Nhà họ Nghiêm.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần lần đầu nhìn đến tòa lâu đài kèm sân vườn hoa lệ sặc sỡ hữu tình trầm trồ khen ngợi, như hai lúa mới lên thành thị, khắp nơi quan I khán. Cậu ta có đến nhà Phó Bắc Thần chơi, nhưng người ta là anh liêm có tiếng trong giới, nhà ở không xa hoa không sang trọng bằng.
"Hoan nghênh cậu Trạch trở về!"
Chưa bước vào cửa đã nghe thanh âm ngọt như mía lùi của Hạ Mẫn Nhi.
Đến Lê Thanh Tuyền cũng phải bội phục sự kiên trì chị đại này, rõ ràng có tài có sắc nhưng cứ thích làm ô sin, không hiểu cô ta nghĩ gì. (1)
Sau đó không lâu, cậu đã hiểu Hạ Mẫn Nhi nghĩ gì.
Tình và tiền, một thứ cũng không thể thiếu.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần đối với hai hàng người hầu mặc trang phục thống nhất oa oa không ngừng, thành công làm Hạ Mẫn Nhi chú ý.
Nhưng Âu Dương Kim Dung Nam Thần thích Hứa Xuyên, không uy hiếp đến cô ta. Hứa Xuyên tuy ưu tú đẹp trai, nhưng gia thế so với Nghiêm gia thì kém chút.
Nghiêm Trạch đưa áo khoác cho người hầu, dẫn chứng bạn lên lầu: "Tụi em lên tầng học bài, một lát nữa nhờ chị mang nước và thức ăn nhẹ lên."
Khi đi ngang qua Hạ Mẫn Nhi, Lê Thanh Tuyền thân thiện cùng cô ta chào hỏi, cung kính đôi chút: "Chị đại, hello"
Tuy nhân phẩm của chị gái này chẳng ra gì, nhưng ít ra cứu được Sở Mộc.
Hạ Mẫn Nhi luôn duy trì hình tượng giỏi giang tam tòng tứ đức dịu dàng thùy mị, tức khắc: "
Rất muốn bóp chết đối phương.
Lần này học nhóm người có chút đông, Nghiêm Trạch không dẫn cả đám vào phòng ngủ mà chuyển sang phòng sách của ba mình, ở đó có bàn dài, có đủ loại sách tham khảo, bốn năm kệ sách, quan trọng là ghế ngồi không quá cấn mông.
Vừa ngồi xuống, Nhiếp Diên và Âu Dương Kim Dung Nam Thần hai vị đội sổ được ưu ái Nghiêm Trạch thành tích xuất sắc và Hứa Xuyên thành tích tốt một chọi một kèm cặp.
Lê Thanh Tuyền được nuôi thả, ỷ vào đầu óc thông minh không ôn tập nhiệt tình, đứng lên, quang minh chính đại xem xét các loại sách có trong phòng. Cậu bước đến kệ sách màu đỏ xem thử, hay thật, toàn là sách kinh tế, chơi chứng khoán, đầu tư một vốn bốn lời,....
Nghiêm Trạch thấy cậu tìm sách, chỉ tay lần lượt: "Kệ sách của tao màu xanh lá ấy, cái đó của ba tao, mày đọc không hiểu đâu."
Lê Thanh Tuyền nhướng mày, cũng không có đi đến kệ sách của thằng bạn mà là xoay người, nhìn trúng giá sách bảy màu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím không thiếu màu nào. (7)
Đối với người khác tới nói, màu này quá diêm dúa lòe loẹt nhức con mắt, nhưng cậu thích, cảm thấy rất đẹp rất, rất ngầu. Sách trên kệ đa thể loại, cậu với tay lấy ra một quyển sách, 969 cách theo đuổi người yêu trẻ tuổi hơn bạn, tựa đề rất thú vị.
"...Của anh ba tạo."
Lê Thanh Tuyền và Nghiêm Tước đều mắt mù như nhau. Nếu không có những người mẹ tuyệt vời, bọn họ rất có thể mặc các loại quần áo lố lăng màu mè ra đường làm mất giá gương mặt đẹp. (D)
Lời của Nghiêm Trạch, như một cú tát giáng xuống mặt.
Khuôn mặt tinh xảo mềm mại của Lê Thanh Tuyền phút chốc cứng đờ. Nhìn không ra, Nghiêm Tước và cậu vậy mà có chung sở thích.
Nghiêm Tước không ở đây, cậu yên tâm thoải mái mà đọc ké sách của hắn. Bị Nghiêm Cửu Tiêu uốn nắn không ít tâm tính, không biết hắn có ngoan ngoãn phép tắc biết tuốt thật hay không.
"...Cái gì vậy trời?"
Ngoan ngoãn là không có khả năng ngoan ngoãn.
Tâm lý tội phạm, sổ ghi chép pháp y, những cái chết bất đắc kỳ tử, diệt thế, cách biệt giữa bệnh tâm thần và thiên tài,...
Lê Thanh Tuyền hoài nghi Nghiêm Tước cũng là vai ác, ác trong ác. Không sợ số sách này bị người nhà họ Nghiêm thấy được?
Dũng cảm thật.
Nghiêm Trạch đúng lúc thấy, giải thích hộ anh trai: "Mấy bộ đó anh tao đầu tư chuyển thể thành phim, cháy phòng vé bữa giờ."
Lê Thanh Tuyền: "..."
"Cậu Trạch, bữa ăn nhẹ đến rồi ạ."
Hạ Mẫn Nhi đẩy xe thức ăn đến bên cạnh bàn học, trình diễn một màn pha trà điệu nghệ đẹp mắt.
Lê Thanh Tuyền không rối rắm nữa, cất sách vào kệ, hai ba bước về chỗ ngồi, chờ phục vụ trà.
Hạ Mẫn Nhi là vai chính toàn năng, pha trà chắc chắn uống rất ngon.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần chống cằm: "Tôi muốn uống sting cơ"
Nhiếp Diên cũng thẳng thắn thành khẩn: "Tao muốn uống Coca hơn."
Hứa Xuyên cũng tỏ vẻ đối với loại đồ uống đắng miệng hứng thú thiếu thiếu.
Nghiêm Trạch vẫy tay bảo Hạ Mẫn Nhi ngừng biểu diễn: "Chị pha nửa bình thôi, còn nhờ chị đi mang nước ngọt lên lần nữa." Cậu ta và Lê Thanh Tuyền có thể uống nửa bình trà, đám nhóc nheo kia thì không thể.
Hạ Mẫn Nhi: "..." Đám sửu nhi.
Không hiểu nghệ thuật là gì!
Lê Thanh Tuyền: "... Đám ngố này thật là.
Hạ Mẫn Nhi giận tới ngứa răng nhưng vẫn phải bảo trì nụ cười chuyên nghiệp: "Mẫn Nhi biết rồi."
"Đợi đã." Nghiêm Trạch gọi lại cô ta.
"Chị mang thêm một cốc đá nhé, thằng Tuyền nó chỉ uống trà đá"
Hạ Mẫn Nhi giận trừng Lê Thanh Tuyền một phát.
Mấy đứa khác không uống trà là không có phẩm vị, Lê Thanh Tuyền càng tuyệt hơn, phá hoại ẩm thực nghệ thuật! Tà đạo!
Hạ Mẫn Nhi gian khổ học trà đạo, học cách nấu nước sôi giữ trọn vị trà, trổ tài cho người mù xem.
Lê Thanh Tuyền gật đầu: "Trà đá đỡ đẳng hơn, giải khát." Thêm đường tắc càng ngon.
Có chết cô ta cũng không pha trà cho đám trẻ trâu này!