Mặt trời xuống núi, bóng đêm bao trùm căn phòng. Thẩm Trọng Cẩn luyến tiếc buông thân ảnh mềm mại đang ôm trong lòng ra, uể oải bước xuống giường thắp nến lên. Dư Noãn Tâm nghiêng người nhìn theo bóng lưng hắn, nàng thở phào nhẹ nhõm... Chàng ấy đúng là quỷ ma mà, hành hạ mình lâu đến vậy!
Khi ánh sáng vàng nhạt từ ngọn nến tỏ sáng căn phòng, Dư Noãn Tâm lờ mờ nhìn thấy chiếc vòng tay tinh xảo năm im lìm trên mặt đất, những viên ngọc đã vỡ vụn thành những hạt nhỏ li ti, phản chiếu ánh sáng của ngọn nến, lấp lánh trong đêm tối. Nàng sửng sờ, bất giác giơ cánh tay mình lên nhìn thử, rồi lại nhìn chiếc vòng tay đáng thương trên mặt đất, khỏi nói cũng biết thủ phạm là ai. Nàng lườm Thẩm Trọng Cẩn, phụng phịu nói:
"A Cẩn... Vòng tay bị rơi vỡ rồi!"
"Kiểu đó ta có rất nhiều... Nàng muốn bao nhiêu, đều cho nàng." Thẩm Trọng Cẩn nhíu mày nhìn chiếc vòng tay, rồi lại nhìn Dư Noãn Tâm, vẻ mặt xụ xuống nhìn hắn mà cười cười, giả vờ vô ý nói.
"Đó là của Tam vương tử tặng thiếp..." Dư Noãn Tâm nói, nàng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy vật người khác tặng, trân quý là ở tấm lòng, có nhiều hơn nữa cũng không thể so sánh được.
Đáy mắt Thẩm Trọng Cẩn đột nhiên tối sầm lại, hắn nhìn nàng chằm chằm. Khiến Dư Noãn Tâm cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nàng bất giác nuốt ực một ngụm nước bọt, rụt người vào trong chăn.
Bất chợt, môi mỏng Thẩm Trọng Cẩn nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, hắn khàn giọng nói:
"Noãn Noãn... Ta thấy nàng còn rất khoẻ nha!"
"Hả?" Dư Noãn Tâm ngơ ngác, chẳng hiểu hắn có ý gì, thì Thẩm Trọng Cẩn đã bước nhanh tới, đè lên thân nàng, còn chưa kịp định thần thì đã bị đôi môi nóng bỏng của hắn chiếm lấy. Nàng giật mình, đôi mắt mở to tràn đầy sự kinh ngạc.
"Um... Dừng..." Tiếng kêu khẽ của Dư Noãn Tâm bị chặn lại bởi nụ hôn mãnh liệt của Thẩm Trọng Cẩn. Nàng cố gắng vùng vẫy nhưng tay chân đã chẳng còn chút sức lực nào.
Thẩm Trọng Cẩn buông tha cánh môi, hắn chống người ngồi dậy, bàn tay to lớn bắt lấy đầu gối Dư Noãn Tâm, mở rộng ra hai bên.
Dư Noãn Tâm vừa nhìn thấy đã sợ, nàng rướn người, nắm chặt lấy tay hắn, nấc nghẹn lên từng tiếng van xin:
"Hức... A Cẩn... Thiếp mệt lắm rồi mà!"
Thẩm Trọng Cẩn liếm môi cười cười, hắn vừa chen vào giữa hai chân nàng vừa ngả ngớn nói:
"Vậy nàng nghỉ ngơi đi... Để ta làm là được."
"..."
Thật sự giống như lời Thẩm Trọng Cẩn nói, Dư Noãn Tâm phải rên rỉ đến tận nữa đêm... A Man cùng Chu Kỳ có đến tìm hai người mấy lần, từ xế chiều đến đêm tối, tiếc là họ vẫn chưa xong! Khi bàn tay vừa chạm vào khung cửa, bên tai đã truyền đến tiếng rên rỉ kiều mị của nữ nhân quyện vào tiếng thở dốc mạnh mẽ của ai kia.... A Man ngượng ngùng, nhìn sang Chu Kỳ trùng hợp lại đến tìm người cùng một lúc với mình, mặt nàng đỏ bừng lên, giống như đêm hôm đó, xách váy chạy thật nhanh, không dám quay đầu lại.
***
"A Cẩn... Đây chính là Đại Chu sao?" Dư Noãn Tâm sửng sờ quay đầu, nghi hoặc hỏi Thẩm Trọng Cẩn. Nhìn khung cảnh điêu tàn trước mắt mình, nàng không thể tin được đây chính là Kinh đô của một đất nước từng chinh
Nam phạt Bắc trong sử sách mà nàng đã từng đọc.
Toà thành bao bọc lấy kinh đô vẫn sừng sửng, kiên cố, nhưng bên trong thành, cuộc sống phồn hoa đã lụi tàn, cứ đi mấy mươi bước lại có một nhóm hành khất, lạy lục, van xin bên vệ đường. Biến hiệu của những cửa tiệm gần như đều nhuốm màu cũ kĩ của thời gian, nhưng chẳng ai để ý đến việc thay mới. Hàng quán trên đường cũng không nhiều, những gì cần có vẫn sẽ có, chỉ là không có sự cạnh tranh, mời gọi tấp nập như Đại Yến trong kí ức của nàng.
Thẩm Trọng Cẩn nhìn nàng, trên mặt hắn không có cảm xúc gì, chỉ nhẹ giọng hỏi:
"Có phải rất thảm hại không?"
Lời nói nhẹ tựa lông hồng nhưng trong lòng Thẩm Trọng Cẩn thật ra rất khó chịu. Như có cái gì đó mắc nghẹn ở cổ họng, đến thở cũng trở nên khó khăn. Bàn tay đang nắm lấy dây cương siết chặt đến nổi cả gân xanh... Đại Chu mà Văn gia đời đời bảo vệ, đến cuối cùng lại trở nên thảm hại như vậy trong tay người mà hắn đã từng gọi là
Phụ hoàng!