Chúng Ta Cùng Khiêu Vũ Nhé

Chương 11: Cầu hôn



Hứa Luyện về nước đã được nửa tháng, nghệ sĩ lớn bận rộn lắm, ba ngày hai bữa lại phải ra ngoài.

Hôm nay anh ấy bỗng nhiên nhắn tin bảo tôi đến nhà bố mẹ anh ấy ăn cơm.

【Anh đến đón em không?】

【Ngoan, không đón. Nhớ ăn mặc đẹp một chút.】

 

Hừ, ghê gớm thật đấy, giờ nổi tiếng rồi, bạn gái cũng không thèm quan tâm, đúng là tức c.h.ế.t tôi mà.

Hồi đại học tôi và Hứa Luyện sống chung, bố mẹ Hứa thường xuyên lấy cớ đưa đón Đậu Nãi để quan tâm đến cuộc sống của chúng tôi, sau khi chúng tôi quay lại, cũng là hai bác đầu tiên chúc mừng.

Tôi vừa nhấn chuông cửa, đã được bố mẹ Hứa đón vào nhà.

 

"Ôi chao, Dao Dao, cuối cùng dì cũng gặp được cháu rồi, hồi đó biết hai đứa chia tay, dì và bố Hứa còn bàn nhau nhận cháu làm con gái nuôi."

"May mà không nhận, không thì sao làm con dâu bác được.."

"Chú dì, Hứa Luyện chưa đến sao ạ?"

"Nó còn đang vẽ tranh ở vườn sau, cháu đợi một lát rồi ra tìm nó nhé."

 

Mẹ Hứa lục tung tủ lấy ra một xấp ảnh Hứa Luyện hồi nhỏ cho tôi xem. Tôi thích nhất là xem mấy tấm ảnh dìm hàng thuở nhỏ, huống chi lại là của Hứa Luyện.

"Còn nữa, còn nữa, Dao Dao cháu xem bức này, đây là ảnh Hứa Luyện chụp ở công viên giải trí hồi lớp ba, lúc đó nó rất ghét chụp ảnh, dì phải ép nó tạo dáng, cháu xem mặt nó khó chịu kìa."

Tôi liếc thấy góc trái phía dưới của bức ảnh, đến mức không còn tâm trí nào để cười nhạo biểu cảm của Hứa Luyện.

 

"Đây là cháu." Tôi chỉ vào cô bé chỉ lộ ra một bóng lưng ở góc trái phía dưới.

Hôm đó là dì tôi dẫn tôi đi, lần đầu tiên trong đời tôi được dì tết cho kiểu tóc xương cá, nên tôi nhớ rất rõ.

Tôi và bố mẹ Hứa đều sững sờ.



Không ngờ từ rất lâu trước đây, cuộc đời chúng tôi đã giao nhau.

 

Tôi vui mừng nhảy cẫng lên, cầm bức ảnh, bất chấp sự ngăn cản của bố mẹ Hứa, chạy ra cửa sau tìm Hứa Luyện.

Trong vườn đèn đuốc sáng trưng, trên cây quấn những chuỗi đèn lấp lánh, bong bóng bay lơ lửng trên không trung, như lạc vào xứ sở thần tiên.

Hai bên lối đi nhỏ trước mặt tôi là những bó hoa hồng trải dài, gió nhẹ thoảng qua, những bông hồng đung đưa trong gió.

 

Tôi lập tức đoán ra Hứa Luyện muốn làm gì.

Tôi bước từng bước về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy Hứa Luyện mặc vest chỉnh tề, đứng trước cây đàn piano trắng tinh.

Anh ấy rõ ràng vẫn chưa chuẩn bị xong, thấy tôi xuất hiện bất ngờ có chút ngỡ ngàng, nhưng phản ứng cũng khá nhanh, anh ấy lập tức cúi xuống vỗ đầu Đậu Nãi.

 

Đậu Nãi chạy như bay về phía tôi, sau khi làm nũng với tôi một hồi, nó ngồi xổm xuống, khoe chiếc bát nhỏ đeo trên cổ.

Thật không ngờ lại là một phần mì lạnh! Loại không hành, không rau mùi, không bắp cải tím!

Đậu Nãi dẫn tôi đi về phía trước, Hứa Luyện ngồi xuống trước cây đàn piano, khúc nhạc "Bên dòng nước" vang lên du dương.

 

Bản nhạc có ý nghĩa đặc biệt đối với cả hai chúng tôi, đưa tôi trở về đêm đầu tiên nhìn thấy anh ấy chơi đàn, lúc đó tôi không ngờ chúng tôi sẽ trải qua biết bao nhiêu chuyện.

Đã lâu như vậy, tình cảm của tôi dành cho anh ấy càng thêm nồng nàn.

Một khúc nhạc kết thúc, anh ấy đứng dậy, bước đến trước mặt tôi: " Vân Dao, không phải vì tình cảm nhạt phai mà anh không đến đón em, mà là anh không kịp chuẩn bị địa điểm."

Tôi không kìm được mà mỉm cười: "Ừm, tha thứ cho anh."

 

Hứa Luyện tiếp tục nói: "Nhiều người nói, thời gian là kẻ thù lớn nhất của tình yêu. Mà chúng ta chia tay ba năm, thời gian lại không thể làm phai mờ tình cảm của chúng ta dành cho nhau, vậy thì anh nghĩ, tình cảm của chúng ta đủ để đón nhận nhiều thử thách khác nhau trên thế giới này."

"Vân Dao, anh luôn nghĩ đến việc được cùng em sống hết quãng đời còn lại, anh nghĩ anh rất yêu em."



 

Hứa Luyện mở hộp nhẫn, quỳ một gối xuống: "Vân tiểu thư, liệu em có thể cho phép anh, với tư cách là một người chồng, tiếp tục yêu em như ngày xưa, và nồng nàn hơn ngày xưa?"

"Em đồng ý."

Nhìn Hứa Luyện đeo nhẫn vào ngón giữa của tôi, tôi không khỏi cảm thán: "Nhẫn kim cương to thật đấy."

"Mấy ngày nay anh chỉ bận chuẩn bị cái này thôi."

 

Phía sau vang lên tiếng reo hò phấn khích của bố mẹ Hứa: "Ôi chao, Dao Dao chạy nhanh quá, có phải đã để lộ bí mật rồi không? Ồ ồ ồ, cầu hôn thành công rồi, chúng ta có con dâu rồi!"

Màn cầu hôn của Hứa Luyện quá bất ngờ, đến mức khi về đến căn hộ tôi mới nhớ ra, phải cho Hứa Luyện xem bức ảnh: "Anh xem cô bé tết tóc xương cá ở góc trái phía dưới kia."

"Sao vậy?"

"Đó là em!"

 

Hứa Luyện sững người, ánh mắt anh ấy dịu dàng dừng lại trên bức ảnh, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn tôi.

Anh ấy cúi xuống nhẹ nhàng cắn môi tôi, hết lần này đến lần khác dùng lưỡi l.i.ế.m láp, khiến tôi toàn thân nóng bừng, nhưng tay chân lại vô lực, mềm nhũn trong vòng tay anh ấy.

"Hứa Luyện, em muốn..."

Anh ấy được lợi còn làm bộ làm tịch, vừa bế tôi vào phòng, vừa nói: "Sao mấy ngày nay em ‘cao hứng' thế."

"Giường ở nhà mới phải mua cái lớn hơn."

"Được."

 

Trăng sao lấp lánh, thành phố phồn hoa dần chìm vào giấc ngủ, không ai cảm thấy tiếc nuối, bởi vì ngày mai nó sẽ lại sáng đèn.

Có lẽ rất nhiều chuyện đã được định sẵn từ trước, vậy thì những người gặp nhau rồi sẽ có ngày trùng phùng, những người yêu nhau rồi sẽ có ngày nên duyên vợ chồng.

Cứ từ từ thôi, hỡi tất cả những lữ khách cô đơn trên thế giới này, bởi vì tất cả đều xứng đáng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv