Chuyện Gì Cũng Có Thể Xảy Ra Trong Tiểu Thuyết!

Chương 96: Người Ngoài Kẹt Về Nhà



Nhờ vở kịch ngớ ngẩn kia mà Mặc Nhiên được ông Mặc cho thêm một cơ hội trở về Mặc gia, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải phô diễn bản lĩnh kinh doanh.

Thế là ông ta quăng cho Mặc Nhiên một công ty nhỏ chỉ được cái vỏ, bắt buộc trước Tết phải đạt một tỷ doanh thu. Trong khi Mặc Ngạo Thiên thì được ông ta cho hẳn một công ty chi nhánh lớn trong thành phố, mặt tiền ở đường lớn, dù cậu ta nằm xuống há mồm cũng có tiền rớt xuống đầu.

Hiện giờ là giữa tháng 12, cũng chỉ còn một tháng rưỡi nữa sẽ đến họp tổng gia đình, thời gian dư lại cho Mặc Nhiên cũng không nhiều.

Lê Thanh Tuyền nghe xong căm giận bất bình, giận run: "Một tỷ? Sao ông ta không bắt cậu trực tiếp cướp ngân hàng luôn đi." Người nhà với nhau sao làm khó nhau vậy trời, Mặc Nhiên mới 17, còn bé tí. Lương tâm của ông Mặc kia không đau à?

Giận xong rồi đâm ra lo: "Cậu có đối sách gì chưa? Hay là tôi kêu bạn bè ủng hộ sản phẩm của cậu?"

Mặc Nhiên không thích Mặc Ngạo Thiên, để thua cậu ta còn phải bò qua háng, nhục nhã, mặt mũi mất hết, bị đá ra Mặc gia nghèo khó sinh tồn, mặc không đủ ẩm ăn không đủ no, cô đơn giữa trời đông giá rét...Chỉ tưởng tượng thôi mà Lê Thanh Tuyền đã nhăn mặt.

Thấy thương quá.

"Đừng mua, toàn đồ kém chất lượng."

Mặc Nhiên bị chèn ép nhưng vui sướng cực kỳ, càng mong gì Mặc Ngạo Thiên tới khiêu khích thêm vài lần để anh có thể thuận tiện ở trước mặt Lê Thanh Tuyền giả vờ đáng thương, cần được yêu, cậu sẽ mềm lòng mà an ủi, làm này làm kia cho anh.

Nhưng thấy cậu không vui, anh mở miệng trấn an: "Tôi đã có biện pháp rồi, biến hàng kém chất lượng thành hàng xịn là được." Kiếm tiền tỷ với anh không khó.

Lận Uyên đột ngột chen ngang, ôm bả vai cậu, liếc một cái đã biết âm mưu của Mặc Nhiên: "Vậy cậu mau mau cố gắng kiếm bằng đó tiền đi, tôi sẽ về với Tuyền"

Cậu lập tức đồng ý: "Ừ, tan học cậu cứ đi trước đi, tôi về với anh Lập Uyên." Cậu nhớ Mặc Nhiên có đi làm thêm, nếu đến hạng vẫn không đủ, cậu lại đi mượn ba thằng bạn đại gia cho anh xoay sở. Một tỷ với Hứa Xuyên bọn họ không phải là số tiền nhỏ, nhưng có thể lấy ra.



Nghĩa là từ đây đến Tết, hai người không được về chung nữa?

Mặc Nhiên: ".." Không, ý anh không phải vậy.

Lê Thanh Tuyền tự nhận là bạn cùng bàn tri kỷ, sau khi tan học nói câu tạm biệt Mặc Nhiên, trong ánh mắt u ám của anh leo lên xe Lận Uyên về nhà.

"Con về rồi nè."

Cậu ngồi xuống trước cửa tháo giày, đổi thành dép lông đi trong nhà. Nhìn thấy trên kệ để giày có một đôi giày da đắt tiền vừa cam vừa vàng, bên trên còn đính hột trắng lấp lánh. Đôi giày này gãi đúng sở thích của cậu, có chút quen mắt.

"Tuyền cưng về rồi à."

Âm thanh cũng quen.

Lê Thanh Tuyền có dự cảm không tốt, cứng đờ xoay đầu nhìn vào phòng khách.

Nghiêm Tước đang chễm chệ ngồi trên sô pha, tay ôm gối, dáng vẻ lười nhác hướng về phía cậu cười quyến rũ. Hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối hợp quần âu đen đơn điệu nhưng phác họa ra dáng người ưu việt, đường cong xuyên suốt hoàn mỹ. Tóc mái thoải mái xõa tung trước trán, không xịt keo, càng tươi trẻ ra.

Bình thường luôn là vest nguyên bộ phẳng phiu không một nếp uốn, là nam thần cấm dục, hiện tại ăn mặc thiếu nghiêm chỉnh, thêm phần thư thái, như thể dục cầu bất mãn, cố ý trêu người.

Đẹp vượt mức pickleball rồi!



Dù nhìn thêm mấy nghìn lần Lê Thanh Tuyền vẫn thấy tim ê ẩm râm ran, như lần đầu tiên lọt vào lưới tình.

Nghiêm Tước yêu từ cái nhìn đầu tiên, cậu cũng là vừa gặp đã thương.

Hắn nhấc chân dài, lưu loát bước qua, đưa tay sờ soạng cái trán của thiếu niên, mày hơi chau: "Em và tôi đều bệnh rồi"

".." Mấy người không tha cho từ bệnh được à? Hệ tư tưởng giống nhau dữ vậy?

Lê Thanh Tuyền lúc này mới chú ý nghe Nghiêm Tước nói gì, hơi nâng giọng, nghĩ tới thân cao kém giữa hai người, cậu từ bỏ ý đo nhiệt độ bằng tay, ném cặp xuống sô pha rồi loay hoay tìm nhiệt kế trong ngăn tủ trước ti vi: "Anh bị bệnh à? Uống thuốc chưa?"

Nghiêm Tước tiếc nuối vì mình không cúi người xuống sớm hơn, để nhiệt kế lạnh lẽo chạm vào mình, chán chường nói: "...Chưa. Tan làm là tôi đến nhà em ngay."

Lê Thanh Tuyền vào bếp rót cốc nước ấm, trở ra thì mò trong cặp lấy ra túi thuốc tây, chọn một bịch nhỏ thuốc cảm đưa qua cho Nghiêm Tước. Túi thuốc này là Lận Uyên mua, bên trong có liều thuốc cảm, thuốc họ, thuốc sổ mũi vài loại và kẹo sữa. Hắn đưa cậu đến tận cửa nhà, rưng rưng dặn cậu uống thuốc đầy đủ, đắng thì ăn kẹo vào.

Nghiêm Tước thường đến nhà cậu ăn ké vài ba lần, nhưng bây giờ bố mẹ cậu đều không có ở nhà, ai mở cửa cho hắn làm cậu thắc mắc: "Sao anh vào được hay vậy? Cạy cửa nhà em hả?"

Có khả năng này lắm.

Nghiêm Tước lấy nhiệt kế kẹp đã lâu ra, đưa cho Lê Thanh Tuyền, thuận tiện nói: "Mẹ em mở cửa cho anh rồi đi chợ, bảo là tối nay nhà mình sẽ ăn lẩu, đồ trong tủ lạnh không đủ ăn"

Nghe nói tối có lẩu, mắt cậu lập lòe như sói đói"...Anh có thể thường xuyên tới chơi."

Cậu thèm ăn lẩu đòi mẹ nấu mà mẹ không nấu, Nghiêm Tước tới chơi lần nào cũng lẩu rồi đồ nướng này nọ. Chỉ là ngủ chung thêm mấy đêm thôi mà, cậu chịu được tất!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv