Cơm tối là một bữa lẩu chất lượng ẩm bụng thích hợp vào ngày trời lạnh, một nhà bốn người không khí hài hòa vui vẻ.
Lê Thanh Tuyền thích ăn thịt bò nhúng nước lẩu, tốc độ bỏ vào miệng nhanh hơn tốc độ thịt chín, cậu vừa chờ vừa đưa mắt nhìn ba mình và Nghiêm Tước.
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng cảnh tượng này giống bố vợ và con rể nhậu nhẹt với nhau lắm. Ba Lê vậy mà lấy ra chai rượu rắn quý giá uống cùng Nghiêm Tước, ánh mắt cũng từ đối tượng hợp tác biển thành trẻ nhỏ trong nhà. Mùa đông lạnh, uống vài chung nhỏ rượu làm ấm cơ thể, mẹ Lê sẽ không cằn nhằn.
Lê Thanh Tuyền đưa mắt nhìn Nghiêm Tước, nhà hắn chỉ có rượu nhập khẩu được đựng trong chai tinh xảo, giá trị mấy chục triệu, rượu ngâm rắn dân gian như này không biết hắn có uống được hay không.
Ngoài ra, loại rượu này còn gia tăng "bản lĩnh đàn ông", có thể tưởng tượng ra viễn cảnh sau khi tắt đèn, có người còn phải tắm nước lạnh hạ nhiệt.
Nhưng Nghiêm Tước còn đang bị cảm, tắm đêm không tốt. Lê Thanh Tuyền lên tiếng ngăn lại, đẩy chung rượu xa xa ra khỏi tầm nhìn của Nghiêm Tước: "Bố đừng có ép ảnh uống"
Ba Lê đã từng muốn nhậu cùng con trai mình sau khi nó lớn tướng, nhưng cậu càng ngày càng xinh, ra dáng con gái hiếu thảo, ông nhìn khuôn mặt kia, thật không dám dạy cậu uống rượu. Chắc cả đời này ông cũng không thể cùng con trai nhậu chung một mâm đâu.
Nghiêm Tước cảm thấy không nên làm phật lòng ba vợ, mỉm cười cầm chung nhỏ lên, ôn nhu nói với cậu: "Không sao đâu, tửu lượng anh tốt lắm, làm vài ly với chú cho vui"
Hắn không biết rượu này còn có công dụng đặc biệt kia, cùng ba Lê uống hơn nửa bình.
Lê Thanh Tuyền trơ mặt ra nhìn, Nghiêm Tước còn tưởng cậu lo lắng, trấn an vài câu, vừa uống vừa chăm chăm gắp thịt bò vào chén cho câu.
Ba mẹ Lê hoảng hốt thoáng qua, họ còn tưởng trước mặt là một cặp vợ chồng son săn sóc lẫn nhau, mà vị vợ kia lại là con trai cưng của mình.
Cha mẹ sinh ra nhưng trời sinh tính, là người nhà họ chấp nhận điều làm con hạnh phúc.
Trong lúc Nghiêm Tước đi tắm, Lê Thanh Tuyền tranh thủ thu dọn ổ vịt của mình cho gọn gàng hơn, mặc dù hắn đã nhiều lần nhìn thấy vẻ đẹp nguyên thủy của căn phòng này. Cậu biết vậy nhưng vẫn nhanh nhẹn dọn dẹp, bởi vì không ai muốn để người mình thích thấy cảnh xấu hổ của bản thân.
Không phải nhà cậu không còn phòng trống, để khách phải chen chúc một cái giường, mà là Nghiêm Tước muốn ngủ cùng cậu, bố mẹ đều đã đồng ý, cậu từ chối thì có chút không lễ phép.
Giường Lê Thanh Tuyền cũng không nhỏ, hai người nằm vẫn còn thừa, chăn đệm bảy sắc cầu vòng, là phong cách mà cả cậu lẫn Nghiêm Tước đều thích.
Hắn có mang theo bộ đồ ngủ, màu sắc tươi sáng, vừa mới tắm xong hơi nước ấm vẫn còn vương khắp, dáng người vượt trội tăng thêm vẻ ngoài hấp dẫn chúng sinh. Nhìn vào hắn có cảm giác dịu ngoan hơn rất nhiều, giống một con hồ ly xõa tung lông tóc, ưu nhã nhưng mềm nhẹ, dễ gần hơn.
Cậu nhìn nhiều vài lần, thính tai đỏ bừng mới thu hồi tầm mắt.
Không trách cậu định lực không đủ lớn, mà là do đối phương quá mê người.
Nghiêm Tước tắm xong ra giúp Lê Thanh Tuyền làm bài tập, muốn bò lên giường của cậu đương nhiên cần trả chút giá.
Nhìn thấy tấm danh thiếp ngày đó Ức Phong đưa cho cậu trên bàn, hơi trầm ngâm: "Em quen người trong cục An Ninh sao?"
Cậu đang lấy thêm chăn trong tủ ra, sững sờ: "Không? Danh thiếp là thầy chủ nhiệm đưa em, bảo nếu có hứng thú thì lên đại học chọn học ngành đó." Nhưng cậu không có ý này.
Nghiêm Tước mỉm cười ném danh thiếp vào sọt rác, cầm bút lên: "Cục An Ninh không được, em vẫn thích hợp làm minh tinh hơn"
Cục An Ninh toàn là những tên máu lạnh, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, có phần tiêu cực, vì dân trừ hại theo đúng nghĩa đen. Nơi này không thích hợp Lê Thanh Tuyền có trái tim pha lê dễ vỡ, trong sáng dễ thương.
Lê Thanh Tuyền nhìn hắn không một động tác thừa, co rút khỏe miệng: "...Anh mau từ bỏ suy nghĩ đó đi. Làm minh tinh phiền lắm."
"Cũng đúng, nếu yêu đương mà để bị bắt gặp thì phiền thật"
Nghiêm Tước nghĩ, nếu cậu trở thành nhân vật công chúng nổi tiếng, ra ngoài còn phải bịt kín mít, yêu đương sẽ truyền tai tiếng, nhiều người không quen biết nhảy ra chỉ trích...Hắn yêu cậu còn không kịp, sao nỡ để cậu gặp những tình cảnh này.
Nhắc tới yêu đương, Lê Thanh Tuyền lại rối rắm, trong hỗn loạn năm vị chua ngọt đắng cay mặn. Một người rồi hai người đang chờ câu trả lời từ cậu.
Cậu không đáp lời, Nghiêm Tước quan tâm xoay đầu lại nhìn, bài tập viết xong chữ cuối cùng, bước nhanh về phía cậu, ôm người ta lăn giường.
Hắn đã muốn ôm cậu từ lúc đầu rồi, xinh đẹp động lòng người thể này, chỉ muốn treo ở lưng quần đi đâu cũng mang theo mà thôi.
Nghiêm Tước sờ soạng trai nhà lành rất quen tay, ngoài miệng thì nghiêm túc nói: "Em còn nhỏ, cần gì phải phiền não nhiều thế, cứ thuận theo tự nhiên đi, thời gian còn dài."
Lê Thanh Tuyền ngẫm lại.
Cậu cảm thấy hắn nói rất có lý.
Còn chưa thành niên, nghĩ cái gì cũng vô dụng.
Cậu có tình cảm với ba người, nếu ba người là một thì tốt rồi. Còn không thì cậu sẽ tự ra quyết định sau khi tìm hiểu thêm về họ.
Lê Thanh Tuyền còn định cảm ơn, đột nhiên cảm thấy mông mình bị chụp vài cái, giấy đành đạch: "Anh sở chỗ nào vậy!"
Nghiêm Tước cảm thấy nong nóng trong người, đè lại cậu, mặt đỏ lên: "...Chắc anh phát bệnh rồi."
"..."