riêng tư, nơi chỉ có ảnh hắn cùng những đoạn tin nhắn kỉ niệm. Chẳng biết ngắm nó bao nhiêu lần, mắt lại khẽ nhòa đi và tim hình như lại đau thêm một chút.

Ban nãy hình như có hơi say thật, nhớ lại có chút biết ơn vì đã đặt mật khẩu quá phức tạp để rồi khi ý thức mất dần, tôi cũng không thể mở khóa để gọi điện cho hắn. Chỉ cần nghĩ đến việc ấy tôi lại chẳng dám nghĩ đến hậu quả nữa.

"Bọn mày đã về nhà hết chưa?"

Lớp trưởng nhắn vào group lớp, còn nhắn tiếp hai chữ "điểm danh".

Tôi gõ vài dòng báo có mặt cho bọn nó yên tâm rồi ngồi đọc tin của cả đám. Nghe đâu Tú bị dị ứng bia nên hôm nay chỉ uống nước ngọt, thế mà nó vẫn lo lắng mà ở lại với tụi tôi đến đêm xong còn chu đáo đèo tôi về tận nhà, bây giờ lại lên messenger điểm danh nữa chứ. Nhìn đâu cũng thấy quý trưởng muốn chết!

- Mắt Hí, xuống đây mẹ bảo.

Giọng mẹ vọng từ dưới nhà lên, tôi chán nản thưa một tiếng, quệt tay ngang mắt phòng hờ nếu ban nãy nhớ hắn quá mà lỡ có khóc thì ba mẹ cũng sẽ không nhận ra, sau đó mới chậm rãi đi xuống dưới.

- Cầm tiền ra tiệm tạp hóa đầu đường mua giúp mẹ tuýp kem đánh răng.

Như ngày thường đáng ra tôi sẽ chống đối và nhì nhèo một chút, nhưng bây giờ lạ thay vì tác dụng của bia hay sao mà tôi nhọc đến chả buồn nói, vâng một tiếng mới khoác tạm cái áo ra ngoài. Dù sao thì mấy nay tâm trạng buồn bực mãi, đi ra ngoài ban đêm như này rồi hóng gió tản bộ có vẻ tốt hơn là cứ ru rú trong nhà. Rồi lại vô thức mở điện thoại, vô thức xem hình hai đứa và vô thức nhớ về hắn.

Ừ thì thật ra, ở nhà hay đi ra ngoài thì tôi vẫn cứ nhớ hắn thôi.

Như cái đoạn đường này hắn thường hay đi tập võ về và gương mặt thì sáng lên dưới ánh trăng, hoặc là chỗ tảng đá kia nơi hắn hay đợi tôi cùng nhau đến trường.

Quên làm sao được khi đi đâu cũng tràn ngập hình bóng của hắn, và quên làm sao được khi vẫn còn thích người ta nhiều như thế chứ...

Mới đi có chút xíu mà đến nhà bà Tư tạp hóa rồi cơ, mua đồ cho mẹ xong xuôi, vừa ngước mắt lên thì cả người liền trải qua một đợt sốc tận óc, mau chóng quay gót đi nhanh về phía ngược lại.

Shit! Tại sao lại gặp hắn ở đây kia chứ?

Ừ thì cũng không phải chỉ có mỗi tôi thấy hắn đâu, ban nãy cả hai cũng có một giây chạm mắt chứ ít ỏi gì. Và tất nhiên, hắn đuổi theo tôi ngay sau đó.

Cái cảm xúc này thật chả khác gì mấy với cái lúc tôi crush hắn, vừa run lại có chút hỗn loạn, mà thật ra tôi đâu có đơn phương hay theo đuổi hắn đâu chứ? Cảm giác chết tiệt khó chịu này đang làm tôi thành một con rồ chính hiệu.

Tiếng gọi của hắn ở phía sau gần đến mức sắp chạm đến tôi, mà bản thân thấy cũng không thể trốn hắn được nữa nên đành quay lại vờ lạnh lùng vô cảm sải bước lại con ngõ cũ về nhà. Mà cái người kia tất nhiên không thể nào để yên, bước lên trước chặn đường tôi rồi bắt đầu việc hỏi cung như hắn mong muốn cả tuần nay.

Hắn rõ ràng muốn nói cái gì đó, tôi thấy thế, nhưng bỗng dưng có gì đó chặn họng hắn thì phải. Hắn nhíu mày, bỗng bước đến cúi thấp người ghé vào cổ tôi rồi cứ như mọi chuyện vẫn chưa bao giờ thay đổi, hắn mặt lạnh đứng thẳng lưng gằn giọng.

- Mày uống bia?

Mà thật ra tôi cũng không hiểu sao mình lại dùng dáng vẻ khép nép gật đầu.

Khoan đã, giọng của hắn lúc trước cũng như thế này sao? Trầm ấm và dễ làm người ta đỏ mặt như thế?

Người đối diện thở hắt ra, kéo cổ tay tôi lại trước nhà cô Tư sau đó vào bên trong và ít phút sau đã xuất hiện với chai nước muối khoáng giải bia và bắt tôi uống. Và lạ lùng ở chỗ, tôi cũng uống nó như đúng rồi.

- Tại sao mày không trả lời điện thoại?

Câu hỏi như kéo tôi từ cơn mê về hiện thực, dòng nước mát lạnh chảy vào cuống họng bỗng chốc ngắt quãng. Tôi chợt thấy đầu mình lạnh đi và tim bỗng nhói lên một nhịp.

Hơi men làm tôi mụ mị, nó khiến tôi lầm tưởng rằng chúng tôi vẫn còn bên nhau và sự việc từ nãy đến giờ chỉ đơn giản là điều bình thường, nhưng tỉnh táo rồi mới biết nó bất thường như nào.

- Chúng ta chia tay rồi mà, nhớ không?

Tôi thôi uống, đóng nắp chai và hờ hững phóng cái nhìn qua phía nào đó để vơi đi cơn đau trong lồng ngực. Tuy thế, vẫn có thể thấy hắn đang nhắm mắt và nén đi tiếng thở.

- Hôm ấy, tao thật lòng xin lỗi... về mọi chuyện. Tao có thể giải thích...

- Không cần, tao quên rồi.

- Minh Vi, nếu như lỗi là ở tao mày có thể nói không? Tao sẽ sửa và chúng ta sẽ không giận nhau nữa...

- Là chia tay, chia tay chứ không phải giận dỗi thông thường, - Tôi ngắt lời hắn, và khó khăn để nhìn vào mắt hắn mà lạnh lùng như thế, - Tao cũng không muốn quay lại.

Tôi thở một cách khó nhọc, vì chung quy nói về một chủ đề đau lòng với người mà mình thích đã rất khốn cùng. Hơn nữa... lí do trên hết đều là do tôi.

Tôi quay lưng về nhà, nói ra chừng ấy thứ là quá sức chịu đựng và nếu còn chần chừ tôi sẽ khóc ngay tại đây và rồi hắn sẽ thấy tôi thật yếu đuối, và mọi chuyện cũng không thể kết thúc. Nhưng giọng hắn vang lên đã kéo tôi dừng bước.

- Minh Vi, nói rõ đi, tại sao mày lại chia tay?

Tại sao?

Tôi cũng đã tự hỏi câu này hàng nghìn lần, và cậu biết không? Lí do chỉ có một mà thôi.

Tôi quá yếu kém so với hắn.

Là một đứa hướng nội, tôi lúc nào cũng nhạt nhòa và chẳng bao giờ thích thú khi bị nhiều người vây quanh ngay cả tích cực hay tiêu cực. Cuộc sống tôi vốn dĩ không ghét ai và cũng chưa từng bị ai ghét, nhưng từ lúc quen hắn, trăm ánh nhìn, nó khiến thế giới của tôi trở nên hỗn loạn và hoạt động lúc nào cũng bị soi mói với những lời bàn tán không mấy hay ho.

Không chỉ có một lần tôi bị đem ra so sánh với hắn, về vẻ ngoài, về thành tích, về tài năng và điều đó làm tôi mệt mỏi.

Hắn không có lỗi, chỉ là những thị phi vây quanh khiến tôi đưa ra quyết định ấy.

Kết thúc một mối quan hệ, khi cả hai vẫn còn thương là điều vô cùng đau lòng. Nhưng tôi biết, dù cho có tiếp tục quen nhau, và dù cho chúng tôi có quay lại, thì kết quả cũng chỉ có một.

Tôi không thể tiếp tục chịu đựng sự mệt mỏi này mà hắn cũng có thể tìm được ai khác tốt hơn một đứa mềm yếu như tôi.

Thế nên chia tay, là giải pháp tốt nhất.

Chúng tôi có lẽ đã đúng người nhưng lại lỡ sai thời điểm, vậy thì vào một lúc nào đó, nếu như cả tôi và hắn đều độc thân, vào lúc tôi xinh đẹp và giỏi giang, tôi cũng sẽ không ngại theo đuổi hắn lần nữa.

- Tao cảm thấy chúng ta rất khác nhau... nên là... xin lỗi...

...

Cậu đích thị là một hoàng tử, mà bên cạnh hoàng tử chỉ có thể là công chúa. Đây vốn dĩ không phải truyện cổ tích, chưa kể, tôi còn không được như nàng Lọ Lem. Muốn được đứng bên hoàng tử, trước tiên bạn phải là một công chúa đã.

- --

Tui đã comeback đây tèn ten:vvv và để đáp lại khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng vừa qua, tui đã quyết định lịch đăng là một tuần một chương và tùy truyện nghen:vvv

Yêu và nhớ các cậu 3000 lần <3

- --

Cà Mau, 04/07/2019, 02:54 p.m

Ngoc_Vi

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv