Hôm nay Nguyễn Chí Anh Tuấn rời nhà đi học từ rất sớm.
Thật ra không phải là ngẫu nhiên mà cậu đi học sớm như vậy. Một phần là bởi vì bố mẹ đi làm sớm, một phần vì cảm thấy ở một mình trong căn nhà rộng rãi kia có hơi chán.
Bố cậu là bác sĩ, mẹ lại là giám đốc công ty mà, bận là phải.
Và có lẽ đối với đám con trai đang còn chập chững lớn như Chí Tuấn, việc đi học sớm không có nghĩa là đến trường sớm. Còn tận hơn một tiếng mới vào học, không vội. Nghĩ thế cậu liền tạt vào một quán game gần đó chơi một chút, nghĩ rằng chỉ một hai ván rồi đi học vẫn còn sớm chán.
Sở trường của Nguyễn Chí Anh Tuấn là chơi game. Từ nhỏ tất cả các tựa game mà cậu chơi qua, cậu đều đánh thắng những đối thủ từ lớn đến bé mà cậu gặp, tất cả những người từng chơi game với cậu ai cũng phải dành cho cậu một ánh mắt như nhìn một game thủ đỉnh cao. Cậu thích cảm giác đó. Giờ tuy không theo ước mơ làm game thủ nhưng cậu vẫn thích chơi game. Cậu thiết nghĩ, chơi game để giải trí cũng rất vui.
Sau khi vào quán game cậu chọn vị trí yêu thích rồi gọi hai ly nước ngọt. Vừa ngồi chưa kịp ấm ghế để đăng nhập vào đã có hàng trăm thông báo mời chơi cùng, nhắn tin và vài giải thưởng ảo. Cậu liền bấm chấp nhận chơi rồi đeo tai nghe lên, cùng đồng đội đấu tranh bảo vệ công lý.
Nói chung thì chơi game vui cũng có, bực đến nuốt không trôi nước cũng có. Đó là lúc sắp thua đồng đội đánh chẳng ra gì, cậu bực phải bật mic nói mấy lần mà chẳng ra đâu vào đâu. Cũng may mắn cậu cao tay nên vẫn xử lý được ván game.
"Xời, anh tự thấy mình gánh còng lưng các em đấy. Chả hiểu chơi mấy năm rồi mà đánh chán thật."
Sau khi nhìn đồng hồ thì thấy hơi quá giờ so với dự tính của mình một chút nên Tuấn vội xách cặp đứng lên. Vừa định rời đi liền nghe có tiếng bên cạnh vang lên.
"Chà, người anh cao thủ đây rảnh chơi với tao vài ván không?"
Theo phản xạ Chí Tuấn liền quay lại nơi phát ra âm thanh. Là ngay bên cạnh, cách một cái ghế và không ai khác, Hoàng Tuấn Huy.
"Không hiểu, đi đâu cũng gặp thằng tâm thần này là sao? Tôi không hiểu, tôi không hiểu."
Cậu định nói những lời đó ra nhưng chợt thấy mình quá vô ý nên đành ém tất cả lại nuốt ngược vào trong. Xong xuôi, cậu trả lời một cách khinh bỉ trước ánh nhìn đầy khiêu khích của người bên cạnh.
"Ai rảnh? Tao phải đi học."
"Ui giời, không muộn được đâu còn ba mươi phút mà."
"Tao không rảnh để chơi với thằng như mày, được chưa?"
Cậu khó chịu nhìn Tuấn Huy, tiếp tục kể tội:
"Đợt trước mày đổ tội cho nhóm tao quên rồi à? Có cả em mày nữa đấy!"
"Vụ cỏn con đó mày để ý làm gì? Tại tao hết cách thôi, thông cảm thông cảm."
"Tao thông não mày chứ thông với cảm cái quái gì. Ai rảnh mà thông cảm cho mày?"
Cậu cảm thấy mình thuộc kiểu người dễ tính hòa đồng nhưng điều tốt đẹp đó không dành cho người như Hoàng Tuấn Huy được. Mới đầu cậu cũng chỉ biết cậu ta qua lời kể của bạn bè, nào là đẹp trai, học giỏi, vâng lời thầy cô. Và cậu đã từng dành cho cậu ta một sự ngưỡng mộ to lớn khi cậu ta đạt giải nhì thành phố môn Hóa trong khi cậu chỉ về giải ba môn Sinh.
Mãi cho đến khi cậu có dịp được học cùng với cậu ta. Một tên không ra gì, đó là câu cậu phải nhận xét sau một năm học lớp Mười.
Cậu ta là một người rất đào hoa, sát gái. Tất nhiên với khuôn mặt ăn tiền không thua kém gì cậu thì đó là điều bình thường. Nhưng điều khiền cậu phát sợ tên này là từng có tin đồn nói rằng cậu ta bắt đầu yêu đương từ năm lớp Tám, yêu mấy chị lớn tuổi từ trong bar đến trường học và cũng đã bắt đầu hút thuốc từ lúc đó. Hơn thế cậu ta cũng không phải là một người chăm học. Tất cả những thành tích cậu ta có chỉ là thiên phú, cậu ta hoàn toàn không có tư cách ngồi trên một vị trí cao như vậy.
Sự việc chỉ nổ ra khi cả hai có một trận đánh nhau lớn đến thầy hiệu trưởng cũng phải can thiệp vào. Thầy chê trách cả hai đều là học sinh ưu tú mà làm trò ấu trĩ không ra gì, không biết suy nghĩ trong khi thầy không biết Hoàng Tuấn Huy là người đã khiêu khích cậu trước, nói rằng cỡ như cậu về giải ba là may mắn lắm rồi, không về nhì thì đừng nghĩ đến việc nói chuyện với cậu.
Cậu không hay để tâm nhưng đừng ai sỉ báng sự nỗ lực của cậu. Vì thế hết năm lớp Mười cậu đã xin đổi lớp sang lớp chọn D là 11A4.
"Hèn không dám chơi à?"
Một người trong đám của Hoàng Tuấn Huy lên tiếng, sau đó cả đám liền cười lớn khi thấy cậu đứng đó không trả lời. Cậu bực bội vuốt tóc, xắn tay áo lên rồi tiện liếc mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ đang đeo tay. Còn hai mươi phút nữa. Cậu hít một hơi, tỏ vẻ không quan tâm rõ ràng. Sau, cậu dứt khoát quay đi, trước khi đi không quên đưa mắt nhìn Tuấn Huy kèm theo một câu chào.
"Tụi bay chưa đủ trình để chơi với tao. Khi nào được hạng nhất trong game thì qua nói chuyện."
Nói xong cậu ra gặp chủ quán game nói muốn trả tiền lúc về vì giờ cậu mang không đủ. Thật ra là đủ nhưng cậu muốn mua đồ ăn trước mà đồ ăn hơi đắt nên phải cân nhắc kỹ lưỡng. Chủ quán lại là người quen của bác ruột cậu nên cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý.
"Lần sau chú đừng cho thằng kia vào nữa chú nhá."
"Thằng nào?"
"Thằng đẹp trai gần bằng cháu ý."
"Mày đẹp lắm à?"
Cậu nhìn chủ quán với ánh mắt đánh giá:
"Cháu đẹp nhất chỗ này luôn chứ chú. Cháu đang chuẩn bị đăng ký thi vài cuộc thi sắc đẹp cho nam giới rồi, nếu chú muốn cháu không ngại đăng ký cho chú đâu."
"Mày im liền, đi đi nhanh không muộn giờ."
Cậu bật cười, vẫy tay tạm biệt chủ quán.
"Vâng cháu đi đây."
Nói xong cậu vội chạy ra đi học, vừa hay bắt gặp Nguyễn Trần Gia Huy vừa đi trên con xe máy trông khá mới vừa lướt điện thoại.
"Ê Huy sư phụ chờ tao!"
"Gì?" - Gia Huy vội dừng xe, ngẩng đầu lên nhìn Chí Tuấn đang hộc tốc chạy đến.
"Đèo tao đi với, giờ cũng hơi muộn rồi đi bộ không kịp."
"Mày đến vậy là cùng, đi đâu mà mới sáng bảnh mắt chạy vào quán game rồi. Tao gọi mách cô."
"Điên, hôm nay ông đây đi học sớm đấy ạ. Tao cũng mách cô mày vừa đi vừa dùng điện thoại."
"Tao đang gọi cho Khánh Hân hỏi xem có mua gì ăn không."
"Eo, yêu nhau à?"
"Tao đá mày bay xuống xe đấy. Nó nhờ tao mua mà chả lẽ bạn bè không mua được à?"
Dứt câu, Gia Huy cất điện thoại rồi rú ga phóng nhanh làm Chí Tuấn giật mình và thật sự đã suýt bay xuống xe. Cậu túm chặt áo của Gia Huy la to:
"Mày muốn ám sát tao thì nói trước một câu. Đừng tưởng mày chỉ tao vài chiêu võ mà tao sợ nhá."
"Ờ, mày mà không im tao ném mày xuống xe thật đấy."
"Thôi thôi, tao im tao im."
Sau bảy phút đi với vận tốc kinh hoàng thì cũng tới nơi, sớm hơn cậu nghĩ rất nhiều. Khi lên lớp cậu đã thấy mỗi người trong lớp mỗi việc. Đa số mọi người đều đang làm bài tập. Khánh Hân với Đan Lê đang chúi đầu giải toán, Khánh Thư nằm đó ngủ từ lúc nào. Gia Huy sau khi về chỗ đi lên bàn Khánh Hân để một hộp đồ ăn và một hộp sữa rồi đi xuống lướt điện thoại giải mấy bài toán trên mạng giết thời gian. Chí Tuấn sau khi ổn định chỗ cũng nhanh chóng lấy đề Sinh ra giải.
"Khánh Thư, mày nằm ra bàn thế sao tao viết được."
Cậu định nói tiếp thì thấy Khánh Thư ngủ say quá nên không nỡ trách. Cậu nhẹ nhàng lấy tay Thư để lại chỗ cô ngồi rồi tiếp tục làm đề. Đang làm dở cậu chợt quay lại chỗ Khánh Thư chăm chú nhìn. Hôm nay cô xinh đến bất thường. Cảm giác lúc Khánh Thư ngủ trông dịu dàng chứ không cục cằn như mọi khi, một nét thanh thuần khó kiếm trên cô đã thực sự thu hút cậu.
"Nhìn gì mà nhìn?"
Chí Tuấn giật mình đảo mắt ra bờ tường có cửa sổ phía sau nói:
"Nắng hôm nay đẹp nên tao ngắm không được à?"
"Ra kia mà ngắm, mở mắt ra nhìn thấy mày là cái kinh dị nhất đời tao."
Nói qua nói lại vài ba câu thì ai làm việc nấy. Và buổi học hôm nay trôi qua nhanh chóng đến khó tin.
Tan học, cậu gặp đám Gia Huy, Khánh Hân và Đan Lê vay ít tiền vì y như suy đoán sáng nay mua đồ xong còn thiếu vài nghìn nữa mới trả được. Mọi người cũng sẵn lòng cho vay không cần trả nên cũng thuận lợi đến quán game trả tiền cho chủ tiệm. Xong xuôi, cậu liếc ra chỗ sang sáng đám kia chơi không thấy ai trong đó nữa. Cũng phải, mấy tiếng trôi đi rồi sao đám đó còn ngồi mãi ngồi ở đó được.
Cậu cũng không nghĩ nhiều định bụng sẽ đi về chén một bữa thật no nê để lấy sức chiều đi học thì nghe có thứ tiếng không bình thường vang lên ở con hẻm gần đó.
"Thằng Hoàng Tuấn Huy sao lại vào đấy?"