"Đi hẹn hò với anh."
Trước khi ra khỏi nhà, Hứa Luyện đưa cho tôi một bó hoa hồng: "Cầm cả ngày sẽ mệt, em cứ để ở nhà đi."
Chúng tôi không đi xem phim, cũng không đi công viên giải trí, địa điểm hẹn hò đầu tiên của hai người trẻ yêu nghệ thuật là quán cà phê.
Anh viết cho tôi một bức thư, còn tôi vẽ cho anh một bức tranh.
Dụng cụ và khả năng đều có hạn, tôi vẽ qua loa một bức, chỉ vào bức tranh nguệch ngoạc, miêu tả những ý tưởng bay bổng trong đầu.
"Ý tưởng của em là hai chúng ta tay trong tay bước vào vòng xoáy tình yêu, rồi trên trời là ánh hoàng hôn hôm qua chúng ta đã thấy..."
Tôi thao thao bất tuyệt nói năm trăm chữ cảm nghĩ, cuối cùng Hứa Luyện chỉ nhận xét ba chữ: "Học tiểu học."
Được rồi, ngay cả khi hẹn hò cũng không hề chiều chuộng tôi.
Hứa Luyện đẩy bức thư anh viết cho tôi. Tôi luôn cảm thấy viết chữ là cách thể hiện tình cảm chân thành nhất, nó có hơi ấm, có chiều sâu.
【Vân Dao, bắt đầu có ấn tượng với em là vào ngày thứ hai anh bày sạp bán hàng, lúc đầu anh thấy em hơi táo bạo, bốc đồng lại còn mặt dày. Anh không ngờ quỹ tích của số phận lại lại rẽ ngoặt như vậy, để anh nhìn thấy dáng vẻ say xỉn phóng túng của em, nhìn thấy em đầy bụng kinh luân, nhìn thấy màn trình diễn xuất sắc của em, nhìn thấy khuôn mặt khóc lóc tủi thân của em, nhìn thấy em theo đuổi sự lãng mạn...】
【Trong ấn tượng của anh, em vốn là một người vô tình vô lý, lại trở nên lãng mạn và hoàn hảo, anh dường như chưa từng gặp ai như em. Tương truyền Richard Clayderman đã nhìn thấy một người con gái xinh đẹp bên bờ sông Seine, từ đó bản nhạc "Bên dòng nước" ra đời, anh nghĩ em là Adeline của anh, chỉ cần đứng đó, anh sẽ như những con bướm bay lượn, chỉ muốn lặng lẽ đậu trên cành cây của em.】
【Adeline của anh, cảm ơn em đã xuất hiện, hãy cho phép anh yêu em như ngọn lửa hoàng hôn đỏ rực.】
Tôi đọc xong mắt đỏ hoe, vẫn không quên "bắt bẻ": "Văn chương so với em vẫn còn kém một chút."
"Vậy sao, vậy anh sẽ học hỏi thêm." Hứa Luyện hỏi tôi: "Nếu là em, em sẽ viết thế nào?"
"Em sẽ viết 'Nguyện vi tây nam phong, trường thệ nhập quân hoài'." (Nguyện làm gió tây nam, bay thẳng vào lòng chàng.)
Hứa Luyện hiểu rõ: "Về mặt văn học, anh chắc chắn không bằng em."
Tiếp theo, Hứa Luyện vậy mà lại nói muốn đến thư viện đọc sách, bị tôi phủ quyết ngay lập tức.
Tôi kéo anh ấy đi dạo trung tâm thương mại, ở cửa trung tâm thương mại, anh ấy bỗng nhiên hỏi tôi: "Nhất định phải đi dạo trung tâm thương mại này sao?"
"Trung tâm thương mại này lớn, đi dạo thoải mái."
Tôi kéo Hứa Luyện vào trong. Đi ngang qua cửa hàng trang sức, một chú chó to màu trắng bỗng nhiên xuất hiện sủa ầm ĩ về phía chúng tôi, sau đó nó chạy như bay từ trong cửa hàng ra.
Tôi sợ hãi hét lên, trốn sau lưng Hứa Luyện: "A a a, chạy mau!"
Hứa Luyện không hề nao núng, tôi nhìn kỹ, thì ra là một chú chó Samoyed, nó đã chạy đến trước mặt Hứa Luyện, vẫy đuôi lia lịa với anh ấy.
Tôi đột nhiên cảm thấy chú chó Samoyed này rất quen mắt, chính là ảnh đại diện Hứa Luyện dùng trên ứng dụng thuê nhà!
"Vân Dao, đây là Đậu Nãi." Hứa Luyện ngồi xổm xuống xoa đầu Đậu Nãi, Đậu Nãi vui vẻ nằm ngửa bụng ra.
Chưa kịp để tôi nói gì, một người phụ nữ đeo đầy trang sức quý phái bước ra từ cửa hàng trang sức. "Đang nói chuyện với nhân viên thì Đậu Nãi bỗng nhiên chạy mất, liền đoán ngay là ai đến."
Hứa Luyện gọi: "Mẹ."
Tôi giật mình, suýt nữa ngã, cứu mạng, cứu mạng! Cặp đôi nào lại gặp phụ huynh ngay ngày thứ hai yêu nhau chứ!
Tôi cười gượng gạo với người phụ nữ: "Chào dì ạ."
Ánh mắt mẹ Hứa liên tục đảo qua lại giữa tôi và Hứa Luyện, bà hỏi: "Cháu tên gì?"
"Vân Dao ạ."
Ngoài dự đoán của tôi, mẹ Hứa vô cùng nhiệt tình: "Cháu xinh thật đấy, vừa nãy trong cửa hàng có một viên đá quý rất hợp với cháu, dì dẫn cháu vào xem nhé!"
Mãi đến khi Hứa Luyện khẽ ho một tiếng, mẹ Hứa mới sực nhớ ra điều gì đó: "Ồ đúng rồi, dì làm phiền buổi hẹn hò của hai đứa rồi, ôi dì nóng vội quá, vậy dì đi trước nhé."
Mẹ Hứa dắt Đậu Nãi, ba bước ngoái đầu lại một lần rồi đi mất.
Hứa Luyện nhìn tôi đang lúng túng, anh ấy cười: "Sợ chưa?"
"Sợ c.h.ế.t đi được."
"Bà ấy rảnh rỗi không có việc gì làm thì thích đến đây thị sát." Thấy tôi không hiểu, Hứa Luyện giải thích: "Trung tâm thương mại này là của bố anh."
Mắt tôi sáng rực, biết là Hứa Luyện có chút tài sản, nhưng không ngờ anh ấy lại là con nhà giàu!
Tôi nịnh nọt ôm lấy cánh tay Hứa Luyện: "Ôi chao, bỗng nhiên thích anh quá đi."
Hứa Luyện bất lực: "Biết rồi, hôm nay mua sắm đều miễn phí cho em."
"Yeah!!"