Edit và beta: Shim
WordPress: Phong Nguyệt Các
1.
Năm đó, trong nhà trẻ, Ngôn Kiêm nhìn lén Mộc Tử Quân đi tè, hoảng hốt, "Sao cậu lại có "chiêm"?"
Mộc Tử Quân đỏ mặt, "Tớ vẫn luôn có!"
Ngôn Kiêm càng hoảng, "Chẳng lẽ, chẳng lẽ... Cậu là con trai?!"
Mộc Tử Quân mang khuôn mặt nhỏ nhắn mím môi, không biết nói gì nhìn bạn chằm chằm, "Tớ vẫn là con trai!"
Ngôn Kiêm cảm thấy mình bị lừa, ngồi thụp xuống đất gào khóc không ngừng, "Oaaaa! Đáng yêu như vậy sao có thể là con trai chứ? Hức hức... Cậu là trai, tớ cũng thế, sao cưới cậu được?"
Mộc Tử Quân bé xíu nghe thế, cảm thấy mình bị bỏ rơi, cũng ngồi thụp xuống khóc, "Tớ là con trai, cậu không cưới tớ... Oaaaaa cậu không thích tớ! Nói không giữ lời gì hớttttt hu hu hu..."
Năm đó, A Mộc Mộc vừa mới ra đời, lặng lẽ cuộn tròn trên giường sơ sinh, không khóc cũng không quấy.
Bà ngoại: "Có tên cho A Mộc chưa?"
Ba ba: "A Mộc sinh giờ mùi, lại là quẻ trạch, đặt là Lí Vị Trạch đi." (1)
Quý phi nương nương đang suy yếu liên tục gật đầu, "Hay, tên hay! Thuận theo thiên thời mới lộc bài được!"
[(1) "Mùi" chính là "Vị" (未) đó. Cái tên phong thủy.]
2.
Năm đó, giáo viên tiểu học cầm danh sách lớp, "Lí Mộc Mộc đến chưa? Cái tên đáng yêu như vậy, là bạn gái nào thế?"
Mộc Tử Quân dẩu cái mỏ nhỏ nhắn, đứng dậy oán ức nói: "Cô ơi, em tên Lí Lâm, là nam ạ." (2)
Ngôn Kiêm ôm bụng cười to, "Ha ha ha ha ha! Ai đặt cho cái tên kì muốn chết!"
Cô giáo: "Từ Ngôn Kiêm! Từ Ngôn Kiêm là bạn nào?"
Ngôn Kiêm nâng gọng kính đen, nghiêm mặt đứng dậy, "Thưa cô, là em viết chữ cổ, em tên Từ Khiêm! Khiêm trong quân tử khiêm nhường ạ!" (3)
Mộc Tử Quân quay sang làm mặt xấu, "Còn dám nhận mình quân tử? Đũa mốc còn nghe được!" (4)
Ngôn Kiêm tức giận, "Cậu dám chơi tớ? Trù cậu lớn lên y chang bọn con gái, không có tí đàn ông nào hết!"
Cô giáo toát mồ hôi, "Từ Khiêm, Lí Lâm, đều ra ngoài cho cô!"
Về sau, Mộc Tử Quân quyết định viết tên theo chiều dọc. (5)
Giáo viên: "Bạn Mộc Tử Lâm đến chưa?" (6)
Mộc Tử Quân đỏ cả vành mắt: "Thầy ơi, em là Lý Lâm!"
Ngôn Kiêm chỉ vào mặt cậu cười như điên, "Ha ha ha ha! Mộc Tử... Ha ha ha ha!"
Mộc Tử Quân nhảy dựng lên đuổi đánh thằng bạn khốn nạn, "Không cho phép gọi như vậy! Từ Khiêm đáng chết!"
Giáo viên: "Hai em ra ngoài ngay cho thầy!"
[(2) Chữ Lâm (林) gồm hai chữ Mộc (木) xếp cạnh nhau. Khi viết ngang, cô giáo bị nhầm Lí Lâm thành Lí Mộc Mộc.
(3) Chữ Khiêm (谦) gồm chữ "ngôn" giản thể và chữ "kiêm", nhưng cậu nhóc lại viết thành "ngôn" phồn thể (言), nên thầy giáo đọc tách ra thành Ngôn Kiêm.
(4) "Quân tử" đọc là [jūn zǐ], "đũa" đọc là [kuài zi], đều có chữ "tử".
(5) (6) Chữ Lí (李) gồm "mộc" bên trên, "tử" bên dưới. Nếu viết dọc dễ đọc thành Mộc Tử.]
Năm đó, bố Mộc bị điều đi quân khu Tây Bắc, mẹ Mộc suốt ngày ngâm cứu mạt chược, A Mộc Mộc bị kí gửi ở nhà trẻ.
Cậu bé đã bốn tuổi, nhưng chẳng nói mấy câu, cũng chẳng thích chơi cùng các bạn khác. Hằng ngày cứ ngây ngốc một góc, một mình một đồ chơi.
Mỗi khi có người tới cướp đồ, cậu bé liền đứng dậy bụp luôn. Bởi có thân hình cao lớn hơn các bạn cùng tuổi, hầu như cậu đều thắng. Lũ trẻ cáo trạng, cô giáo phạt mắng, cậu cũng không thèm để ý. Lâu ngày, A Mộc Mộc bị coi là có vấn đề, nhà trẻ bèn gọi về trả cho gia đình.
Mẹ Mộc đưa con trai về nhà, mình thì ra gian ngoài đánh mạt chược, để mỗi A Mộc Mộc trong phòng. Cậu bé lủi thủi một mình, khi thì xếp gỗ, khi thì chơi que tính, khi thì đờ đẫn nhìn trần nhà, không kêu cũng không khóc.
3.
Năm đó, Mộc Tử Quân lên cấp hai, bố mẹ quyết định đổi tên cậu thành Lí Mộc Mộc.
Giáo viên: "Lí Lâm. Tên này dễ hiểu này, bố họ Lí mẹ họ Lâm."
"Thầy ơi, em tên Lí Mộc Mộc..."
Mộc Tử Quân và Ngôn Kiêm vẫn chung trường, mỗi ngày cả hai cùng đạp xe đi học, trong giờ học thì lộn xộn ỏm tỏi.
Một lần hai người đang đuổi nhau trên đường, một ô tô lao tới không phanh kịp, Mộc Tử Quân đứng ở giữa đường sợ hãi cả người cứng nhắc lại, đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc thì Ngôn Kiêm nhào tới.
Mộc Tử Quân không bị thương nhưng Ngôn Kiêm gãy ống chân, phải nằm viện mấy tháng.
Ngày đấy, Mộc Tử Quân hiểu thế nào là tim đập thình thịch.
Cũng năm đó, tại phòng tư vấn tâm lí tầng trên phòng của Ngôn Kiêm, A Mộc Mộc bị chẩn đoán tự kỉ nhẹ.
[Tội Mộc Tử, tức quá đổi tên rồi nhưng vẫn không vừa lòng các thầy cô.]
4.
Năm đó, Mộc Tử Quân lên cấp ba, lần đầu tiên trong đời cậu viết thư tỏ tình ẩn danh, Ngôn Kiêm nhận được bức thư tình thứ 46, tiện tay ném vào thùng rác.
Ngày ấy, Ngôn Kiêm nằm trên cỏ phơi nắng lim dim ngủ, Mộc Tử Quân len lén hôn lên gò má cậu bạn thân.
Ngôn Kiêm thong thả tỉnh lại, nhìn sang mối tình đầu nằm bên cạnh, hạnh phúc mỉm cười.
Mộc Tử Quân sớm đã chuồn xa, núp sau bụi cây lén nhìn, lòng đau như cắt.
Năm đó, A Mộc Mộc mới quen A Bân. Trong lần đầu tiên hợp tác, hai cậu nhóc đã đoạt chức quán quân cuộc thi người máy cấp Trung – Tiểu học toàn quốc. (7)
[(7) Trung – Tiểu học: Gồm Trung học cơ sở và Tiểu học. Còn cái toàn quốc tui không chắc, ý nó là cuộc thi lớn toàn bộ các trường Trung – Tiểu học.]
[Mối tình đầu của Mộc Tử... A Mộc đánh hơi không sai mà.:) ]
5.
Năm đó, kết thúc kì thi đại học, Ngôn Kiêm trở thành trạng nguyên môn Văn toàn thành phố. Mộc Tử Quân đỗ trường Mĩ thuật lí tưởng.
Hai người trở về cấp hai cũ, thầy Ứng nhờ Ngôn Kiêm truyền thụ kinh nghiệm làm văn cho đàn em. Cậu nói: "Kì thi vào Mười nhấn mạnh văn tường thuật. Các bạn có thể viết nhật kí để luyện tập..."
Trò chuyện kết thúc, Mộc Tử Quân trong phòng đợi đã lâu, cười cậu ta, "Sao tôi chưa từng thấy ông viết nhật kí vậy?"
Ngôn Kiêm hùng hồn phản bác, "Viết chứ, viết trong lòng đây này!"
Năm đó, A Mộc Mộc chỉ có thể đạt 20/50 điểm tập làm văn, tin vào lời Ngôn Kiêm đi viết nhật kí.
Một tháng sau, cậu bị điểm 10 văn lần đầu tiên trong đời. Nhưng thói quen viết nhật kí vẫn được tiếp tục.
[Đoạn điểm tui không chắc lắm. Tui đoán A Mộc Mộc làm theo lời Ngôn Kiêm và bị điểm kém. Mà cũng phải thôi, cái kiểu nhật kí không quá ba chữ thì bảo sao...]
(Còn tiếp)