Buổi gặp mặt phá băng của câu lạc bộ được tổ chức tại nhà hàng Tây đối diện trường.
Tôi và hội trưởng Bạch Tông đến sớm, các thành viên mới lần lượt bước vào, căn phòng riêng ngày càng náo nhiệt.
"Hôm nay chúng ta ăn uống chắc tốn kém lắm đây, chỗ này sang trọng quá!"
"Đúng vậy, bên ngoài còn có người chơi piano nữa."
Bạch Tông cười tủm tỉm giải thích: "Hôm nay ở đây có bữa ăn giảm giá, trung bình một trăm tệ một người, không đắt đâu."
Sinh viên năm nhất đúng là tràn đầy năng lượng, chỉ vài trò chơi nhỏ đã khuấy động bầu không khí.
"Sao Phó hội trưởng chỉ uống nước ép vậy! Uống chút rượu với bọn em đi." Chàng trai tóc rẽ ngôi giữa bỗng nhiên gọi tôi.
Vừa nói, cậu ta đã cầm ly rượu đến rót cho tôi.
Bạch Tông ở bên cạnh nói: "Rót ít thôi, tửu lượng cô ấy kém lắm."
Tuy nói vậy, nhưng tôi vẫn uống khá nhiều, bia rồi rượu vang lẫn lộn, thấy mọi người cũng uống kha khá rồi, tôi vội vàng chạy ra nhà vệ sinh.
Vừa bước ra khỏi phòng, tôi thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc trong đại sảnh.
Sao anh chàng bán mì lạnh lại hóa thân thành hoàng tử vest đang chơi piano!
Dưới ánh đèn lộng lẫy, Hứa Luyện mặc vest, ngồi trước cây đàn piano, những ngón tay thon dài nhảy múa trên phím đàn, bản "Bên dòng nước" như dòng suối róc rách chảy ra, nhẹ nhàng êm dịu.
Tôi không ngờ Hứa Luyện còn có một mặt như vậy.
Anh ta chơi đàn rất nhập tâm, dù chỉ nhìn thấy góc nghiêng của anh ta, tôi vẫn cảm nhận được sự dịu dàng toát ra từ việc chơi đàn.
Tôi lập tức quên mất lý do mình ra ngoài, từng bước tiến về phía anh ta.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được trái tim mình rung động thêm một chút.
Một khúc nhạc kết thúc, anh ta đậy nắp đàn đứng dậy.
Tôi tiến lên, mỉm cười chào hỏi, nụ cười lúc đó chắc chắn không được thục nữ cho lắm: "Chào anh."
Ánh mắt chạm nhau với Hứa Luyện, tôi chỉ muốn mình mọc ra một cái đuôi, vẫy lia lịa.
"Ọe—"
À đúng rồi, tôi ra ngoài là để đi nôn.
Tại sao Hứa Luyện lại chơi đàn hay như vậy chứ, bây giờ thì hay rồi, nôn hết lên bộ vest của anh ta.
Tôi vừa nôn xong, liền nghe thấy tiếng kinh ngạc của Bạch Tông sau lưng.
"Trời đất! Vân Dao."
Tôi quay đầu lại, thấy toàn bộ thành viên của bộ phận tổ chức đang trố mắt nhìn tôi.
"Hi~" Tôi hoàn toàn không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Bên cạnh là giọng nói nghiến răng của Hứa Luyện: "Vân... Dao."
"Anh gọi tên tôi hay quá, có thể gọi lại lần nữa không?" Tôi thực sự bị men rượu làm choáng váng rồi.
Bạch Tông là người đầu tiên tiến lên kéo tôi lại: "Xin lỗi nhé, cô ấy say rượu rất hay làm loạn, chúng ta lưu lại phương thức liên lạc, tiền bồi thường quần áo sẽ chuyển cho anh sau."
Tôi xua tay: "Không cần! Chúng tôi có Wechat rồi."
"Anh ấy là người trong mộng của tôi! Hehe..."
Hu hu hu, tôi đúng là bị rượu làm choáng váng đầu óc rồi!
Mọi người đều c.h.ế.t lặng vì xấu hổ, chỉ có tôi vênh váo chạy đến bên cạnh Hứa Luyện lượn lờ.
"Ơ, sao anh hôi thế Hứa Luyện."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi bỏ lại Hứa Luyện đang bê bết chất nôn, vuốt tóc, xoay người, rồi loạng choạng bước ra khỏi nhà hàng.
Gió thu đêm mát mẻ, bầu trời đêm đầy sao, dòng xe cộ tấp nập trên đường phố.
Có người kéo tay tôi lại: "Đèn đỏ."
Hứa Luyện đã cởi áo vest, chỉ mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
"Anh đưa tôi về à?" Tôi cười tươi rói.
"Mơ đẹp đấy." Vừa nói, Hứa Luyện đã buông tay tôi ra.
Đèn đỏ bên kia đường chuyển sang màu xanh, anh ấy bước đi trước tôi, không quay đầu lại mà đi về phía ký túc xá sinh viên.
Mượn hơi men, tôi hét lớn về phía bóng lưng anh ấy: "Này, anh chơi đàn rất tuyệt!"
Người đi đường nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái, nhưng tôi chẳng bận tâm.
Tôi nhớ, đêm thu năm ấy, tôi thực sự rất vui.