Chuyển Phát Nhanh Âm Dương

Chương 33: Đôi Giày Thêu Màu Đỏ



Cổng lớn ở bên ngoài khu nhà không phải là cửa hiện đại chạy bằng điện, mà chỉ là một thanh dài ở trên đường, lúc tôi cúi đầu, khom người xuống để đi vào trong Tử Trúc Lâm thì đột nhiên trong đầu lại nghĩ đến chuyện Chu Thuận mà bác Giang nói với tôi.

Nhất định phải rời khỏi Tử Trúc Lâm trước sáu giờ.

Giờ đã hơn sáu giờ rồi, hơn nữa cũng sắp đến mười hai giờ tối rồi, giờ tôi vào trong Tử Trúc Lâm thì có xảy ra vấn đề gì không?

Loạt xoạt!

Ngay lúc tôi đang do dự, không phòng bị thì đột nhiên trong phía Tử Trúc Lâm vang lên tiếng loạt xoạt.

Âm thanh đó không giống tiếng nước chảy, cũng không giống tiếng kêu của côn trùng, ngược lại nó rất giống với tiếng quát tháo bên trong chợ bán đồ ăn, nhưng vì tiếng quá ồn và hỗn tạp nên tôi không nghe rõ câu nào.

Tại sao nửa đêm mà trong Tử Trúc Lâm lại có âm thanh như vậy?

Rốt cuộc là trong đó đang ẩn chứa bí mật gì?

Tôi có cảm giác giờ mà đi vào trong Tử Trúc Lâm thì có thể tìm được một chút đáp án, nhưng hậu quả như thế nào thì tôi không biết.

Nếu không đi vào trong tôi sợ rằng mình vẫn là một tên ngu ngốc ở trong cơn mơ, không biết sống chết, cứ mặc cho người ta dắt mũi.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nghiến răng, khom người đi vào trong Tử Trúc Lâm.

Không biết là do ảnh hưởng của tâm lý hay là do trùng hợp mà lúc tôi vừa bước chân vào Tử Trúc Lâm thì đột nhiên cảm thấy xung quanh nổi lên một trận gió lạnh.

Tôi tiếp tục khom người chậm rãi đi vào sâu Tử Trúc Lâm, tiếng sột soạt liên tục vang lên, tôi cẩn thận lắng nghe thì phát hiện chỗ phát ra âm thanh sột soạt đó chính là nơi có ánh sáng lúc trước.

Tôi cảm thấy hơi mông lung, thầm nói người ở trong Tử Trúc Lâm này còn có sở thích tỉnh giấc vào nửa đêm sao?

Tốt xấu gì thì tôi cũng đã đi giao hàng được mười mấy ngày ở Tử Trúc Lâm rồi, nên cũng coi như là đã đi dạo hết Tử Trúc Lâm. Sau khi phân biệt được phương hướng, tôi phát hiện nơi phát ra âm thanh chính là chỗ ngay trung tâm tiểu khu Tử Trúc Lâm.

Tôi nhớ là trung tâm của tiểu khu này có một công viên nhỏ, nhưng công viên đó đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi, cửa công viên cũng đã bị người ta dùng xích sắt khóa lại, bên trong cỏ đã mọc um tùm.

Lúc giao hàng tôi có tò mò hỏi một ông cụ: Cỏ ở chỗ này đã mọc sắp cao hơn cả người rồi, sao không ai chịu dọn dẹp nó vậy?

Ông cụ kia nói cho tôi biết: Từ lúc khởi công xây tiểu khu này thì đã có công viên này rồi, đến giờ cũng mấy chục năm. Lúc đó khi xây xong khu nhà, người ta rất chú trọng trồng cây, vì vậy nên người phụ trách khu nhà đã định mở một công viên ở ngay trung tâm khu nhà, để mọi người rèn luyện sức khỏe. Nhưng lúc thi công lại phát hiện chỗ đó không thích hợp lắm, bùn dưới chân cứng như đá, không thể nào đào lên được. Vì vậy nên người ta hết cách, chỉ xây lan can sắt xung quanh, làm như vậy sẽ không lộ ra là có một bãi đất hoang.

Nhưng thời gian trôi qua lại phát hiện bên trong đó bắt đầu có cỏ mọc, người phụ trách lại cảm thấy cần thi công lại nên chuẩn bị đào tiếp. Nhưng kết quả vẫn như vậy, không thể nào đào được đất lên, cuối cùng chỉ đành cắt bớt cỏ dại đi. Có câu ca dao nói rất hay, diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi nhẹ lại mọc ngay. Vì chỉ cắt mỗi phần bên trên của cỏ, rễ cỏ vẫn ở dưới đất nên cắt chưa được bao lâu thì cỏ đã mọc lên lại, dần dà chẳng còn ai thèm quan tâm đến nữa.

Lúc nghe xong thì tôi cảm thấy bãi đất hoang này rất thú vị, nhưng giờ xem ra bãi đất hoang này không đơn giản.

Sau khi có mục tiêu thì động tác của tôi nhanh hơn rất nhiều, đi trong Tử Trúc Lâm tầm năm, sáu phút tôi cảm thấy mình đã đến rất gần âm thanh loạt xoạt đó, nhưng tôi vẫn không nghe ra được đó là tiếng gì.

Ngay lúc tôi chuẩn bị lại gần thêm chút nữa thì đèn đường trên đầu chợt “xẹt, xẹt” mấy tiếng, sau đó tắt ngấm…

Lúc đèn đường vụt tắt thì trái tim tôi lập tức run rẩy, tôi hoảng loạn ngó nghiêng khắp nơi, bất giác siết chặt nắm đấm.

Lúc nhỏ trong các câu chuyện ma quỷ ông bà kể, đa số khi gặp ma ở chỗ có đèn thì đèn sẽ chớp nháy mấy cái, sau đó tắt ngấm. Dùng cách dân gian mà nói thì vì ma sợ ánh sáng nên lúc xuất hiện nhất định phải tắt hết toàn bộ đèn.

Dùng từ chuyên ngành để giải thích thì đó là khi ma xuất hiện, nó sẽ ảnh hưởng đến từ trường xung quanh làm cho đèn tắt.

Cho dù là giải thích như thế nào thì ý đại khái đều là gặp phải chuyện như thế thì một là trùng hợp, hai chính là gặp ma rồi.

Tôi không tin đây là trùng hợp, bởi vì đã có chuyện kỳ quái xảy ra với tôi nên không thể có chuyện trùng hợp như vậy được.

Tôi không dám đi tiếp về phía trước nên dừng bước lại, căng thẳng ngó nghiêng xung quanh.

Tôi phát hiện chỉ có chiếc đèn trên đầu tôi bị tắt, còn mấy chiếc đèn cách đây bảy, tám mét thì vẫn hoạt động bình thường.

Chẳng lẽ là trùng hợp thật sao?

Một suy nghĩ vừa mơ hồ hiện lên trong đầu, ngọn đèn đường cách đây bảy, tám mét cũng lần lượt xẹt xẹt mấy tiếng.

Tôi thầm chửi một câu con mẹ nó rồi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ngọn đèn đường cách đây bảy, tám mét vẫn đang chớp nháy, nhưng tôi lại không thấy có gì dưới đèn hết.

Ngay lúc tôi đang cảm thấy mọi chuyện có chút bất thường thì đột nhiên có tiếng chân truyền đến từ một chỗ phía trước cách đây không xa.

Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn đường cách đây bảy, tám mét, bên dưới ánh đèn xuất hiện một đôi giày thêu hoa màu đỏ…

Ngọn đèn đường liên tục chớp nháy, đôi giày thêu hoa kia được ánh đèn ảm đạm chiếu rọi, màu đỏ trên đôi giày thêu nổi lên hệt như máu tươi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv