Kì thi cuối kì một đối với học sinh trường chuyên được bộ giáo dục ưu ái mà nói, khó khăn gấp bội trường khác trong thành phố. (T
Rất nhiều toán nâng cao, rất nhiều phương trình hóa học cao cấp lớp 12 mới được học, vật lý sinh học không cần phải nói, áp dụng công thức sai một ly đi một dặm.
Lê Thanh Tuyền môn nào cũng phát huy ổn định, xếp hạng có thể từ mười đến hai mươi trong lớp.
Ba Lê không bắt buộc cậu phải kế thừa gia nghiệp, đào tạo từ nhỏ, bắt buộc phải học kinh tế kinh doanh, ông rất hiểu con trai mình lười tới dạng nào. Thà để cậu kết hôn, với nam hay nữ không thành vấn đề, ông sẽ bồi dưỡng con rể con dâu trở thành người nối nghiệp. Mệt ai chứ không thể để con trai cưng mình vất vả. (7)
Ôn tập tiến vào thời điểm chạy nước rút, Nghiêm Trạch đề nghị đi học nhóm cùng nhau làm đề. Thành tích của cậu ta rất tốt, có thể không cần ôn cũng được, nhưng ba thằng bạn thì rất có nguy cơ bị chuyển lớp, đặc biệt là hạng hai từ dưới đếm lên Nhiếp Diên.
Học ở đâu? Tất nhiên là đến nhà Nghiêm Trạch.
Hứa Xuyên khó xử: "Tao còn phải phụ đạo cho thằng Âu Dương nữa. Nếu không đưa nó tới học chung tụi mình luôn?"
"Ặc.." Nghiêm Trạch xoắn xuýt.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần đi tới đâu bị nữ tính ghét tới đó, không rõ vấn đề ở đâu, nhưng cậu ta dường như không được phái nữ thương, phái nam thì ngược lại. Tuy Âu Dương Kim Dung Nam Thần đi tới đâu báo tới đó nhưng lại kích phát ý muốn bảo vệ của các chàng trai.
Nghiêm Trạch chỉ sợ Nghiêm Linh và Hạ Mẫn Nhi cùng cậu ta đại chiến ba trăm hiệp, gà chó không yên, nóc nhà cũng bị oanh tạc bay mất. (1)
Lê Thanh Tuyền ánh mắt chớp động, đột nhiên hưng phấn: "Tao thấy cũng được. Tội thắng Xuyên, giúp được nó thì mình giúp, bạn bè thì nên chia ngọt sẻ buồi...Khụ, bùi, nói chung là vậy." Từng câu từng chữ đều mang theo chủ nghĩa nhân đạo.
Nghiêm Trạch & Hứa Xuyên: ".
Đừng tưởng bọn này không biết mày muốn hóng hớt.
Hứa Xuyên quang minh chính đại hóng drama da mặt so với tường thành còn dày thì Lê Thanh Tuyền ngấm ngầm hóng, im lặng nhìn người ta xé áo nắm tóc nhau còn phối hợp vỗ tay. Cậu da mặt mỏng mà.
Bọn họ đứng nói chuyện ở bàn của Nghiêm Trạch, âm thanh cũng không nhỏ, đương sự Âu Dương Kim Dung Nam Thần quanh quẩn gần đó tất nhiên nghe thấy được.
Cậu ta lập tức phi qua ôm cánh tay Hứa Xuyên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Nghiêm Trạch: "Mình đi cùng được không? Nha? Nan nỉ á!"
Những người khác có lẽ không phát hiện, nhưng Lê Thanh Tuyền đã nhận ra cảm giác không khỏe từ trên người Âu Dương Kim Dung Nam Thần là từ đâu ra.
Trước đây cậu ta luôn xưng "Tôi"_gọi "Cậu", bây giờ thì là "Mình và Cậu", lúc thì chán ghét Hứa Xuyên ra mặt, lúc thì bám lấy Hứa Xuyên mè nheo làm nũng. Trước thì thấy cậu là thích ra mặt, sáp sáp lại gần, hiện tại xem cậu như xem chị em tốt trong nhà,..còn rất nhiều điều kì lạ khác.
Như là thay đổi thành một người khác.
Nếu có là nữ giả nam đi nữa, chẳng lẽ tính cách cũng thay đổi theo được?
Lê Thanh Tuyền quái dị liếc Âu Dương Kim Dung Nam Thần một cái.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần tặng cho cậu nụ cười sáng lạn, âm thầm gọi một tiếng chị dâu. (1)
Lê Thanh Tuyền có thể đọc hiểu khẩu hình môi: "...?"
"...Vậy quyết định mỗi tan học thì đi nhà tao học nhóm, ok chưa?"
Nhiếp Diên và Hứa Xuyên đều đồng ý, cậu phải đi suy luận trong đầu, gật đầu chấp nhận.
Chỉ còn 5 ngày nữa là thi, Âu Dương Kim Dung Nam Thần có thể lưu lại lớp này hay không còn chờ xem.
Bọn họ bàn bạc bên này, mấy nam sinh trong lớp cũng đang mở sòng bạc bên kia.
"Tao cược Liễu Như Yên điểm cao hơn! Năm triệu!"
"Tao cũng vậy! Hai triệu!"
"Như Yên hồi học cấp hai được mời đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh!"
"Tao cược Liễu Thanh Ti! Năm triệu!"
"Liễu Thanh Ti?"
"Mày quên ẻm nhỏ hơn mình hai tuổi à? Có giỏi thì tiếp thu kiến thức cũng hạn hẹp thôi."
"Vậy tao chuyển qua đặc Như Yên"
"Có cức! Khôn như mày quê tạo đầy!"
"Ê! Đứa nào cũng cược Liễu Như Yên rồi thua khứa nào chung? Dẹp mẹ đi!"
"Chơi mất dạy mậy!"
Lê Thanh Tuyền nhìn mức cược giữa hai bên, từ trong túi móc ra hai tờ tiền polime màu lam.
"Liễu Thanh Ti, hai chục."
Nam sinh đảm đương nhà cái, Hồ Đinh Lý Trần Lê: ".
" Hai chục?
Mẹ nó chỗ người ta chơi toàn tiền triệu trở lên, đứa nào dám gây sự.
Nam sinh hung hăng ngẩng đầu, xắn tay áo.
Nhưng đối diện với gương mặt đẹp như thiên tiên trên núi tuyết, tim trễ một nhịp.
Tuyền nữ thần!
Cậu ta nuốt lại tiếng thô tục trong cổ họng, không quá xác định: "Nữ thần cũng chơi à?"
Lê Thanh Tuyền giương mắt nhìn nam sinh, ngón tay nhỏ xinh gõ gõ mặt bàn: "Không ai cấm các cậu chơi, nhưng mức cược nhỏ thôi." Cờ bạc là trò chơi phi pháp, mấy đứa ngốc này cũng không sợ bị bắt gặp.
Hồ Đinh Lý Trần Lê nào dám không nghe, gật đầu liên tục: "Nữ thần yên tâm đi, bọn này xả stress xíu à, không làm lớn, không vi phạm kỉ luật."
Các nam sinh khác cũng ngượng ngùng đáp lại, thu hồi tiền triệu về, cao nhất cũng chỉ cược năm trăm nghìn.
Tờ hai chục nghìn của Lê Thanh Tuyền bị đám nam sinh tranh nhau lấy về ép dẻo làm kỉ niệm. Nữ thần không những không ngăn cản bọn họ chơi, mà còn tham gia! ( 1 )
Thấy toàn bộ quá trình, Mặc Nhiên đối với Lê Thanh Tuyền cái nhìn lại rách nát một chút, từ không dính khói lửa trần gian tiểu tiên nữ té xuống thành nhóc mê tiền.
Thanh niên năm tốt? Thấy bạn bè cá cược cũng không ngăn cản, còn gia nhập, là tốt dữ chưa?
"Năm mươi nghìn, cược Liễu Thanh Ti."
Hồ Đinh Lý Trần Lê kinh ngạc nhìn Mặc Nhiên, phản ứng chậm chạp nhận tiền: "Cậu chắc chưa?"
"Chắc rồi."