Chuyện Gì Cũng Có Thể Xảy Ra Trong Tiểu Thuyết!

Chương 89: Người Ngoài Kẹt Làm Ra Vẻ



Phó Bắc Thần nhìn Lê Thanh Tuyền, hồi lâu mới nói: "Đây là toilet nam, nữ ở cách vách."

Lê Thanh Tuyền: "..."

Hình như cậu biết vì sao Phó Bắc Thần có biểu cảm kia rồi.

Hắn không tin cậu là nam.

Đúng là nam phụ si tình, cứng đầu thật ấy.

Cậu không muốn vì chứng minh mình là đàn ông mà vạch quần cho người ta xem chim, vừa thô thiển lại bể hình tượng.

...Lận Uyên là ngoại lệ.

Phó Bắc Thần nếu không cứng đầu, tuân theo quy tắc của chính mình, cũng sẽ không yêu Âu Dương Kim Dung Nam Thần tới không phân biệt được phương hướng. Là kiểu nam phụ dù em có yêu người khác hay kết hôn với người đàn ông khác, anh vẫn sẽ vì em âm thầm thủ tiết tới già, chỉ yêu mình em.

Hắn cũng đâu phải chưa thấy cảnh Âu Dương Kim Dung Nam Thần theo đuổi Hứa Xuyên. Mỗi lần Âu Dương Kim Dung Nam Thần tan học, một tuần hết bốn ngày là hắn đi đón người ta.

Lê Thanh Tuyền nhỏ giọng nói thầm: "Lừa mình dối người coi bộ vui." Nếu người Phó Bắc Thần thích ai khác, cậu sẽ cổ vũ và chúc phúc hắn theo đuổi thành công.

Cậu xoay người muốn ra cửa thì bị Phó Bắc Thần giữ chặt cổ tay, dùng lực nắm.

"...?"

Vẻ mặt của hắn lúc này, giống như bị cậu nói trúng tim đen, kích động và kiềm chế đan chéo, ngũ quan tuấn dật trầm trọng, lại như một con vua bách thú bị xâm phạm lãnh thổ, ánh mắt mát lạnh muốn đóng băng cậu.

"Cậu lặp lại xem?"

Lê Thanh Tuyền ngẩng đầu, không nghe lời lặp lại câu vừa nãy, ra vẻ hết sức bình tĩnh nói: "Đau."

Mẹ nó, suýt nữa thì nước tiểu ra quần ôn.

Mới nói có câu làm gì căng vậy trời.

Có ai chọc ghẹo gì đâu!



Thân Phó Bắc Thần đã cao hơn Lê Thanh Tuyền hai mươi mấy cen ti mét, chế phục cậu đơn giản như ăn cơm uống nước. Bàn tay của hắn to và dài, dùng sức bóp cổ tay cậu, da thịt cũng bị đè cho lõm vào, đỏ au một vòng.

Cậu bị liệt mặt chứ không có bị đứt dây thần kinh cảm nhận.

Phó Bắc Thần nghe Lê Thanh Tuyền than đau thì nhíu mày thu lực, nhưng từ đầu tới cuối không có dấu hiệu buông ra: "... Xin lỗi." Hắn xúc động bởi vì câu nói kia, hắn bị cậu nói trúng tâm sự nên đâm ra tự ái và giận dữ. Còn bởi vì Âu Dương Kim Dung Nam Thần không thích cậu, cho nên có thành kiến.

Xin lỗi thì mau buông nhau ra đi người lạ ơi.

Hiển nhiên, Phó Bắc Thần giữ cậu lại là có mục đích khác.

Mặt Lê Thanh Tuyền chù ụ, cổ tay tê dại, không vui nói: "Tiền thuốc men anh trả"

Phó Bắc Thần: "...Được."

Hắn đưa cho cậu cả vì tiền: "Nhưng cậu phải theo tôi về đồn một chuyển."

Tay cầm bóp của cậu cứng lại: ". . .?" Đừng nói bắt cậu vì tội tổng tiền hay chiếm đoạt tài sản nha?

Lúc này, bên ngoài nhà vệ sinh truyền đến tiếng bước chân, chẳng mấy chốc một đám thanh niên bước vào.

Bọn họ đang nói nói cười cười, lé mắt nhìn thấy tình hình trước đài rửa tay, ai nấy sôi nổi xịt keo.

Người đàn ông dáng người cao lớn đẹp trai đang động tay với một cô gái xinh đẹp, tư thế ái muội, sau lưng là phòng vệ sinh đã mở sẵn cửa, rất làm người ta liên tưởng đến mấy chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh trong truyện 18 cấm.

Bọn họ đỏ mặt bỏ chạy.

"A a a! Xin lỗi quấy rầy!"

Lê Thanh Tuyền: "??"

Phó Bắc Thần: ""

Chạy cái gì?

Cho dù là người ngoài kẹt, một khi bị cuốn vào trong cuộc, cũng sẽ mất phương hướng, trí thông minh có cũng như không.



Lúc Lận Uyên nhận được điện thoại của Lê Thanh Tuyền, hắn cũng vừa hay ở gần cục Cảnh sát, cho nên chạy qua đón người luôn.

Vừa bước vào phòng làm việc của Phó Bắc Thần, hắn đã nghe thấy thanh âm trong veo ngọt ngào của crush.

"Anh Lận Uyên"

Lận Uyên như đạp lên đám mây, mỗi bước đều mềm muốn mạng.

"Sao em vào đây vậy?" Nghe nói Lê Thanh Tuyền đi chơi bắn súng, chẳng lẽ bắn trúng người nào rồi?

Cậu nhìn sang Phó Bắc Thần, ưu sầu trả lời: "Vị thiếu tá này có vài chuyện cần hỏi." Ai mà ngờ được Phó Bắc Thần và Ức Phong có sâu xa, hỏi chuyện mà như hỏi cung, làm cậu không thích.

Lận Uyên cũng đưa mắt nhìn Phó Bắc Thần, đứng nghiêm, mỉm cười gật đầu chào hỏi: "Chào thầy ạ."

Lận gia làm kinh doanh, Phó gia làm chính trị, hai nhà nhìn qua không có gì dính dán nhưng ngầm lại lui tới. Miền Bắc tài nguyên chưa khai phá nhiều, hơn nữa cũng sát ranh giới giao nhau với các nước khác, cách tuyền tiến gần nhất. Lận Uyên từng bị ném vào trong quân doanh rèn luyện, mà người dạy hắn kĩ thuật chiến đấu chính là Phó Bắc Thần.

Phó Bắc Thần nhìn Lận Uyên, ngữ điệu hơi ấm chút: "Ừm, lâu không gặp." Hắn kinh ngạc nhìn thoáng qua Lê Thanh Tuyền, không ngờ cậu quen biết học trò cưng Lận Uyên, quan hệ còn rất thân thiết.

Tiếp xúc thời gian không lâu nhưng Phó Bắc Thần không cảm thấy cậu khó ưa như lời Âu Dương Kim Dung Nam Thần.

Lê Thanh Tuyền giỏi che giấu biểu cảm, lời nói cũng không nhiều, cần thiết thì mới nói, sợ phiền phức, nhát gan, nhưng theo góc nhìn tâm lý học thì là một chủ thiên nga đa sầu đa cảm.

Không giống người xấu, nhưng cũng chả phải người tốt.

Khi Lận Uyên và Lê Thanh Tuyền sắp ra khỏi của, Phó Bắc Thần nâng đầu, nói: "Ngày 14 nhà họ Phó có tiệc chiêu đãi, Lê Thanh Tuyền, cậu cũng đến đi."

Ngày 14? Ăn giáng sinh sớm à?

Ở nhà đọc truyện sướng hơn.

Lận Uyên kéo tay Lê Thanh Tuyền, muốn hoàn thành mục tiêu tay trong tay với crush.

Tưởng dễ ăn, không ngờ crush lại giương mắt nhìn, trong ánh mắt long lanh có sương mù, viền mắt hơi đỏ, giọng thả nhẹ, tựa như sợi lông cào ngứa hắn: "Anh Lận Uyên...Tay em đau." Phó Bắc Thần, đừng trách cậu li gián tình thầy trò nhe.

Lận Uyên nhìn trực diện, chuyển này gục ngã hoàn toàn, chim muốn nổ tung.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv