Hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Nghiêm, ngày Nghiêm Thanh Ti được giới thiệu với các gia đình hào môn trong thành phố.
Chuyện tráo con năm xưa là do mẹ của Liễu Như Yên làm. Bà ta không những bóp chết đứa con gái mới ra đời của người vợ trước của chồng mà còn lén đánh cắp con của Nghiêm phu nhân, dưỡng phế Nghiêm Thanh Ti, sau này nhận lại Nghiêm Linh, bà ta sẽ hưởng ké tài sản nhà họ Nghiêm. Mẹ của Liễu Như Yên tính kế rất độc, làm cho hai người phụ nữ bà ta ghét nhất thống khổ, còn bản thân thì ngồi ổn cái ghế Liễu phu nhân, vui sướng nhìn Nghiêm phu nhân đối xử tốt với con mình, cho nó tiền, cho nó vật chất.
Trong chuyện này, người khổ nhất không ai khác chính là vợ trước của ông Liễu, bà Lận Dung, cô ruột của Lận Uyên, mặc dù bà ấy gần như cắt đứt quan hệ với người nhà. Nghiêm Thanh Ti được bà nuôi nấng, nhưng điều kiện sống không tốt, chồng chiếm công ty, vợ bé leo lên đầu tác oai, bị thù hận che mờ mắt, bà lơ là trong việc giáo dục cô bé.
Nghiêm gia quyết truy cứu Liễu phu nhân đến cùng, nhưng thời gian cũng 15 năm, rất nhiều chứng cứ còn chưa tìm được. Lận Uyên cũng tạo áp lực lên Liễu gia, chỉnh muốn sập vài ba công ty con của bọn họ rồi thâu gom, hắn còn muốn thay trời hành đạo. Liễu gia không ngã cũng bị tổn thất kinh tế thảm trọng, tài lực co lại vài con số.
Lê Thanh Tuyền nghe Lận Uyên kể hết, sầu muộn cả buổi. Đối với một đứa xem phim còn có thể khóc sưng mắt như cậu, chuyện nhà của bạn mình như vậy, sao cậu vui cho được, cả ngày cũng chưa có tinh thần đọc truyện.
Nhưng có buồn thì vẫn phải lên đồ dự tiệc nhà Nghiêm Trạch. Em gái của bạn tốt cũng như em gái cậu, mặc dù con bé vừa hỗn vừa hung hãng.
Vì không phải đại tiệc trang trọng như đám giỗ hay đám cưới, cậu không định mặc vest trong thời tiết mùa đông vừa không giữ ẩm lại khó chịu.
Lê Thanh Tuyền nhìn tủ quần áo, chọn bộ nào nhiều màu nhất mặc vào, từ trong hộc bàn lấy ra đôi giày thể thao dạ quang phiên bản giới hạn lâu lâu mới dùng, hài lòng nhìn chính mình trong gương.
Đẹp mắt, so cây thông giáng sinh còn rực rỡ hơn.
Chuẩn bị xong mọi thứ, cậu xuống nhà chờ ba mẹ mình.
Mẹ Lê ưu nhã xách túi xuống phòng khách, suýt thì bị tạo hình của con trai cưng nhà mình đâm đau đôi mắt.
"Đi thay bộ khác hoặc ở nhà ăn cơm nguội nha con."
Lê Thanh Tuyền: "...."
Đây là bộ đẹp nhất tủ đồ của cậu đấy?
Nhà họ Nghiêm.
Tối nay Nghiêm Thanh Ti là tâm điểm toàn trường, mặc như công chúa, mặc mộc đã xinh, trang điểm lên thì càng đẹp, cùng Nghiêm Linh khác một trời. Đối mặt ánh mắt soi mói và so sánh của khách khứa, cô bé mất kiên nhẫn, muốn đánh người.
Nghiêm Linh là thứ gì mà ưu việt hơn cô?
Nghiêm gia vẫn chưa đuổi Nghiêm Linh đi, bọn họ đang đợi cô ta tự động rời đi, nhưng ai biết nhỏ tuổi nhưng mặt thì dày, không cuốn gói về Liễu gia, định ăn vạ ở Nghiêm gia không đi.
Người lớn có lỗi, nhưng con nít có tội tình gì đâu, Nghiêm phu nhân một tay nuôi lớn Nghiêm Linh mười lăm năm, xem cô ta như con gái ruột, không tuyệt tình đến thế. Cho nên bà giữ lại, đám người còn lại trong nhà cũng chưa dị nghị.
Nghiêm Linh như muốn ganh đua cao thấp với Nghiêm Thanh Ti, không những mặc bộ váy giống y hệt mà còn đi khắp nơi lắc lư tìm kiếm sự tồn tại.
Khách khứa đứng về phía Nghiêm Linh phần nhiều, bởi vì Nghiêm gia không đuổi cô ta đi, bọn họ cho rằng nhà họ Nghiêm rất yêu thương Nghiêm Linh. Còn Nghiêm Thanh Ti, còn người nhìn thấy cô bé và Nghiêm Trạch cãi nhau ở sân bắn súng, quan hệ anh em gay gắt,...Vì nhiều lý do nên mới làm tiệc ra mắt chứ không hề có tình cảm.
"Cô nhỏ đó cũng đẹp, nhưng kiêu ngạo chúa!"
"Nghiêm Linh còn biết đối nhân xử thế, lễ nghi tốt đẹp!"
"Trước đây họ Liễu phải không? Chẳng phải do kẻ thù của Nghiêm phu nhân nuôi hay sao? Ù ôi! Nhận giặc làm mẹ!"
"Hèn gì cái mặt lúc nào cũng khó ở!"
Không ít tiểu thư chia làm hai phe lấy lòng cô em chồng, con trai nhà họ Nghiêm toàn là cực phẩm, chỉ cần đầu tư đúng chỗ là thành phu nhân hào môn ngay.
"Thanh Ti"
Một người đàn ông từ trên thang lầu bước xuống, gọi lại Nghiêm Thanh Ti đang muốn đi đường quyền với khách khứa.
Nghiêm Thanh Ti không sợ bố mẹ Nghiêm, không sợ Nghiêm Trạch, cũng không sợ Nghiêm Cửu Tiêu, chỉ duy nhất kiêng kị nhị thiếu gia Nghiêm gia, Nghiêm Tước.
Bản lĩnh của người học võ là dựa vào trực giác phán đoán kẻ địch mạnh yếu. Đứng trước Nghiêm Tước, Nghiêm Thanh Ti luôn cảm thấy như bị áp chế, sợ hãi và khẩn trương.
Nghiêm Tước không phải nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay nhưng lại sáng lấp lánh nhất. Com lê vàng ruộm bắt mắt, phụ kiện đá quý cũng là loại vàng óng ánh, đoạt cả hào quang của ánh đèn.
Hắn lúc nào cũng mặc vest, nổi bật dáng người đĩnh đạc, vai rộng eo hẹp, chân dài miên man. Mặc càng kín, càng làm người ta muốn lột bỏ quần áo trên người.
"Nghe nói em và Tuyền thân nhau lắm phải không?"
Nghiêm Tước một tay đút túi, cười thích ý.
Liễu Thanh Ti: "...?" Cái ngữ khí như đánh ghen này là sao?
"...Không, chẳng thân"
Lại liên quan đến Lê Thanh Tuyền.
Nghiêm Trạch rồi Nghiêm Tước và cả Ức Phong.
"Cậu ta có cái gì làm các anh phải phát cuồng đến vậy?"
Như bạc hà mèo, mỗi con mèo nào đi ngang cũng phải hít lấy hít để.