May mắn thay, đôi giày thêu hoa màu đỏ đó không phải là vật không có chủ. Đưa mắt nhìn lên phía trên một chút, tôi liền nhìn thấy mắt cá chân màu trắng. Ở trên hai cổ chân đều đeo những sợi dây đỏ tinh xảo, nhìn hình dáng của những sợi dây đỏ ấy thì có lẽ là được thắt bởi đôi tay của một người thợ khéo léo.
Bây giờ tôi không có thời gian để chiêm ngưỡng sợi dây đỏ ấy, tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm ra ai là người đang đứng cách đó không xa mà thôi.
Nhưng lúc tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước, lại phát hiện dưới đèn đường không hề có một ai.
Điều này làm sao có thể chứ, rõ ràng vừa nãy tôi đã nhìn thấy một đôi giày thêu màu đỏ với cả chân người nữa mà, làm thế nào mà trong chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi vậy chứ?
Tôi nuốt nước miếng một cái, lập tức tiến lên trước hai bước, cố gắng nhìn thử xem rốt cuộc có người hay không. Đèn đường trên đỉnh đầu tôi đã tắt rồi, còn đèn đường ở cách đó bảy tám mét lúc trước vẫn chớp tắt lập loè, nhưng bây giờ lại sáng hẳn.
Đèn đường khiến cho mặt đường được chiếu rọi rất sáng sủa, bốn phía đều không có vật che chắn nào cả, nếu như vừa rồi có người, thì không thể nào chạy nhanh như vậy được.
Chỉ có hai cách giải thích, một là tôi đã bị hoa mắt, hai là người ban nãy đứng ở đó căn bản không phải là người.
"Cậu đang tìm tôi à?"
Phía sau bỗng nhiên có giọng nói vang lên khiến khắp người tôi đều sởn hết gai ốc, tôi lập tức quay người, vừa lùi lại phía sau vừa ngẩng đầu nhìn lên người phụ nữ đang đứng sau lưng tôi.
Người phụ nữ đó ăn mặc rất kỳ quái, ả ta mặc một chiếc váy sườn xám màu đỏ, mái tóc dài đã được ả ta vén lên và cài một chiếc kẹp, khuôn mặt ả ta rất trắng, nhưng đôi môi thì lại đỏ đến lạ thường, giống như không phải tô son lên mà là đỏ tươi như máu.
Không thể không nói rằng người phụ nữ này quả thực rất ưa nhìn, ngũ quan thanh tú, hai mắt thì chứa đầy sự quyến rũ. Nhưng bây giờ tôi chả có tâm trạng để ngắm nhìn những thứ này, tôi phát hiện người phụ nữ trước mặt tôi đang đi một đôi giày thêu màu đỏ, hơn nữa cổ chân ả ta còn đeo một sợi dây thắt màu đỏ.
Đôi giày thêu mà lúc nãy tôi nhìn thấy chính là của ả ta, vả lại còn có khả năng ả ta không phải là người.
Ban nãy rõ ràng ả ta ở trước mặt tôi, thì làm sao có thể trong nháy mắt liền đi ra sau lưng tôi được, con người chắc chắn không thể nào làm được như vậy.
Trừ phi, trừ phi là ma.
Nghĩ đến đây, tôi càng căng thẳng hơn, run rẩy giơ ngón tay ra, chỉ vào người phụ nữ đó, rồi hỏi: "Cô là người hay ma?"
"Tôi là người hay ma không quan trọng. Điều quan trọng là cậu vô cùng phù hợp với khẩu vị của tôi." Người phụ nữ uốn éo vòng eo như một con rắn nước, vừa đi về phía tôi, vừa đưa lưỡi ra liếm đôi môi đỏ mọng, trong lúc nói chuyện còn nháy mắt với tôi.
Thành thật mà nói, nếu như đổi sang hoàn cảnh khác, thì nói không chừng tôi đã động lòng, thế nhưng bây giờ tôi chẳng cảm thấy gì khác ngoài cảm giác ớn lạnh ở sống lưng.
Người phụ nữ này tuyệt đối không phải là loại tử tế gì, nghe ý tứ trong lời của ả ta thì đoán chừng là muốn ăn thịt tôi.
Nhìn thấy người phụ nữ ngày càng tới gần, tôi chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, vội quay đầu chạy về hướng mình đã đi tới.
Không rõ cô gái này là người hay ma, nên tôi nghĩ mình không cần phải mạo hiểm chơi đùa tính mạng với ả ta.
Còn về việc điều tra Tử Trúc Lâm, tôi đã hoàn toàn quên béng đi, theo thời gian thì Tử Trúc Lâm cũng sẽ không biến mất nên tôi không cần phải vội vàng hành động ngay tức thì. Đồng thời, tôi cũng biết rằng nếu tôi không chạy thì sợ rằng thứ sẽ biến mất chính là tôi.
Tôi cắm đầu chạy một mạch về phía cổng Tử Trúc Lâm, cho đến khi phía sau không còn truyền tới âm thanh gì thì tôi mới dám chạy chậm lại một chút.
Tôi quay đầu nhìn lại thì phát hiện phía sau mình không hề có người, đèn đường ở bên cạnh vẫn còn sáng lờ mờ, người phụ nữ mặc áo sườn xám đỏ có lẽ đã không đuổi theo nữa.
Tôi tự nhủ những điều tôi học được trong quân đội cũng không phải là hoàn toàn vô dụng, chí ít thì việc chạy vẫn rất có tác dụng, khi gặp phải nguy hiểm thì lập tức chuồn ngay.
Tôi thầm nghĩ người phụ nữ mặc sườn xám chắc đã bị tôi cắt đuôi rồi, một lúc nữa e là cũng không đuổi kịp tới.
Nhưng sau khi nghĩ lại, ả ta có thể đi từ khoảng cách bảy tám mét đến phía sau tôi chỉ trong nháy mắt, vậy thì muốn đuổi kịp tôi chẳng phải là việc chỉ trong chốc lát thôi sao.
Tôi nuốt ực một cái, dây thần kinh khắp người lại một lần nữa căng lên, không nói một lời nào, chỉ sải bước chạy về phía trước.
Tuyến đường chuyển phát nhanh này tôi đã đi rất nhiều lần rồi, kể cả bây giờ trời đã tối, tôi vẫn có thể phân biệt được mình còn cách cổng Tử Trúc Lâm bao xa.
Có một khúc cua ở phía trước, rẽ qua là có thể nhìn thấy cổng của Tử Trúc Lâm.
Tôi xốc lại toàn bộ tinh thần để chạy hết tốc lực, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại phía sau thì phát hiện người phụ nữ mặc sườn xám căn bản không hề đuổi theo.
Tuy là như vậy nhưng tôi cũng không dám lơ là mà vẫn cứ chạy như điên.
Rẽ vào khúc cua phía trước thì chính là cổng Tử Trúc Lâm, tôi có linh cảm rằng sẽ không có chuyện gì xảy đến sau khi tôi ra khỏi Tử Trúc Lâm.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong thì tôi đã phải dừng bước lại trong nỗi kinh hãi, nhìn cổng Tử Trúc Lâm ở cách đó không xa bằng vẻ mặt sửng sốt.
Cái kia chắc chỉ là một vật cản chắn ngang đường ra cổng mà thôi, chứ làm sao, làm sao đang yên đang lành lại biến thành một bức tường được.
Tôi hoảng hốt lo sợ chạy đến trước bức tường kia, sau đó đưa tay sờ lên mặt tường thì phát hiện bức tường này là thật, cũng tức là bức tường này thật sự tồn tại.
Mọi thứ xung quanh đều không thay đổi, chỉ có phòng bảo vệ là không còn nữa, rào chắn cũng đã biến mất, nhưng cánh cổng không thể thiếu thì lại không còn nữa, cái thay vào đó chính là bức tường trước mặt tôi.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp bác Giang, tôi đã hỏi bác Giang rằng tại sao phải rời khỏi Tử Trúc Lâm trước sáu giờ.
Lúc đó bác Giang đưa tay chỉ về phía cổng và bảo tôi nhìn, tôi phát hiện cánh cổng đã biến mất, thứ thế chỗ là một bức tường cao hơn ba mét.
Sau sáu giờ, lẽ nào cổng của Tử Trúc Lâm sẽ biến mất và trở thành một bức tường.
"Hí hí, chàng trai trẻ, tiếp tục chạy đi, chị đây xem cậu chạy."
Giọng nói chứa đầy sự quyến rũ và giễu cợt vang lên bên tai tôi. Tôi có thể nghe thấy rõ ràng, chính là giọng nói của người phụ nữ mặc sườn xám vừa nãy.
Tôi lập tức quay lại, tựa lưng vào tường, nhìn xung quanh một cách sợ sệt, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, chảy xuống hai gò má.
Trước mắt tôi, kể cả bốn phía xung quanh đều không có một ai, vậy người phụ nữ mặc sườn xám ở đâu chứ?
"Chạy đi, sao cậu không chạy chứ?" Giọng nói của người phụ nữ mặc sườn xám cứ văng vẳng không ngừng bên tai tôi.