Chúng Ta Cùng Khiêu Vũ Nhé

Chương 3: Triển lãm



【Xin lỗi!!!】

【Tôi thực sự không cố ý!!!】

【Tôi say quá, không kiểm soát được bản thân!!!】

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi nhắn tin xin lỗi Hứa Luyện như điên.

Tôi biết mình say rượu rất hay nói nhảm, nhưng không ngờ lại dám làm những chuyện mất điểm như vậy với Hứa Luyện.

Tôi hối hận quá!

Không lâu sau, tôi nhận được hồi âm của Hứa Luyện: 【6】

Tôi:【7?】

Hứa Luyện:【8】

Tôi không chút do dự mà "tranh thủ": 【Ấy! Ba đây.】

Ôi trời, không nhịn được.

Cả buổi sáng, tôi chìm đắm trong việc xin lỗi và xin lỗi. Đầu tiên là xin lỗi vì đã nôn lên người anh ấy rồi bỏ đi, sau đó là xin lỗi vì vô tình nhận làm ba anh ấy.

Thấy Hứa Luyện không trả lời nữa, Tiểu Tiểu liền bày mưu tính kế cho tôi.

"Chuyên ngành Hội họa của anh ấy không phải đang tổ chức triển lãm ở phòng tranh Thanh Phong sao, cậu đến đó lấy lòng anh ấy đi."

Tôi mới biết chuyện này, mười lăm phút sau, tôi cầm một ly Americano đá xuất hiện ở phòng tranh Thanh Phong.

 



Vừa đúng giờ ăn trưa, số lượng sinh viên đến xem triển lãm không nhiều, hầu hết đều tụ tập ở trung tâm phòng tranh, tôi liếc mắt một cái đã thấy Hứa Luyện đang ngồi ở đó.

Anh ấy đã cởi bỏ bộ vest đen tối qua, áo phông trắng và quần yếm denim dính vài vệt sơn, cả người toát lên khí chất nghệ thuật, anh ấy tỉ mỉ vẽ tranh, bức tranh phong cảnh dần dần được phác họa dưới bàn tay anh ấy.

Bán mì lạnh, chơi piano, vẽ tranh sơn dầu, Hứa Luyện, anh còn bao nhiêu điều bất ngờ nữa đang chờ tôi khám phá?

Tôi chen qua đám đông, đi đến phía sau anh ấy, anh ấy gần như không hề hay biết.

Cho đến khi, anh ấy dùng vài nét vẽ phác họa một người đàn ông mặc vest, trên áo vest có một vệt... chất nôn?

Tôi giật mình, ánh mắt rời khỏi bức tranh, phát hiện Hứa Luyện đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Anh ấy cười như không cười hỏi tôi: "Cậu thấy vẽ thế nào?"

"Haha, sống động như thật, giống hệt anh hôm qua!"

Thấy Hứa Luyện nhếch mép đứng dậy khỏi giá vẽ, tôi vội vàng đuổi theo đưa ly Americano đá cho anh ấy.

"Bộ vest của anh bao nhiêu tiền, tôi đền cho anh."

"Thôi."

Thấy anh ấy uống cà phê ngon lành, tôi lại nói: "Hay là tôi bao anh Americano một tháng coi như bồi thường?"

Ồ, anh ấy đồng ý rất nhanh.

Một ly hai ba chục tệ, nghĩ thôi đã thấy xót ruột.

"Ở đây có tranh của anh vẽ không?"



Hứa Luyện chỉ vào vài bức tranh, rất nhiều tác phẩm đều hoàn hảo hơn so với những người cùng trang lứa.

"Anh năm mấy?"

"Năm nhất."

Người em trai này tương lai xán lạn đấy, nếu không phải hoàn cảnh kinh tế eo hẹp, bây giờ chắc đã ra nước ngoài du học rồi.

"Bức này anh vẽ là 'Bên dòng nước' à?"

"Cậu còn biết cả cái này?"

"Bạn học Hứa Luyện, tuy tôi chỉ là một đứa học văn dốt nát, nhưng xin anh đừng đánh giá thấp tôi, hơn nữa hôm qua anh cũng đã chơi bản nhạc đó, liên tưởng một chút là biết thôi."

Hứa Luyện nhướn mày, có vẻ hơi ngạc nhiên: "Cậu còn nghe nhạc cổ điển à?"

"Tôi cứ tưởng cậu chỉ biết mì lạnh không rau mùi, không hành, không bắp cải tím." Hứa Luyện không chút khách khí mà trêu chọc tôi, "Cô nàng 'ba không'."

Thực sự không thể phản bác.

Chúng tôi trò chuyện một lúc về nghệ thuật, anh ấy bỗng nhiên cúi xuống lấy một bộ dụng cụ vẽ đưa cho tôi: " Nhiệm vụ của khoa, phải tìm người vẽ và chụp ảnh, cậu phối hợp một chút.."

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, hơi dựa sát vào anh ấy một chút, ranh mãnh hỏi: "Nếu tôi không đến, anh sẽ tìm ai?"

Hứa Luyện không trả lời, ném chiếc tạp dề cho tôi: "Mặc vào, đừng làm bẩn váy hoa của cậu."

Dưới sự hướng dẫn của Hứa Luyện, tôi đã vẽ bức tranh sơn dầu đầu tiên trong đời - một bát mì lạnh! Vẫn là loại không rau mùi, không hành, không bắp cải tím.

Trong lúc vẽ, có người đã chụp một bức ảnh tôi và Hứa Luyện cùng vẽ tranh.

Tôi mặt dày xin lại lưu vào điện thoại, bố cục hoàn hảo, trai tài gái sắc, là kiểu ảnh mà trước khi ngủ nhìn một cái cũng phải cười tủm tỉm đến nửa đêm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv