Chuyện Nhà Mộc Tử

Chương 23: Phải đi học!



Edit và beta: Shim

WordPress: Phong Nguyệt Các

A Mộc Mộc phải đi học, vì vậy muốn về nhà hai ngày, nói là muốn thu dọn đồ đạc. Hôm đến trường, Mộc Tử Quân xung phong đưa cậu đi. Tưởng A Mộc Mộc vác nhiều, anh còn dọn sạch cả cốp sau.

"Hành lí đâu?"

"Đây." A Mộc Mộc quơ quơ túi lap top, balo sau lưng run run.

"Nhỏ vậy?" Mộc Tử Quân ngạc nhiên, "Sao dọn tới hai ngày?"

Con mắt A Mộc Mộc lấm lét, "À ừ..."

Mộc Tử Quân thấy thế, lạnh giọng, "Á à, chơi game phải không?"

A Mộc Mộc nhìn trời, "..."

Mộc Tử Quân đá cậu một cái, "Chơi game vui hơn chơi anh sao?"

"Anh chơi được đâu?"

"..." Không thể phản bác!

Đến trường, Mộc Tử Quân nhất quyết muốn đi xem kí túc xá, A Mộc Mộc chỉ có thể đồng ý.

Một phòng bốn người, giường trên bàn dưới, có ban công, không có phòng tắm riêng. Trong phòng không sạch lắm, nhưng rất gọn, bởi vì cũng chẳng ai mang mấy.

Mộc Tử Quân mở tủ quần áo, không thể tin nổi, "Trời ạ! Mặc quần tất (1) thì cũng thôi đi, đằng này còn quần lót đỏ... (2) Ài, được rồi, năm nay là năm tuổi. (3)"

A Mộc Mộc khó hiểu, "Quần tất thì làm sao?"

Mộc Tử Quân dạy bảo, "Mặc legging sẽ làm giảm khả năng chịu lạnh, đây chính là âm mưu của Liên Xô! Nhưng mà..." Xấu quá! Quê quá đi mất!

A Mộc Mộc "à" một cái tiếng, lại hỏi: "Anh không mặc?"

Mộc Tử Quân rất dứt khoát, "Tuyệt đối không!"

A Mộc Mộc cười, "Vậy sao anh sợ lạnh hơn cả em?"

Cái người không chịu nổi lạnh nào đó không phản lại được, đành bĩu môi, "Nhưng nhìn anh đẹp hơn!"

"..." Rốt cục có nên phản bác không? Online gấp!

(1) Nguyên văn là quần mùa thu, chỉ loại quần dài giữ ấm mặc bên trong vào mùa lạnh, giống legging hơn, nhưng loại này chỉ được xếp vào mục đồ lót nên tôi để là quần tất.

(2), (3) Năm tuổi là bội số của 12 tức 12, 24,36... Năm nay A Mộc Mộc 24 (theo chương 1). Người Trung Quốc quan niệm năm tuổi là năm đen nên phải mặc đồ đỏ đem lại may mắn.

A Mộc Mộc thu xếp hành lí, lại sửa sang bàn học, bỗng nhiên kêu lên: "Chết rồi, hết xà phòng!"

Mộc Tử Quân cả kinh, giữ chặt vai cậu, "Xà phòng?! Em dùng xà phòng á?"

"Ừm, làm sao?" A Mộc Mộc bị phản ứng của anh hù dọa, "Có độc hả?"

Mộc Tử Quân nôn nóng, tỏ vẻ nghiêm túc, nói xằng xiên: "Xà phòng sẽ làm em mất trinh tiết đấy!"

A Mộc Mộc không hiểu, "... Là sao?"

"Trời ơi, tóm lại em đừng dùng xà phòng nữa!" Mộc Tử Quân điên cuồng giữ chặt hông cậu, vùi đầu vào ngực cậu cọ xát lung tung, "Em là của anh! Hoa cúc của em cũng của anh! Có đụng cũng chỉ có thể là anh!"

Lúc này, đột nhiên một bạn cùng phòng đẩy cửa vào, phản bác: "Vớ vẩn! Rõ ràng A Mộc mày đã cho tao hoa cúc!"

Mộc Tử Quân giật giật con mắt, có tình địch?! Anh xoay người đang định chửi ầm lên "Con đĩ chóoooo!", thì lập tức đập vào mắt là cái bình hoa nhỏ cắm... mấy bông cúc đã héo rũ.

"..." Đùa mình à?

Cuối cùng cũng thuyết phục được A Mộc Mộc đổi sang sữa tắm, Mộc Tử Quân nhẹ cái bụng, đảm đang lôi nốt hành lí ra xếp giùm cậu.

Lật ba lô tới lui, anh thấy rất kì quái, "Vì sao em không mang quần áo?"

Cậu chỉ tủ quần áo, "Ở đây có."

Mộc Tử Quân không vừa ý, "Mấy bộ đấy sao đủ? Cả áo khoác cũng không có!"

A Mộc Mộc nghiêng đầu, "Tuần nào em chẳng về."

Mộc Tử Quân hết hồn, "Em em em... Đừng nói một tuần mới thay áo khoác một lần đấy!"

Thấy A Mộc Mộc gật đầu, tay Mộc Tử Quân nắm thành quyền, vẻ mặt đau khổ, "Em tự sa đọa bản thân thế nào anh mặc kệ, nhưng em không thể để bạn trai anh sa đọa được! Anh không chấp nhận!"

"..."

Bạn cùng phòng nghe bọn họ nói chuyện, tỏ một vẻ khó hiểu, "Đúng! A Mộc, sao mày có thể đổi một tuần một lần được chứ?!"

"Đúng vậy!" Mộc Tử Quân cho rằng đã tìm thấy đồng minh, kiên trì nói tiếp: "Em xem, bạn em cũng nói thế! "

Tên kia vỗ đùi đen đét, "Quá xa xỉ! Tao một tháng một lần còn thấy nhiều đây!"

Mộc Tử Quân: "..." Quái thai ở đâu ra vậy? Tôi không chấp nhận!

Phong Nguyệt Các ㄟ( ▔, ▔)ㄏ

Bị Mộc Tử Quân quyết liệt lai đi mua sắm, A Mộc Mộc chìm trong một đống quần áo hỗn loạn đủ màu đủ kiểu, đầu hoa mắt váng ngất xỉu tới nơi.

Cậu bị áp tải từ tiệm này sang tiệm nọ, mặc mặc cởi cởi hết bộ này đến bộ nọ, ở lần thứ bao nhiêu không đếm nổi, rốt cuộc cũng làm Mộc Tử Quân sáng bừng con mắt, "Chính nó!"

"Cái này..." A Mộc Mộc nhìn chiếc áo choàng xám đậm trong gương, rầu rĩ, "Em cảm thấy già."

Mộc Tử Quân cốc đầu cậu, "Cái này gọi là trưởng thành! Trưởng thành đó, hiểu không anh – bạn – nhỏ?"

A Mộc Mộc vẫn không hài lòng lắm, nhúc nhích cánh tay, cau mày, "Cả tay cũng không giơ được lên."

"Vậy thì đừng giơ nữa. Ai bảo em mặc áo này đi hít xà đâu!"

"..."

Mộc Tử Quân đi quanh cậu vài vòng, càng ngắm càng vừa ý, gật gù, "Đi, đi chọn quần thôi."

A Mộc Mộc vội nói: "Quần em mới mua."

"Quần áo không hợp nhau, mới cũng không mặc." Mộc Tử Quân buồn cười, "Băng vệ sinh của mẹ đều là anh mua, thế anh dùng được không?"

A Mộc Mộc mắt chơm chớp mồm đơm đớp, như muốn phản bác rồi lại thôi, mọi ngôn từ hóa thành một tiếng thở dài, lí nha lí nhí, "Anh vui là được..."

"Em bảo gì?" Mộc Tử Quân không nghe rõ, quay đầu hỏi.

Cậu rũ mắt, "Không có gì."

A Mộc Mộc lần nữa từ trong phòng thử đồ bước ra. Theo lời Mộc Tử Quân chính là: "Có chút mùi vị của đàn ông trưởng thành." Theo lời chính chủ là: "Cảm tưởng mình phải già đi mười tuổi." Theo lời em gái bán hàng là: "Thật là đẹp trai đẹp trai đẹp trai!"

A Mộc Mộc khăng khăng muốn tự trả tiền, Mộc Tử Quân không muốn làm cậu mất mặt liền mặc kệ. Không ngờ, chỉ lát sau, người đã ủ rũ cúi đầu trở lại.

"Làm sao?"

A Mộc Mộc muộn phiền, "Trong thẻ không có tiền... Rõ ràng tuần trước còn mấy ngàn lận."

Mộc Tử Quân ngẫm nghĩ một phút, "Không phải em nói đấy là tiền học sao?"

"Ừ nhỉ." A Mộc Mộc nhớ ra, "Nộp rồi."

Mộc Tử Quân phì cười, "Anh tới cứu cưng nha?" Nhìn cậu nhíu, anh bèn cầm tay cậu, "Đừng cản anh, anh không thể thấy cưng một tuần thay quần áo một lần."

A Mộc Mộc ngẩn người, ngượng ngùng nói nhỏ: "Cám ơn anh."

"Ơn nghĩa gì? Là vợ phải quản tiền."

A mộc mộc phút chốc đỏ bừng cả mặt.

danmei256.wordpress.com

Trở lại trường đã là giờ cơm tối. A Mộc Mộc muốn mời anh ăn cơm, Mộc Tử Quân vui vẻ đồng ý. Vì vậy hai người cùng đi đến... căng tin.

"Anh có thể gọi bốn món, em mời!" Cậu cầm thẻ cơm như đang cầm Thượng phương bảo kiếm vậy, khí khái ngút trời, chọc anh không đành lòng chê cười.

Mộc Tử Quân rất nể cậu chọn đúng bốn món, lúc bác gái đọc đơn, bọn họ đón được rất nhiều ánh mắt kính nể: Cơm căng tin mà dám ăn nhiều như vậy, can đảm ghê! Bái phục bái phục!

Ăn xong, toàn thân Mộc Tử Quân đều bất ổn. Dù sao đã lâu chưa ăn nhiều như vậy, quan trọng hơn là, đã lâu chưa ăn loại cơm nào dở tệ như vậy.

Mộc Tử Quân ôm cái bụng chực nổ của mình, được A Mộc Mộc đỡ đi bộ bên bờ hồ trường. Lại ợ một cái, anh ai oán nhìn cậu, "Em xem, bụng anh bự chảng thế này đều là tại em!"

A Mộc Mộc cúi đầu nhận sai, "Xin lỗi, em quên mất..." Cơm căng tin rất khó ăn.

Hai nữ sinh ngược chiều đi tới, ánh mắt cổ quái liếc bọn họ, sau đó giả vờ bình tĩnh lướt qua. Đi một đoạn ngắn, không chờ được bắt đầu bàn tán:

"Trời ạ! Năm nay đàn ông cũng có thể mang thai?!"

"Ối giời, đoán là quên đeo bao."

Mộc Tử Quân cười tà, tiến đến nói nhỏ bên tai A Mộc Mộc, "Nghe đi, nói chúng ta đấy."

A Mộc Mộc mở to hai mắt, nhìn xuống hai người đang tay trong tay, vô cùng thắc mắc, "Nắm tay không đeo bao (tay) cũng có thai được à?"

Mộc Tử Quân đá cậu một cước, "Bán cho anh ít ngu xuẩn đi!" Lẳng lơ cười dâm, "Nắm tay không đeo bao có thai không anh không biết. Nhưng lên giường không đeo chắc chắn dính. Không tin em thử xem!"

Lỗ tai cậu đỏ rực, "Em tin."

[Nhật kí nhà Mộc Tử]

– Mộc Tử Quân: Ngày nào cũng thấy bạn trai tôi bán lẻ ngu xuẩn.

– A Mộc Mộc: Ngày nào cũng thấy bạn trai tôi đều "lên xuân".

(Là n*ng đó. A Mộc Mộc nói câu nào chuận câu ấy!)

Hết chương 23

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv