Tôi ngồi yên trước bàn một lúc lâu, có chút phiền phức với túi bánh ngọt trong hộc bàn, sau đó lại đưa mắt qua con Lợn đang hí hoáy giải bài tập bên cạnh. Không chút chần chừ liền đặt bánh lên trước mặt nó rồi như không phải chuyện của mình, tôi quay ra sau lấy tập vở và bắt đầu ôn bài trong ánh mắt ngạc nhiên của con bên cạnh.
- Gì đây?
Trường tôi cấm ăn sáng trong khuôn viên nên muốn mang đồ bên ngoài vào đều phải giấu giếm lén lút kinh lắm. Nó đang cặm cụi làm bài thì có chút hốt hoảng khi thấy túi bánh trước mắt, vội vàng bỏ xuống hộc bàn cùng biểu cảm vờ vịt nói chuyện với tôi.
- Mang trả đi.
- Trả gì?
Tôi lật sang trang tiếp theo, đến một cái liếc mắt cũng không có, nhàn nhã mở miệng.
- Mày đừng tưởng tao không biết.
Không ngước lên tôi cũng cảm thấy sự hốt hoảng của nó, hành động lúng túng đến buồn cười.
- Khoa nhờ mày chứ gì, tao biết hết, cả đợt trước nữa.
- ...
- Cãi nhau đợt này không nhỏ, nên là mày cứ để bọn tao tự giải quyết, đừng nhận gì của cậu ấy.
Con Lợn có chút bối rối, giọng nó nghe lo lắng hẳn.
- Có chuyện gì lớn lắm sao?
Thật ra tôi với nó thân với nhau là nhờ tính, cũng không phải cái gì cũng có thể tâm đầu ý hợp. Ví như trong mấy vụ tình cảm, nó không bao giờ hứng thú và tôi cũng ít khi tâm sự với nó về mấy việc này. Tôi thường đem chuyện của mình nói với Canadami, con bé có thể cho tôi lời khuyên hơn. Và tôi cũng không muốn nói với con Lợn về chuyện tôi hay tâm sự với Canadami, thỉnh thoảng tôi có nhắc đến và tôi nhận thấy nó có vẻ không vui lắm. Tôi biết nó buồn khi tôi thân với đứa khác hơn nó, thế nên tôi cũng chẳng muốn nhắc đến làm gì.
- Cũng không có gì đâu, đợi khi nào thích hợp tao sẽ kể cho mày rõ hơn.
Tôi buồn bực đáp khi nhớ đến lí do cuộc cãi vã, cơ mà tôi cũng không muốn nhắc đến quá chi tiết đâu, tôi thừa biết nếu tôi kể ra con Lợn sẽ ghét hắn mất, và tôi thì không muốn điều đó xảy ra chút nào. Bạn biết đấy, bạn thân có thù hằn với bạn trai mình, nghe đã thấy không có gì tốt đẹp.
Nó nghe tôi trả lời thì cũng không đào sâu thêm, nhỏ giọng bảo nó sẽ nghe tôi và không nhận đồ ăn sáng từ hắn nữa, rồi như muốn đá bay cái đề tài không chút tốt lành của buổi sớm, nó liền đem tờ bài tập chuyên đề toán qua hỏi tôi câu 34.
Tôi tạm gạc đi muộn phiền qua một bên, đầu óc bận rộn nghĩ bài giải, gói bánh trong hộc bàn lại chỉ có thể nằm một góc lạnh lẽo và cô độc.
...
Tôi và hắn giận nhau đến nay đã hơn một tuần, hắn ngoài việc gửi đồ ăn sáng cho tôi thì không còn hành động nào khác nữa, mà bữa sáng kia vốn dĩ đã bị con Lợn từ chối chuyển giúp rồi. Thế đấy, hắn chưa từng nghĩ sẽ xin lỗi tôi thì phải.
Đêm nào tôi cũng online đến khuya, tâm sự với Canadami, lướt Twitter đọc vài ba tin tức của Bangtan không thì xem vài video hay ho trên Youtube. Ngày nào cũng một giờ sáng mới ngủ, ngày nào cũng chăm chỉ hoạt động, vốn chỉ để chờ một tin nhắn từ người kia, ấy vậy mà cả một tuần liền messenger vẫn lặng thinh đến đau lòng.
Tôi online, hắn cũng online, có ngày tôi cày phim đến ba giờ sáng vẫn thấy chấm xanh kia sáng đèn.
Một lúc nào đó tôi đã từng nghĩ, mình có quan trọng với hắn không, một dòng tin làm lành khó đến thế ư? Hai chữ xin lỗi, có chăng là quá dài để viết? Hay vốn dĩ, bản thân tôi không đủ để hắn có thể hạ đi cái tôi to lớn ấy.
Đôi khi tôi nhớ hắn đến phát điên, nhưng rồi nỗi nhớ liền bị dập tắt khi lý do cuộc cãi vã hiện lên trong đầu ngay sau đó. Từ lúc quen nhau đến giờ hai đứa đã cãi nhau hai lần rồi, lần trước là do tôi không điều khiển được bản thân mà chạy đi tìm hắn, lần này, nhất định sẽ tỉnh táo mà không hạ mình nữa. Đừng bảo tôi lên tiếng xin lỗi, trong chuyện này tôi không sai, và tôi nhất quyết không làm lành trước.
Im lặng mãi như thế, mối quan hệ này, rồi sẽ đi về đâu đây?
...
"Rạp chỗ mình có chiếu Avengers 3 không Hí?"
"Có mà, nhiều suất chiếu lắm."
"Mày đặt cho anh một ghế nhá, chỗ tốt vào."
Một ghế? Chơi cái trò gì mất dạy vậy?
"Tự về đây mà đặt, em học hành tối mặt mũi hơi đâu đi mua cho anh?"
Lão gửi tôi hàng loạt ảnh động bùng cháy, sau đó rất miễn cưỡng nhắn cho tôi một tin nữa, rằng thì mày đặt cho anh hai vé, anh em mình cùng xem cho khuây khỏa.
Tôi cười nửa miệng, vừa khinh bỉ vừa buồn cười, đang không lại được thêm một kèo xem phim nữa.
Không hiểu tại sao tháng tư có nhiều phim kinh khủng, toàn mấy bộ bom tấn hay hay thôi, từ đầu tháng tới giờ tôi đã tiêu không biết bao nhiêu tiền cho cái rạp phim rồi ấy. Đi xem với tụi bàn cuối chừng ba phim, tuần này còn có kèo hôm thứ sáu, mà phim của lão anh thứ tư đã chiếu rồi. Eo ơi lịch thi học kì dí sát mông rồi mà tôi cứ phè phỡn dửng dưng mãi, hết đi ăn lại đi mua váy áo, bao nhiêu thời gian tiền của đổ hết vào công cuộc ăn chơi đến phát rồ của tôi. Tự nhủ hết đợt này phải nghiêm chỉnh lại không thì chết chắc, đổ đốn thế thì điểm học kì hai sẽ thấp lắm cho xem, học sinh trung bình thì có mà chui đầu xuống đất cũng sẽ bị mẹ tìm đến vả cho vài phát mà biến dạng cơ mặt luôn mất.
Bộ phim lão anh nói có vẻ hot, nghe ổng bảo đợt nghỉ này lão còn không muốn về nhà nhưng do rạp ở Thành Phố kín chỗ cả rồi nên mới phải đổi kế hoạch. Ổng về đến nhà sớm hơn dự kiến của tôi nhiều, trước lễ hẳn một tuần lận, hôm đó đang học bài bỗng dưng dưới nhà có tiếng xôm xao lắm, chưa kịp vểnh tai ngóng chuyện thì một âm thanh dồn dập từ cầu thang dội đến, tiếp đó cửa phòng liền bị mở một cách tàn bạo và theo quán tính đập vào tường một phát đau điếng.
Trước con mắt ngỡ ngàng của tôi, lão anh kính râm, tóc tai vuốt vuốt keo, áo bomber quần tây cùng cái vali bảnh tỏn xuất hiện tươi rói đến lóa mắt. Nếu đây là ban ngày thì nom ổng giống du học sinh phết, còn đây là tối đêm mà, chín giờ con mẹ nó rồi chứ sáng sủa đéo đâu, vận bộ đồ lồng lộn với cái kính đen như thằng thần kinh ấy.
- Chào buổi tối em gái yêu của oppa!
Một đợt rùng mình chạy dọc từ đỉnh đầu xuống chân, cái giọng nhão nhẹt phát ra từ mồm lão khiến tôi phát ớn. Như chưa nhận thức được việc làm buồn nôn của mình và biểu cảm không mấy chào đón của tôi, lão anh tiếp tục sà đến tựa lưng vào bàn học, một tay gỡ mắt kính, tay kia vuốt tóc kèm nụ cười khoe hàm răng trắng sáng của mình trong con mắt khinh bỉ của con em gái là tôi đây.
- Quả nhiên là em gái ngoan của anh, bây giờ vẫn còn chăm chỉ như thế. - Đoạn, anh trai ra điều cảm động, sau đó cười hiền lành dùng giọng nói dịu dàng hiếm có mà tiếp tục, - Nghỉ tay đi, oppa chở em đi ăn đêm, chịu không?
Hình như trên đường từ thành phố về đây lão bị trúng gió độc rồi thì phải? Tự dưng lại tốt bụng như thế, có chăng là làm chuyện xấu mà muốn đổ cho tôi đây này. Bà mày vẫn còn tỉnh táo chán, không thể vì mấy bữa ăn cỏn con này mà bị mua chuộc được.
- Thi tới nơi mà cứ rủ em đi chơi, kết quả thấp lại bảo em ngu rồi trừ lương chứ gì.
Tôi ra điều lạnh lùng lắm, thẳng thừng từ chối lời mời nghe thì lịch thiệp mà sâu bên trong có khi lại xấu xa khôn lường kia. Tỏ ra mình chăm ngoan, tôi còn chẳng ngước lên nhìn ổng mà từ đầu đến cuối đều cặm cụi làm bài như bận rộn lắm.
- Không trừ lương.
Anh trai nói, sau đó giật cây bút từ tay tôi, cầm tờ đề khoanh loạn trên giấy rồi đặt cái cạch lên bàn ra điều đắc ý kinh khủng. Tôi lại còn không biết trình tiếng anh của lão cao đến thế nào sao? Khỏi nhìn đáp án chắc chắn đã biết đúng rồi. Chuyện gì mà khiến ông anh trai của tôi trở nên tăng động đến thế vậy?
- Mai chủ nhật mày ở nhà mà học, giờ đi thay đồ rồi anh chở đi kẻo trễ.
Tôi có chút nghi hoặc, vẫn chưa chịu khoan nhường mà tiếp tục từ chối. Dù sao cũng trễ lắm rồi ấy, thêm việc tôi đánh răng rồi nên lười chảy cả thây.
- Đi xe hơn tám tiếng người ngợm chua lòm ra, chưa tắm táp gì đã đi ăn, anh không nghĩ cho em cũng phải nghĩ đến thể diện của anh bị người ta đánh giá chứ.
Lão anh cười hớn ha hớn hở, không chút lúng túng và thần kinh đến cấp độ thượng thừa, lão dúi cái đầu lão vào mặt tôi. Thật sự đéo tin được cái sự lầy lội của ông anh trai nhà mình.
- Mùi của Jungkook oppa BTS của mày đấy, quà sinh nhật mày tặng anh vẫn giữ kĩ lắm nhá.
Tôi lườm ổng một cái, nhận ra nếu không đi cùng ổng thì không chừng sẽ bị nhây đến sáng mất. Cực kì miễn cưỡng, tôi đứng dậy vào phòng thay đồ cùng tiếng cười thõa mãn đến biến thái của lão bên ngoài.
Lão chở tôi đi ăn đêm bằng con xe tay ga của ba, giữ nguyên bộ đồ lồng lộn như thằng thần kinh ban nãy, còn vận hẳn đôi giày hàng hiếm ổng săn được từ Mĩ hồi tháng trước, miệng thì ngêu ngao bài tiếng anh nào đó chẳng rõ tên. Tôi ngồi sau, áo hoodie rộng thùng thình, chân mang dép lào, còn chẳng thèm thoa son hay mang điện thoại, vật vờ với bộ dạng đến hết thuốc chữa của người phía trước.
Ổng đưa tôi từ nhà qua tận cái ngõ ngách nào đó tận sâu trong trung tâm thành phố, chỉ vừa mới đậu xe trước mắt đã hiện lên một quán ăn bình dân với bảng hiệu 'Bánh Lọt Tai Heo' bự chà bá phía trên. Trong một giây phút tôi liền nghĩ, rõ là anh trai tôi bị điên thật, đang không lại rủ rê đi ăn bánh lọt nhưng rồi tôi liền tỉnh ngộ cho hàng loạt những hành động kì lạ ổng vừa làm với tôi bằng tiếng reo lên đầy ngạc nhiên và giả dối từ ông anh trai bên cạnh.
- Ngọc cũng ở đây à? Trùng hợp thật đấy!
Bà chị mặc váy hoa ngồi ở gần đó, trông mẻ khá bất ngờ và cũng nhanh chóng cười toe toét khoe hàm răng xinh xinh cùng giọng nói mật ngọt với lão.
- Ừ, gặp Minh suốt nhỉ?
- Chắc bọn mình có duyên chăng.
Anh tôi nhếch nhẹ khóe môi nhìn vừa lãng từ vừa trêu chọc lại vừa đẹp trai hút con mẹ nó hồn mấy mụ ngồi quanh đây. Tôi đứng kế đó, lẳng lặng cười nửa miệng, trùng hợp con khỉ, có duyên cái quần thể dục ấy.
Chẳng ngờ được nhé, cái con người suốt năm tháng cấp 3 được chị em cùng khối lẫn khối dưới tán tỉnh nhiệt tình chẳng thèm ngó, cái con người học cả một năm Đại Học khuynh đảo cả trường Bách Khoa đến nổi còn mang danh 'cool boy' nay lại đi điêu đứng vì một bà chị hoa khôi tóc dài dáng xinh duy nhất cùng khối.
Để tán được trai đẹp không khó, một là bạn phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành như bà chế dịu dàng e lệ kia, hai là xem lại điều một. Hình như cũng có ngoại lệ, nhưng mà thôi nhắc làm gì, có mặt dày theo đuổi thì đến cuối lại chẳng biết người ta trêu đùa mình hay thành thật nữa.
- Em của Minh hả? Trông đáng yêu nhỉ?
Ối giời lại còn, từ khi gặp nhau đến giờ mới nghe được bà chị nói câu nghe xuôi tai phết.
Tôi cười cười, được khen mà, cũng phởn, híp híp mắt nhỏ nhẹ cảm ơn. Nhưng mà ấy, xong tôi lại thấy có gì đó sai sai, anh trai thì bảnh bao phong độ, con em thì cứ như vừa đi bán cá về, người ngợm đến tóc còn bết chưa có thời gian gội nữa. Vì cái sự chênh lệch đó mà nụ cười tôi méo xệch luôn, nhẹ nhàng đứng cách lão ra vài ba bước.
- Minh vừa về tới, thấy nó đang học cực quá nên chở đi ăn cho khuây khỏa.
- Eww có anh trai như Minh chắc em cậu vui lắm.
Ờ, chắc vui.
Nghe lão anh nói xong tôi bỗng nhiên muốn nôn ngay tại chỗ một bãi, tội quán người ta phải buôn bán nên mới thôi ý định. Còn bà chị xinh đẹp, bị ổng lừa một cách ngon lành luôn. Mà vui cái, lúc lão Minh đề nghị, Ngọc muốn ăn gì cứ gọi Minh sẽ trả hết, ai ngờ đâu, chị yêu nhẹ nhàng buông một câu đau điếng, Ngọc ăn rồi, Minh với em ăn ngon, Ngọc về trước nhé, xong bai bai luôn.
Tôi đứng đó cười như được mùa, ôm bụng quằn quại sau khi chế xinh đẹp đi mất và cái mặt ngắn tũn của lão anh trông theo luyến tiếc.
Ổng quay qua lườm tôi một cái đến là hận, nhưng tôi nghênh mặt, sau đó quay mông vào trong ngồi xuống một bàn trống gần đó và vui vẻ đập tay lên mặt bàn đối diện hớn hở bảo lão mau ngồi kẻo mỏi.
Lão anh vẫn chôn chân cạnh con xe của ba, mặt như bánh báo nhúng nước, nhăn nhăn nhó nhó đến ghét. Trước dáng vẻ có phần khốn nạn của tôi, lão lườm một cái sau đó liền trở về bộ dạng hống hách thường nhật, nhàn nhã mở miệng buông một câu thành công làm đầu óc tôi quay cuồng, nhịp tim tăng chóng mặt đến mức muốn bay lại đá ổng một phát cho vào viện chỉnh hình cho rồi.
- Mua đem về chứ trễ rồi còn ngồi thù lù ở đấy làm gì?
- Anh, anh vô lí.
- Kệ tao, không chịu thì cuốc bộ về nhà.
- Anh bị từ chối rồi đổ lên đầu em thế mà được hả?
Tôi rống lên đầy phẫn uất, còn chẳng quan tâm xung quanh có bao nhiêu người, hướng cái mặt đáng chết của lão một tràng hận thù.
- Tao không có bị từ chối.
Lão anh gầm gừ, sau đó là cuộc đấu mắt của hai anh em tôi, nhưng vốn dĩ tôi cũng không muốn nán lại ngoài đường quá lâu khi trời thì đã khuya thế này nên tôi chấp nhận thua cuộc, hậm hực dậm chân vào bên trong gọi món.
- Mua tao một phần nữa.
Ổng nói vọng vào, tôi nghe giọng thật chỉ muốn bay đến đấm ổng một cái thật đau. Mặt mũi vì giận mà trở nên khó coi hẳn, hai mắt cứ trố ra lườm lão đến muốn lọt cả tròng. Cầm túi đồ ăn trong tay, tôi vẫn giữ cái bộ dạng bực bội ấy cho đến chỗ đỗ xe và để lão anh tự mình cằn nhằn đội mũ hộ tôi. Và ở phía xa sau cái lưng dài rộng của anh trai, tôi thấy hắn đứng đó, cái nhìn đâm thẳng về phía tôi, còn cả nhíu mày nữa.
Có chút giật mình khi vô tình gặp lại hắn, con tim tôi gần như đã rung lên một cỗ mãnh liệt và xúc động vì nỗi nhớ nhưng rồi mau chóng bị sự khó chịu lấp đầy.
Tại sao hắn lại nhíu mày? Cả tuần không gặp nhau, vừa thấy tôi đã khó chịu như vậy. Hắn thật sự đang muốn gây sự với tôi đúng không?
Tôi đáp lại hắn bằng ánh mắt lạnh lùng vô cảm nhất có thể, và leo lên yên sau anh trai trước cái nhìn đến phiền phức của người kia.
Về đến nhà cũng đã gần 11 giờ, trước đó còn ghé rạp phim đặt vé cho tuần tới, ăn uống đánh răng các thứ xong thì cũng đã nửa đêm. Nhàn rỗi nằm lên giường lại vô thức nhớ về việc ban nãy khiến tôi bực mình kinh khủng, theo thói quen vớ lấy điện thoại thì nhận ra nó đã hết pin từ cái đời nào rồi. Chán nản lê cái thân tàn tạ đi tìm pin dự phòng, vừa mở máy trên màn hình liền hiển thị một tin nhắn, từ hắn...
"Mày đối với tao như thế nào..."
Một tin nhắn duy nhất trong cả một tuần không trò chuyện, một tin nhắn kì lạ đến mức làm tôi thần ngươi nhìn nó một hồi lâu.
Tôi đối với hắn như nào ư? Thế... hắn đối với tôi là gì?
Câu hỏi kia cơ hồ bản thân đã tự đặt ra từ một năm trước, chẳng phải đã thật sự trở thành bạn gái hắn rồi? Cớ sao trong thời gian này tôi lại thấy mông lung đến thế. Hình như không chỉ mình tôi, ngay cả hắn cũng đã cảm thấy sự lạnh dần trong mối quan hệ của cả hai.
Tôi hết soạn lại xóa, cuối cùng đành tắt màn hình rồi ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.
Trả lời làm sao bây giờ? Khi ngay cả tôi cũng đang muốn hỏi hắn như vậy...
Bảo Khoa này, chúng ta đối với nhau như thế nào...
- --
Ngày thứ 12 từ khi chúng tôi giận nhau, đây có lẽ là trận cãi nhau lớn nhất kể từ khi hai đứa quen nhau đến giờ.
Tôi nhìn đoạn tin nhắn ngắn cũn cỡn từ gần một tuần trước, tôi không trả lời, hắn cũng chẳng nhắn lại, ngay cả gặp nhau trên trường cũng không có dịp nữa. Năm nay hai lớp nằm ở hai tầng khác nhau, việc di chuyển qua lại để đến phòng thực hành cũng đã không còn đi ngang lớp tôi nữa. Cứ ra vẻ không quan tâm thế thôi chứ thật ra tôi mong gặp hắn muốn chết đi được, mà hình như có mỗi tôi mong thôi, người kia không thấy chút động tĩnh gì cả.
Đồng hồ chuyển sang con số không tròn trĩnh, thế là đã qua ngày mới rồi đấy, ngày thứ mười ba rồi nếu như hắn vẫn không chịu làm lành với tôi. Và nếu sự thật là hôm nay hắn vẫn lạnh lùng như thế thì có lẽ tôi nên nghĩ kĩ về mối quan hệ này có nên đi tiếp hay không thật. Vì hôm nay là ngày kỉ niệm năm tháng quen nhau, mà thật ra thì, có lẽ hắn đã quên mất rồi còn đâu?
Những dịp kỉ niệm trước đều thức đến qua ngày mới mà gửi tôi một cái tin nhắn, còn bây giờ đã qua một phút rồi, vẫn không thấy gì hết.
Hắn quên thật rồi ấy...
Buồn, tủi thân, ghét nữa, giận hắn cho rồi, không thèm làm lành nữa, đi ngủ.
...
Lớp tôi chỉ học bốn tiết vào ngày hôm nay, và khi ra về, tôi nhận ra trên xe mình có dán một tờ giấy nhớ be bé cùng những dòng chữ mà nhìn vào đã thừa biết nó là của ai.
"Happy Anniversary 5 months my love <3 Hôm nay là ngày đặc biệt, nên là tụi mình đừng giận nhau nữa được không? Khoa sai rồi, sau này sẽ không vì những chuyện linh tinh mà làm quá lên vô cớ nữa."
Tôi đọc xong tờ note hai mắt đã nhòe đi rồi, tim cũng thổn thức dã man lắm, vội vàng nhìn xung quanh thì thấy người ta đang đứng ở chỗ đậu xe quen thuộc nhìn mình thì tự dưng khóc luôn.
Giờ tan học mà, cũng không chỉ có mỗi hai đứa ở nhà xe, tôi khóc thì có màng thế sự gì xung quanh đâu, bạn học thì cứ lần lượt ra ngày một nhiều còn tôi thì nào có dứt được? Bạn hốt hoảng lắm, chạy từ đấy ra rồi nắm tay tôi dẫn đến phía sau hội trường.
Tôi tủi thân kinh khủng, vì hắn giận tôi lâu quá, vì chẳng thèm làm lành tôi nên tôi nghĩ mình không có gì quan trọng với người ta hết. Tôi buồn nhiều lắm, vào hôm nay thì cái đống cảm xúc chết tiệt kia cứ như là nhân lên mũ thứ n mà hoành hành chạy nhảy trong lòng vậy đó. Nhận được tờ giấy nhớ xin lỗi, thấy được màu áo trắng thân thương và gương mặt điển trai mà cả bao ngày qua mình nhớ nhung liền bật khóc đến không kiềm chế nổi.
Bạn hết xoa đầu lại vỗ lưng tôi, sau đó ôm cả người tôi vào lòng mặc cho tôi cứ nức nở mãi.
- Khoa sai rồi... xin lỗi mà.. thương lắm... đừng khóc nữa.
- Đáng ghét... t-tao cứ tưởng mày không cần tao nữa...
Lại đấy, được người yêu dỗ thì lại giở cái thói làm nũng ấy, trách rồi mắng bạn các thứ mà bạn cũng không phản kháng nữa, cứ ôm rồi hôn lên trán tôi ngọt giọng xin lỗi thôi.
Hai tay hắn lau nước mắt cho tôi, còn khẽ bẹo má mấy cái nữa. Tôi thì cũng không còn oán hận gì đâu, thật ra vụ con người yêu cũ kia tôi không muốn trực tiếp hỏi hắn, tại không muốn hắn nghĩ tôi ích kỉ cấm cản hắn kết bạn ấy, nên là thôi để tôi tự mình điều tra. Mà khổ nỗi sao làm lành rồi mà nhìn hắn vẫn cứ buồn buồn trầm tính sao ấy, nãy giờ còn chẳng cười cái điệu cún con đặc trưng nữa.
- Minh Vi, thật ra tao biết tao ghen không đúng gì hết nhưng mà không phải tại tao cấm đoán mày kết bạn khác giới đâu... chỉ là tao sợ mày sẽ vì tiếp xúc nhiều với bọn nó rồi không thích tao nữa.
- M-Mày có ghét tao không? Đừng có ghét nha, tao sẽ không như thế nữa đâu, c-chỉ là.. có gì nói tao một chút...
- Được rồi, mai mốt nói hết cho Khoa nghe nhá.
Tôi vùi đầu vào lồng ngực hắn, dùng chất giọng trẻ con trả lời, đỉnh đầu nhận được hơi ấm quen thuộc làm tôi càng thêm phấn khởi, càng thêm nũng nịu rúc sâu vào lòng người kia.
- M-Minh Vi...
- Vâng?
- T-Tối thứ bảy tuần trước, có thể nào nói tao nghe không? Hôm đó.. ai chở mày đi ăn vậy?
Tôi ngẩn ra vì câu hỏi của hắn, vội ngóc đầu nhìn lên thì thấy hai má người kia đỏ bừng, nhận ra cái nhìn của tôi liền trở nên bối rối tiếp lời.
- N-Nếu không thích t-thì không nói cũng được..
- Đó là anh trai tao mà.
Tôi cười ngây ngốc, phát hiện ra biểu cảm dần thay đổi trên gương mặt đối diện bỗng thấy rất thích thú.
- Không phải mày ghen với lão Minh chứ?
- Chết tiệt!
Người yêu khẽ chửi thầm một câu, hai tai lại càng đỏ hơn, vòng tay đẩy tôi vào lòng rồi cúi đầu cọ vào hõm cổ tôi gầm gừ.
- Xin lỗi người yêu, anh sai rồi... sai dã man luôn...
Tôi cười khúc khích, sau đó vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng, cảm nhận từng chút một cảnh sắc và cả nhịp tim rộn ràng.
Ôi *** con mẹ đời ạ! Tối qua lại còn dỗi mà ngủ trước cơ đấy, chỉ cần online thêm hai phút nữa là có thể nhận được tin nhắn chúc mừng Anni của hắn rồi.
Bảo Khoa gửi cho tôi một video vừa đàn vừa hát, trước khi hết hẳn còn trầm giọng xin lỗi tôi nữa.
Tôi lấy làm vui lắm, nghe đi nghe lại, đến khi điện thoại rung chuông báo tin nhắn đến từ bạn trai tôi mới tạm ngừng mà lướt xuống.
"Tối nay hẹn hò nhé, năm giờ tao qua rướt."
Thật chứ, tôi hiện tại là đang hạnh phúc muốn chết đi được.
...
Ông trời quả thật đang muốn trêu ngươi tôi. Đi hẹn hò dịp kỉ niệm năm tháng quen nhau cũng gặp con đĩ người yêu cũ, dù có ở tận cây đèn đỏ cách cổng trung tâm thương mại đến hai trăm mét tôi vẫn nhận ra bộ dạng của loài bò sát đầm bó ấy. Nhận ra tôi với Khoa đang đến gần, nó ra điều hào hứng lắm, rõ là tôi thấy trong mắt nó có chút khó chịu khi lướt qua tôi đang ngồi phía sau hắn nhưng mà không chút chần chừ, bỏ qua và hướng hắn đầy vui vẻ.
- Sao đứng đây?
Hắn hỏi sau khi nó réo tên người yêu tôi một cách quá đỗi phô trương. Và rồi từ gương mặt đang hớn hở như chó gặp xương kia, nó liền phụng phịu đầy buồn nôn.
- Tớ sắp trễ học thêm nhưng không có xe.
- Cậu học gì?
- Hóa đó Khoa, cậu không còn kèm mình nên mình mới phải đi học thêm thầy.
Ủa liên quan quá vậy bà nội?
- Nhà thầy tận bên phường chín cơ Khoa ạ, xa hơn tận sáu cây chứ ít gì. Hôm nay thầy còn dạy bài mới nên nghỉ không được nữa.
Thật ra tôi hiểu rõ nó là đang muốn thả thính bạn trai tôi, tôi thấy khó chịu là điều tất yếu nhưng mà vẫn không muốn sự việc trở nên khó xử hơn nữa. Ừ thì có lẽ tôi nhu nhược thật đấy, sau tối nay thiết nghĩ nên nghĩ cách giải quyết thích hợp hơn, để con này không còn làm phiền hắn cũng như giữ cả sự tôn trọng của tôi cho mối quan hệ bạn bè của hắn nữa.
- Hay Khoa chở Huỳnh Anh đi, cũng đến nửa tiếng nữa mới chiếu phim.
Nó quay qua cảm ơn tôi rối rít, và hắn thì nhìn tôi lạ lùng lắm, tôi còn chẳng phân tích được hắn đang nghĩ gì nữa. Vì con mụ bò sát không có nón nên tôi đành nhẫn nhịn cho nó mượn, và cũng bởi đó là nón cặp của hai đứa, nên khi thấy bóng dáng hai người xa dần với dáng vẻ như một đôi thứ thiệt khiến tâm trạng tôi não nề kinh khủng.
Đến lúc này tôi mới nhận ra có lẽ ban nãy tôi nên từ chối và bảo hắn ở lại với tôi. Thật sự bây giờ tôi tủi thân lắm, muốn khóc đến nơi rồi ấy, nhưng vẫn mạnh mẽ hít sâu bước vào bên trong.
Bảo Khoa sẽ về với tôi sớm thôi mà, lo lắng cái gì chứ?
Màn hình đối diện đã hiển thị giờ chiếu phim, nửa tiếng trôi qua rồi, và dù cho tôi có cố tìm kiếm một dáng hình quen thuộc từ cửa chính thì vẫn chỉ chuốc lại sự thất vọng. Hàng người xếp hàng đã dần vơi đi, đến khi qua giờ quảng cáo mà tôi vẫn chưa thấy hắn.
Tôi thật sự lo lắng lắm, có chút gì đó hỗn loạn nơi đáy lòng và con tim tôi thì đang run rẩy mãnh liệt, nhưng dẫu là như thế, tôi vẫn một mực kiên trì đợi hắn.
Túi bắp nóng hổi trên tay từ lâu đã nguội lạnh đến mất cả mùi vị, ly coca tan đá bấy giờ đã nhạt tuếch. Tôi nhấp một ngụm nước, thứ nước khó uống hơn cả nước lọc chảy dần xuống cổ họng, đọng lại đầu lưỡi một cảm giác đắng ngắt chua xót. Nhìn lên đồng hồ điện tử hiển thị trên màn hình lớn đối diện, con số bảy vừa hay nhảy qua con tám tròn trĩnh.
Đã hơn hai giờ trôi qua rồi, tại sao... hắn vẫn chưa đến?
Cảm xúc hiện tại cơ hồ chỉ còn lại sự mông lung ngờ vực, tôi không cho phép bản thân nghĩ xấu hắn nên cứ khờ dại ngồi chờ. Nhưng rồi mọi thứ cứ như đang đè nặng lên cõi lòng, trong đầu lại nghĩ ra một lí do khác, tồi tệ làm sao lại bỗng trở nên lo lắng đến phát rồ.
Có phải hắn bị gì hay không? Lâu như vậy rồi cơ mà, đáng ra đã đến rạp lâu rồi chứ.
Vì vài dòng suy nghĩ ấy mà tôi thấy bồn chồn hẳn, khổ thay điện thoại lại hết pin ngay lúc này, có thể vì thế mà hắn không thể liên lạc với tôi được. Vội vàng chạy đi tìm nhân viên gần đó mượn điện thoại, run rẩy nhập số và rồi con tim tôi như bị hứng chịu một nhát đâm đến nhịp thở cũng bị khựng lại, khi đầu dây là giọng Huỳnh Anh.
Bấy nhiêu sự chờ đợi, bấy nhiêu cảm xúc hỗn loạn bỗng nhiên trở nên hư vô. Tôi cúp điện thoại khi hai mắt đã nhòe đi rõ rệt, đến chị nhân viên cũng cảm thấy tôi có chuyện, nhưng đến một câu trả lời phải phép tôi cũng chẳng thể thốt lên nổi.
Tôi vứt vé vào thùng rác, thẫn thờ bước đi.
Xem ra... cho đến cuối cùng, tôi cũng chỉ là người thay thế, bản thể trở về và xinh đẹp như vậy, có lẽ đã đến lúc tôi rời đi thật rồi.
Điện thoại trong túi đã tắt nguồn, mà thật ra tôi cũng không muốn liên lạc với ai vào lúc này. Tình cờ một cách vô tình, lại nhận ra bầu trời quang đãng ban nãy lại đang thầm khóc thương cho tôi, đen ngòm và đổ những hạt mưa nặng trĩu, xối xả và ào ạt, ngấm cả vào những vết thương lòng đã sớm ứa máu.
Hay ho thật, mưa như thế này, thì không cần phải che giấu nữa rồi.
Quãng đường dài trước mặt cứ như muôn trùng vạn dặm, từ trung tâm thành phố về đến nhà cũng sẽ mất đến một giờ đồng hồ. Một giờ ấy của tôi, còn bé hơn cả mười lăm phút đến nhà thầy dạy Hóa của cô bạn kia. Chẳng qua là, một sự so sánh khập khiễng, hắn nếu có ở đây thì sẽ chọn ai đây?
Bấy giờ tôi mới ngây ngốc nhận ra rằng khi tôi đề nghị hắn chở cô bạn đi, hắn lại chẳng có vẻ gì là phản kháng. Hóa ra... người ta còn chẳng lo tôi có buồn bực hay không nữa, lạnh lùng như thế, rời đi cùng bạn gái cũ, mất dạng ngay trong ngày kỉ niệm quan trọng như thế.
Tôi từ khi cấp ba đã mạnh dạng hơn rất nhiều, dám bày tỏ và theo đuổi công khai người mình thích, ngay cả tỏ tình cũng là do tôi nói ra, từ đầu đến cuối con đường, hình như chỉ có mỗi tôi là chạy theo bóng lưng hắn.
Mối quan hệ này, không được mọi người ủng hộ...
Tôi so với Bảo Khoa là quá thấp bé, quá tầm thường. Hắn giỏi như vậy, ngay từ đầu vốn dĩ không nên đem lòng thích hắn, để rồi dù cho có thể trở thành người yêu của nhau, thì tận sâu trong tôi, vẫn nghĩ bản thân kém cỏi mà không xứng với người kia. Dẫu cho có cố gắng như thế nào thì tình cảm vẫn là một điều không thể bắt buộc được.
Thời gian qua tôi đã mù quáng mà bỏ qua quá nhiều thứ.
Huỳnh Anh ấy mà, cô ấy, thích hợp với hắn hơn tôi.
Ít ra khi hai người họ đi cạnh nhau cũng cân xứng hơn là việc tôi và hắn hẹn hò.
Bảo Khoa này, tôi theo đuổi cậu một năm, yêu cậu năm tháng, cũng không bằng vài lần gặp gỡ của cậu với người yêu cũ.
Cậu có biết không Bảo Khoa?
Tôi... mệt rồi... không thể cố được nữa...
...
Cơn mưa và quãng đường hơn bốn cây số đã hút hết mọi sức lực của tôi. Vừa về đến nhà đã thấy hắn chờ tôi trước cổng như thường lệ, trên tay còn đang cầm ô và gương mặt bỗng hoảng hốt lạ thường. Bao lời quan tâm hóa thành thứ gì đó hỗn độn và chói tai đến đáng sợ, nó làm đầu tôi ong lên từng cơn và thấy tất cả đều phiền phức muốn chết đi.
- M-Mày sao vậy? Sao lại dầm mưa? Còn đi bộ nữa? Sao mày không trả lời điện thoại?
Tôi gạt đi bàn tay lẫn chiếc ô hắn đưa đến, nhàn nhã mở miệng cho hàng loạt câu hỏi đang bủa vây.
- Mày đã ở đâu vậy?
Cậu đã ở đâu khi tôi cần cậu? Cậu đã ở đâu trong ngày kỉ niệm của chúng ta? Cậu đã ở đâu, bỏ rơi tôi, mặc tôi một mình và lội bộ về nhà dưới cơn mưa xé lòng này?
Vốn dĩ câu trả lời cũng đã đoán được, nhưng nghe từ chính miệng hắn lại đau đớn vạn lần.
- Ban nãy qua đường Huỳnh Anh bị xe quẹt trúng, tao phải đưa bạn ấy đi viện, nhưng sao tao điện mày không nghe máy? Nhắn tin cũng không trả l..
- Lúc nào cũng Huỳnh Anh Huỳnh Anh, nếu như hôm nay tao cũng bị đụng xe thì mày sẽ chọn ai?
Chưa đợi người đối diện nói hết câu tôi đã thẫn thờ lên tiếng, giọng nói vừa xót xa, lại vừa bất lực.
Tại sao? Khi nào cũng là cậu ấy?
- Ăn nói bậy bạ cái gì vậy?
- Mày thừa biết còn gì?
Tôi gần như hét lên, sau đó không thể kiềm nén được nữa, giữa màn mưa tôi bật khóc nức nở.
- Tao chờ mày bốn tiếng... đến khi rạp không còn một ai nữa, trời mưa và mày thì lại bỏ tao đến bên cậu ấy... - Tôi khóc nấc lên và giọng theo đó cũng lạc đi dần, -.. đôi khi tao tự hỏi mày có thật sự thích tao không khi mà tất cả mọi thứ tao luôn là người biết sau cùng... Bảo Khoa.. tao không thích Huỳnh Anh chút nào hết, từ đợt họp lớp về khi nào mày cũng nói về bạn ấy, mày còn chẳng quan tâm đến cảm xúc của tao nữa...
- Mày ở cao lắm, tao là người thường thôi... dù cho có thật sự quen nhau tao cũng thấy không xứng với mày nữa, về tất cả mọi thứ... Đáng ra tao không nên thích mày, càng không nên theo đuổi mày...
- Tụi mình không hợp nhau đâu... nên là... dừng lại đi...
...
Giữa màn mưa tháng tư, vào cái ngày mà tôi cho là rất hạnh phúc, hóa ra lại chính là ngày đau khổ mà tôi mãi không bao giờ muốn nhớ lại.
Mối tình đầu của tôi, cùng cậu bạn cùng trường, hóa ra... lại kết thúc như thế...
- --
Có lẽ đây là chương tạm biệt không thõa đáng cho lắm, nhưng mình sẽ tôn trọng suy nghĩ của các cậu, và cũng sẽ không nói gì thêm. Hẹn các cậu vào chương kế tiếp, khi mình đã hoàn thành kì thi Đại Học 2019.
Cà Mau, 26/3/2019, 10:12 p.m
Ngoc_vi