Chuyện Của Tiểu Quận Chúa

Chương 29: Tức giận



Từ cổng thành đi vào, bất kì ai, từ già trẻ, lớn bé, gái trai chỉ cần nhìn thấy Thẩm Trọng Cẩn họ đều gật đầu, cung kính cười chào. Dư Noãn Tâm vô cùng kinh ngạc, không ngờ ở Đại Chu, Phu quân nàng lại có tiếng tăm đến như vậy... Là vì hắn tuấn tú, phong độ sao? Còn không, thì là mỹ nam của kinh thành chẳng hạn?...

Dư Noãn Tâm vẽ ra rất nhiều ý nghĩ trong đầu, cho đến khi, đoàn người ngựa dừng chân trước một tư phủ rộng lớn, có thể nói là rộng nhất trong số những phủ đệ mà nàng đã nhìn thấy trong kinh thành này. Dư Noãn Tâm hồi thần. Hai chữ "Thẩm Phủ" dát vàng đập thẳng vào mắt nàng. Khiến nàng đột nhiên hiểu ra nhiều chuyện, Thẩm Trọng Cẩn được nhiều người kính trọng không phải vì phu quân nàng đẹp mà vì hắn giàu... Rất giàu nữa là đằng khAc!

Dư Noãn tâm cũng đau lòng khi hiểu ra, với tình hình Đại Chu mà nàng đã nhìn thấy, Thẩm Trọng Cẩn phải làm ăn với khắp Đại Lục Cửu Châu mới có được gia sản kếch xù như thế này... Phu quân nàng chỉ mới hơn 24 đã phải cực khổ, bôn ba khắp nơi như vậy, càng nghĩ Dư Noãn Tâm càng cảm thấy xót xa.

Cổng phủ mở ra, một lão đầu trông hơn 50, vẻ mặt nghiêm nghị, tiến về phía họ. Lão khẽ cúi đầu trước Thẩm Trọng Cẩn, cung kính nói:

"Công tử... Lão gia đang ở trong đại sảnh chờ người."

Thẩm Trọng Cẩn nhàn nhạt gật đầu, hắn quay sang nhìn Dư Noãn Tâm, bàn tay siết chặt lấy tay nàng, ánh mắt sâu thẳm, thấp giọng nói:

"Ta đưa nàng đi gặp một người."

Dư Noãn Tâm gật đầu, trái tim nàng đập thình thịch như trống trận, sắp ra mắt công công (cha chồng), nàng không biết phải thể hiện làm sao cho tốt đây? Nhưng rõ ràng người nên hồi hộp là nàng, tại sao Thấm Trọng Cấn lại cứ siết chặt lấy tay nàng làm gì?

Dư Noãn Tâm vừa hồi thần lại, nàng cùng Thấm Trọng Cẩn đã đứng trước mặt một người đàn ông mặt mày nghiêm nghị. Bộ dáng lạnh lùng, dường như phát từ trong xương cốt, khiến nàng không khỏi rùng mình.

Thẩm Trọng Cẩn nhìn người đàn ông trước mặt, hắn buông tay nàng ra, quỳ xuống, đầu chạm đất:

"Hài nhi xin thỉnh an nghĩa phụ."

Dư Noãn Tâm tròn mắt kinh ngạc khi nghe Thẩm Trọng Cẩn gọi người trước mặt là "nghĩa phụ", chẳng lẽ phụ mầu chàng đều không còn nữa?



Nhưng giờ phút này không phải để thắc mắc về những chuyện đó, nàng cũng nhanh chóng hiểu chuyện, vuốt thẳng y phục mình, hai tay chắp ngang bụng, tư thế nho nhỏ của một nữ nhân xuất thân thế gia, nhẹ nhàng quỳ xuống, cúi đầu hành lễ:

"Con dâu xin thỉnh an nghĩa phụ."

Thẩm Thanh Thương từ lúc Thẩm Trọng Cẩn cùng Dư Noãn Tâm bước vào, đến khi cả hai đã cúi đầu hành lễ vẫn im lặng không nói gì. Ông híp mắt nhìn Dư Noãn Tâm, rồi lại liếc nhìn Thẩm Trọng Cẩn bên cạnh, ngón tay lạch cạch gõ lên bàn trà.

Trong không gian tĩnh lặng của đại sảnh, âm thanh nhỏ vụn ấy vang lên thật chói tai. Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Thương lại cười lớn, vui vẻ nói:

"Haha... Đi một chuyến đến Đại Yến liền đem về được một cô con dâu cho ta..."

"Trọng Cấn càng ngày càng giỏi rồi." Khi nói lời này, ánh mắt sắc bén của Thẩm Thanh Thương ghim thẳng vào người Thẩm Trọng Cẩn, hàm ý có mấy phần trào phúng.

Sắc thái trên mặt đột nhiên thay đổi khi nhìn sang Dư Noãn Tâm, trong đáy mắt Thẩm Thanh Thương có ý cười giều cợt nhưng giọng nói lại rất ôn hoà:

"Ngẩng mặt lên cho ta xem nào."

Dư Noãn Tâm cả quá trình đều cúi đầu, nàng không nhìn thấy rõ từng biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Thanh Thương, khi ngẩng đầu lên, nàng chỉ chỉ nhìn thấy vẻ mặt ông ta đã dịu đi, còn cười cười, nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:

"Con tên gì?"

Cảm thấy nghĩa phụ này cũng dễ nói chuyện, Dư Noãn Tâm thở phào nhẹ nhõm, cung kính đáp:

"Thưa nghĩa phụ... Con dâu họ Dư, tên Noãn Tâm."

Đáy mắt Thấm Thanh Thương đột nhiên khựng lại, ngón tay đang gõ trên bàn trà khẽ cong vào trong, cắm sâu vào da thịt đến bật máu.



Nhưng chỉ trong thoáng chốc, ông ta lại cười hiền, nhẹ giọng nói:

"Được rồi... Cho người đưa thê tử con về hậu viện nghĩ ngơi đi, ta có chuyện muốn nói với con."

"..."

Khi Dư Noãn Tâm đã rời đi, cánh cửa đại sảnh đóng lại. Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn ba người đàn ông.

Thẩm Thanh Thương đứng dậy, bàn tay chắp ra sau lưng, chầm chậm đi đến trước mặt Thẩm Trọng Cẩn, khẽ cười, trong miệng chỉ thốt ra một chữ: "Dư?"

Sau tiếng nói đó, nụ cười trên miệng Thẩm Thanh Thương cứng đờ lại, ánh mắt ông hằn lên tơ máu, lạnh lùng hỏi:

"'Có liên quan gì đến Dư gia mà ta biết không?"

Thẩm Trọng Cẩn nâng mắt nhìn Thẩm Thanh Thương, bàn tay đang nắm chặt đã buông lỏng, hắn thấp giọng trả lời:

"Là Đích trưởng nữ của Dư gia... Phong hiệu Triều Dương quận chúa."

Chát...

Một cái tát bỏng rát giáng xuống sườn mặt Thẩm Trọng Cẩn. Thẩm Thanh Thương tức giận quát lớn:

"Thẩm Trọng Cẩn... Con đủ lông đủ cánh rồi có phải không?" Lời nói được gắn từng chữ, ánh mắt ông ta đầy nộ khí khiến ai nhìn thấy cũng rùng mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv