Lúc Triệt Hàn tỉnh dậy, đã là 7h sáng hôm sau.
Trên trán anh vẫn là một chiếc khăn mặt âm ấm, đầu hơi choáng váng nhưng khá hơn rất nhiều. Anh nhớ mang máng tối qua có người cho anh uống trà gừng, cho anh ăn cháo rồi uống thuốc. Anh rất muốn mở mắt nhưng không còn sức.
Lâu lắm rồi mới có người chăm sóc cho anh như vậy, làm anh đột nhiên nhớ tới kỉ niệm từ rất lâu rồi. Triệt Hàn đảo mắt nhìn quanh, rốt cuộc vẫn không thấy bóng ai cả. Anh nhớ hôm qua anh quay xe về nhà cùng Gia Hân, chắc cô là người chăm sóc cho anh cả đêm.
Không dám tin nhưng lòng cảm thấy thực ấm áp, Triệt Hàn đi tìm cô.
Thì ra cô còn quan tâm tới anh. Anh vẫn có cơ hội sao? Nghĩ tới điều này, lòng Triệt Hàn không nhịn được, nổi lên một cỗ vui vẻ.
- Gia Hân hả, em còn ở đấy không? – Triệt Hàn lên tiếng.
Trả lời lại anh chỉ là thinh không, không khí nặng nề, lặng im như tờ. Triệt Hàn bước khỏi phòng ngủ, căn nhà đã sớm trống trơn. Trên bàn phòng ăn, chỉ còn cháo ủ trong cặp lồng giữ ấm và mẩu tin nhắn của Gia Hân.
Cô đã sớm đi mất, có lẽ vẫn chưa lâu.
“Nếu dậy thì ăn cháo, thuốc tôi đã để ở đầu giường. Còn nữa, chuyện phiên dịch quên đi, từ giờ cũng đừng gặp tôi nữa. Tôi không muốn có bất cứ liên hệ gì với Triệt tổng. Tôi nghĩ bản thân mình cũng không phải là đối tượng phù hợp với anh. Chúc Triệt tổng sớm tìm được người khác.
Gia Hân”
Mẩu giấy nhỏ như vậy mà khiến tâm trạng tốt đẹp của Triệt Hàn lập tức bay biến không chút dấu vết. Người con gái này, cô thực sự muốn chọc anh tức chết đi. Đã vậy sao tối qua còn lại ở chỗ anh cả đêm chăm sóc anh.
Giọng điệu của cô không chút nào là đùa giỡn cả.
Hôm nay anh phải gặp cô nói chuyện cho ra lẽ.
Triệt Hàn đã nhầm, hôm sau Gia Hân không tới cơ quan, hôm sau nữa cũng vậy. Ngày thứ ba, phòng nhân sự nhận được đơn xin thôi việc và giấy giới thiệu thông ngôn viên cho chuyến công tác sắp tới, nói rằng, anh ta so với cô thì có nhiều kiến thức chuyên ngành hơn cũng phù hợp hơn.
Triệt Hàn muốn phát điên lên được. Cô rốt cuộc là va đầu tới hỏng ở đâu rồi? Anh không thể tiếp tục kiên nhẫn nữa, quyết định trực tiếp lái xe tới chỗ cô.
Chỉ tội cho thư kí của anh, vốn đang định nhắc nhở ông chủ sắp tới giờ họp liền bị khuôn mặt không kém hung thần kia dọa cho chết khiếp, ý nghĩ cũng bay sạch bách, không còn một mảng. Lúc hoàn hồn chỉ thấy bóng ông chủ phía xa xa. Kiểu này chắc cũng không họp hành gì hết. Thức thời, anh lấy điện thoại thông báo hoãn họp.
Đây là lần đầu tiên anh thấy ông chủ mình như thế. Chẳng lẽ tin đồn người yêu anh là băng sơn mỹ nhân không sai? Trước đây anh có nhiều tin đồn thật, nhưng Lê Trí hiểu rõ, không có cái nào là thật hết, anh luôn kè kè bên cạnh Hàn Triệt, dĩ nhiên là biết. Vì vậy, tin đồn về Hàn Triệt tới 90% là không đáng tin. Chẳng lẽ đây là 10% còn lại?
Dù sao thì, nhìn vẻ mặt của ông chủ như vậy, anh chỉ còn cách cầu phúc cho người ông chủ đi gặp thôi….
Lúc này, kẻ đầu têu mọi chuyện vẫn vô tội ngồi cà phê với một người con trai khác.
- Cảm ơn học trưởng đã giúp em chuyện lần này. Thực sự nếu không có anh chắc em cũng không biết nhờ vả ai khác.
- Không sao đâu, anh với em còn khách sáo gì nữa, chỉ cần sau này gặp mặt đừng quên đàn anh này là được – Viễn Trí vui vẻ trả lời, thực ra từ hồi học cao học, anh đã thấy cô nhóc này vừa mắt, trầm ổn lại chín chắn, khác hẳn những người con gái bình thường hay nhõng nhẽo. Cơ bản là hồi đó anh quá nhút nhát, nên mãi không dám bày tỏ, cứ như vậy để mọi thứ trôi qua. Đợt này cô lại chủ động liên lạc với anh, khiến anh được một phen kinh hỉ - Dạo này em thế nào rồi, có khỏe không?
- Em vẫn bình thường ạ, chẳng qua giờ đang thất nghiệp, em chỉ mong mau chóng kiếm được việc mới thôi. – Gia Hân trả lời, cô thực sự là rất cần rất cần việc.
- Vừa khéo, chỗ anh vẫn đang cần người thông ngôn, nếu em thích có thể ghé qua, anh nhớ em dịch cũng khá lắm nha. – Không phải đây là cơ hội trời cho chứ, Viễn Trí thầm nghĩ, mà dù thế nào, cũng không thể bỏ lỡ.
- Có thể sao ạ? – Mắt Gia Hân không che dấu vui mừng, cô thực sự rất cần một công việc ổn định. Đề nghị của Viễn Trí thực sự làm cô cảm kích, không ngờ đàn anh lại nghĩa khí như vậy.
- Tất nhiên rồi, dĩ nhiên là em vẫn phải vượt qua bài kiểm tra đầu vào. Cái này thì anh không giúp được em, chỉ có thể ủng hộ về mặt tinh thần thôi – Viễn Trí nháy mắt trêu trọc.
- Thế thì tuyệt quá, em cũng không biết phải trả ơn đàn anh như thế nào cả.
- Nếu được thì sau khi trúng tuyển, mời anh đi ăn một bữa là phải đạo nha. – Viễn Trí nuốt hai chữ bạn gái vào trong. Anh muốn nói câu này từ nhiều năm trước, khi anh ra trường, phải chia tay với cô. Nhưng hiện tại sợ nói ra sẽ dọa cô chạy mất đành kìm nén trong lòng. Dù sao cũng muộn, có thêm chút nữa chắc không sao. Hơn nữa, anh và cô còn gặp nhau dài dài. Cô cũng chưa có bạn trai. Cố lên Viễn Trí, mi vẫn còn cơ hội.
- Không có chi, anh giúp em như vậy, một bữa ăn có là gì đâu. – Gia Hân khảng khái nói, có đàn anh như vậy thật tốt nha.
Ôn lại chuyện cũ hồi lâu, Viễn Trí đề nghị đưa Gia Hân về nhà. Lúc hẹn gặp, Gia Hân đang ở nhà nên quán hai người gặp mặt cũng không quá xa nhà cô. Hai người vừa đi vừa trò chuyện khá vui vẻ.
Mà tâm trạng của người đang đứng chờ thật không tốt chút nào, nếu không muốn nói là cực tồi tệ. Chỉ cần nhìn chiếc gạt tàn đầy ắp đầu lọc thiếu kiên nhẫn cũng đủ hiểu. Lúc trước lên nhà cô bấm chuông, gọi cửa đều không có trả lời, anh thực sự cảm thấy bất an. Tới khi có hàng xóm ghé đầu ra than phiền anh đành dừng lại. Dù sao đây cũng không nên gây phiền toái cho cô.
Không biết làm thế nào, Triệt Hàn đành xuống xe ngồi chờ cô. Mấy lần định phóng xe đi tìm cô, lại sợ chỉ cần anh vừa đi cô sẽ về, cuối cùng vẫn không đành. Nhưng 4 tiếng đồng hồ trôi qua, mỗi giây anh đều cảm thấy thực sự rất lâu.
…Không lẽ cô định biến mất khỏi cuộc đời anh? Không, anh không còn bất lực như năm đó nữa, anh sẽ không bao giờ buông tay. Cô muốn thế nào là chuyện của cô.
Triệt Hàn trong lúc bối rối quên mất một chi tiết quan trọng là, mẹ của Gia Hân còn ở đây, cô có thể đi đâu được. (đúng là yêu quá hóa cuồng=..= thực sự ta không thể không lên tiếng nha!!! *=_= đã định không lên tiếng vì tui bị chửi quá nhiều cơ mà vẫn không nhịn được* - Triệt Hàn: ai kêu bà biểu con gái bà đi gặp trai làm chi, cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi ko được hả? Tác giả: hic hung dữ quá, ta lặn đây TToTT)
Không ngờ trong lúc mây giông kéo đầy đầu ai đó, Triệt Hàn lại thấy bóng dáng của một đôi nam nữ vui vẻ cười nói, mà nữ chính, không ai khác là Gia Hân. Từ lúc trọng sinh tới giờ, không phải, là từ 2 năm trước, Triệt Hàn không còn thấy cô cười.
Vậy mà hiện tại, cô, kẻ luôn keo kiệt nụ cười với anh lại có thể phóng đãng như thế cùng một người đàn ông khác ư? Không thể chấp nhận được, chỉ vài ngày, cô đã dám hồng hạnh vượt tường sao? Nghĩ tới đây, Hàn Triệt không kiềm chế nổi, đập mạnh vào vô lăng, quả quyết mở cửa bước về phía đôi cẩu nam nữ kia…
(Tác giả: *thở dài* ta cầu chúc may mắn cho conTT^^TT, ta thực bất lực không cản được tên kia…)