Chúng Ta Cùng Khiêu Vũ Nhé

Chương 12: Phiên ngoại: Thất Tịch



Ngày lễ Thất Tịch, tôi ngủ một giấc thật đã đến khi tự tỉnh, xoay người mới phát hiện Hứa Luyện không có trong phòng ngủ.

Tôi lấy hơi một chút, hét lên thật to: "Hứa Luyện!"

Hứa Luyện chạy vội vào phòng, nhét vào tay tôi một bó hoa hồng, đồng thời tặng kèm một nụ hôn lên trán: "Nè, Thất Tịch vui vẻ."

 

Tôi và Hứa Luyện không mấy hứng thú với những ngày lễ này, nhưng anh ấy vẫn rất vui vẻ chuẩn bị hoa và quà.

"Cảm ơn! Thưởng cho anh bế em đi rửa mặt!"

Ban ngày chúng tôi cùng nhau ở trong phòng làm việc, khi trang trí nhà mới, Hứa Luyện đã đặc biệt mở rộng diện tích phòng làm việc, cửa sổ sát đất có thể nhìn thẳng xuống trung tâm thành phố.

Thấy tôi gập laptop lại, Hứa Luyện đưa cho tôi một lon bia: "Em còn nhớ ngày Thất Tịch năm chúng ta mới yêu nhau không?"

 

Dĩ nhiên là nhớ.

Lúc đó hình như là Bạch Tông đề nghị tôi dời sinh nhật sang Thất Tịch để tổ chức cùng nhau, nói là nhóm bạn tụ tập ăn mừng, đồng thời cũng có thể để tôi dẫn bạn trai mới quen ra mắt.

Tuy lý do bọn họ muốn gặp Hứa Luyện rất tệ, nhưng tôi vẫn chiều theo ý họ, tối hôm đó liền "dắt" Hứa Luyện, à không, dẫn Hứa Luyện đến buổi tiệc.

"Nhân vật chính tự giác chút , cạn ba ly trước đi!"

 

"Mấy người cũng biết tửu lượng tôi kém mà, lát nữa tôi leo lên đầu lên cổ mấy người thì đừng có trách."



Những người có mặt không ai sợ cả, ngay cả Tiểu Tiểu bình thường luôn bênh vực tôi cũng ra sức nhét ly rượu vào tay tôi.

Tôi không chịu nổi sự nhiệt tình của bạn bè, uống xong ba ly đã hơi chếnh choáng, huống hồ rượu vào lời ra, tôi lâng lâng đến nỗi không đếm nổi số chấm trên xúc xắc.

 

Người bạn đến cuối cùng mang theo bánh kem, nói gì cũng không chịu cắt, nhất quyết kéo tôi đến cắm nến cầu nguyện.

Đèn tắt, ngọn lửa của những cây nến nhảy múa trong bóng tối, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên không được đều lắm.

Không hiểu sao, nhìn bạn bè trong phòng đang nhìn tôi, một cảm giác ấm áp khó tả dâng lên trong lòng, tôi ngà ngà say, suy nghĩ cũng trở nên đa cảm, nước mắt bất chợt lăn dài trên má.

 

"Hu hu hu, kiếp sau chúng ta vẫn phải làm bạn." Tôi vừa khóc vừa nói với chiếc bánh kem: "Không có mấy người tôi sống không nổi."

Mọi người đều biết tôi say rượu là biến thành một con dở hơi, vừa cười vừa giục tôi cầu nguyện. Chỉ có Hứa Luyện rút mấy tờ khăn giấy lau nước mắt cho tôi.

Hành động này khiến tôi cảm động vô cùng.

 

Tôi khóc to hơn, không hiểu sao lại quên mất chuyện tôi và Hứa Luyện đã ở bên nhau, làm nũng nói: "Ước nguyện của em là anh thích em."

Mọi người cười phá lên.

Hứa Luyện cũng cười tôi: "Chuyện này không cần ước, đã thành hiện thực rồi."



"Hả? Ồ đúng rồi." Tôi lại nghĩ ra một điều ước khác: "Vậy em ước anh hôn em."

Giây tiếp theo, Hứa Luyện ôm eo tôi, ghé sát lại, nói muốn giúp tôi thực hiện điều ước sinh nhật.

 

Cảm giác trên môi chân thật và mãnh liệt, suýt chút nữa hút hồn tôi, tiếng la hét ghen tị của đám nam thanh nữ tú trong phòng vang lên không ngớt.

Chỉ tiếc sau khi tốt nghiệp, mọi người mỗi người một phương, không còn tụ tập đông đủ như vậy nữa.

Tôi dựa vào vai Hứa Luyện, trên đầu chúng tôi là những vì sao lấp lánh, nhìn nhau không nói gì, chỉ cảm thấy lúc đó thật náo nhiệt, nhưng bây giờ cũng rất tốt.

 

Ngắm hoàng hôn hồi lâu, tôi đẩy Hứa Luyện, giục anh ấy đi nấu cơm.

"Hôm nay không nấu cơm." Hứa Luyện kéo tôi dậy khỏi cửa sổ sát đất: "Đi thay đồ rồi đi uống rượu, anh đã gọi hết đám bạn tốt của em đến rồi."

Tôi sững người, nhìn vẻ mặt đắc ý của Hứa Luyện, không nhịn được mà nói: "Hứa Luyện, em yêu anh."

Anh ấy vui vẻ đáp lại: "Anh cũng yêu em."

 

Sau đó, chúng tôi tay trong tay ra khỏi nhà.

Tần Quan có câu thơ: "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số." (Gió vàng sương ngọc vừa gặp gỡ, hơn hẳn vô số lần gặp gỡ trên trần gian.) Hứa Luyện hiểu rõ từng khoảnh khắc của tôi, tôi chỉ muốn thốt lên: "Anh ấy thực sự là người chồng tốt mà tôi cầu tám trăm đời cũng không có được."

{END}

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv