Chúng Ta Cùng Khiêu Vũ Nhé

Chương 9: Chia tay



Thời gian thấm thoắt thoi đưa, trong hai năm này, tôi và Hứa Luyện rất ít khi cãi nhau, đây là mối tình vui vẻ nhất mà tôi từng trải qua.

Cho đến khi Hứa Luyện nhận được thông báo trúng tuyển sớm của Học viện Nghệ thuật nước ngoài, đồng thời tôi tốt nghiệp, nhận được tin bệnh tình của mẹ tôi trở nặng.

Tôi cảm thấy đã đến lúc về nhà chăm sóc cho mẹ, bù đắp bốn năm đã bị trì hoãn: "Hứa Luyện, em phải về nhà."

"Được."

 

Tối hôm đó, Hứa Luyện cất tấm giấy báo trúng tuyển vẫn luôn được trưng bày ở phòng khách, tôi biết anh định từ bỏ con đường đến với thánh đường nghệ thuật cao hơn.

"Hứa Luyện, em không muốn anh vì em mà từ bỏ ước mơ." Tôi lấy đơn đăng ký nhập học trong máy tính đặt trước mặt anh: "Em sẽ áy náy với anh như áy náy với mẹ em vậy."

Đây là lần đầu tiên sau hai năm, tôi thấy Hứa Luyện như vậy, bất lực, đau khổ.

 

Anh ấy không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi, rất mạnh, như thể ngày mai là tận thế.

Đã lâu như vậy, chúng tôi chưa bao giờ lên kế hoạch chia tay, ở bên anh ấy tôi cảm thấy rất vui vẻ, thoải mái, đến mức chúng tôi đều không mong muốn chia xa.

Tôi ngồi bên cạnh Hứa Luyện, giám sát anh ấy điền đầy đủ thông tin bằng tiếng Anh từng chút một, sau đó gửi đi.

 

Lần này đi không biết ngày trở về, có lẽ anh ấy học xong sẽ quay lại, có lẽ anh ấy tìm được nơi thích hợp để sinh sống, sẽ mãi mãi ở lại kinh đô nghệ thuật đó, không bao giờ rời đi.

Còn tôi sẽ luôn ở bên cạnh mẹ, bù đắp những khoảng trống đã mất, làm tròn trách nhiệm của một người con gái.

Khi nào chúng tôi sẽ gặp lại nhau? Tôi không biết, tôi thực sự không biết.

 

Chúng tôi im lặng ngồi bên nhau rất lâu: "Như vậy coi như chia tay sao?"



"Bây giờ vẫn chưa tính đâu."

Anh ấy dường như đã nhận được một loại cho phép nào đó, liền kéo tôi lại, hôn lên môi tôi không chút lưu tình.

Đêm dần buông xuống, chúng tôi từ phòng khách chuyển vào phòng ngủ, quấn quýt triền miên.

Đêm nay chúng tôi không quan tâm đến nhân loại.

 

Chúng tôi đặt vé máy bay cùng giờ, cùng nhau đến sân bay.

Hứa Luyện bỗng nhiên nói: "Anh cứ tưởng chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."

"Em vẫn luôn nói chúng ta là một cặp trời sinh."

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi, tôi gần như không nhìn thấy Hứa Luyện.

Tôi đoán anh ấy cũng vậy.

"Tạm biệt."

 

"Tạm biệt." Tương lai của chúng tôi khiến chúng tôi thậm chí không thể nói lời hẹn gặp lại.

Chuyến bay nội địa và chuyến bay quốc tế ở hai hướng khác nhau, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, sau đó như nam nữ chính trong phim, quay lưng bước đi, bóng lưng ngày càng xa nhau, nhạc nền là tiếng thông báo chuyến bay.

Chúng tôi chìm vào biển người, mỗi người một ngả.

 

Chúng tôi đều là những người theo chủ nghĩa yêu đương cực đoan, không chấp nhận yêu xa mà không thấy được tương lai, sau khi chia tay, chúng tôi đều ngầm hiểu mà cắt đứt liên lạc.

Tôi không khóc lóc om sòm, chỉ chui vào quán rượu uống liên tục mấy ngày, dù thế nào cũng vẫn cảm thấy trống rỗng trong lòng.



Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp được người nào như Hứa Luyện nữa.

 

Về nhà, tôi cho người giúp việc nghỉ việc, tự mình chăm sóc mẹ, năm thứ hai, bệnh tình của mẹ tôi lại trở nặng, cuối cùng bà đã ra đi trong nụ cười.

Năm thứ ba, tôi ký hợp đồng với một nhà xuất bản nổi tiếng trong nước, viết được vài tác phẩm cũng coi như tạm được, trở thành một tác giả trẻ có tiếng.

Ở nhà xuất bản, tôi kết bạn với Leno, một người Pháp.

"Vân Dao, ngày mai tôi về Pháp, cậu có muốn nhờ tớ mua hộ gì không?"

Pháp, đất nước này sẽ mãi mãi gợi lên trong tôi những gợn sóng khác lạ.

 

Dù tôi cố tình không nhớ đến Hứa Luyện, nhưng tiềm thức vẫn kiên trì nhắc nhở tôi: Ồ, Pháp, Pháp đấy, đó là đất nước anh đang sống.

Đầu óc nóng lên, tôi muốn chỉ một lần được nuông chiều tiềm thức của mình trong ba năm qua, nói: "Cậu mua hộ tớ tình yêu nhé."

Trong lá thư tôi đưa cho Leno chỉ viết một câu thơ đầy ẩn ý mà cũng rất trần trụi.

【Dữ quân viễn tương tri, bất đạo vân hải thâm.】 (Xa cách mà hiểu nhau, nào hay biển mây sâu thẳm.)

 

Ở Pháp có biết bao nhiêu người, Leno chưa chắc đã gặp được Hứa Luyện, tôi cũng chưa chắc đã tìm lại được tình yêu.

Ba ngày sau khi Leno rời đi, một người Hoa gốc Pháp bỗng nhiên tìm thấy tôi qua email, người đó mang đến cho tôi một bức tranh.

 

"Đây là bức tranh mà một họa sĩ rất giỏi ở Pháp nhờ tôi đưa cho cô, anh ấy bảo tôi tìm một người tên Vân Dao."

Đối phương rất hào hứng: "Tìm cô dễ quá, tôi lên mạng tìm là ra ngay! Tôi đã mua một cuốn sách của cô, cô có thể ký tên cho tôi được không!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv