- Dịch tử, ta cũng phải đi rồi.
Thanh âm Trương Tạp vang lên, Lâm Dịch quay đầu lại, đối với Trương Tạp nhẹ gật đầu, đồng dạng nói một câu:
- Bảo trọng!
Mà Trương Tạp chỉ là cười cười. Sau đó siết chặt lấy Lâm Dịch nói:
- Có rảnh thì đến hành tình Nam Á. Lần này là công sự, chúng ta cũng không có cơ hội hảo hảo tâm sư. Đợi lần sau gặp mặt, ngươi nhất định phải đem tất cả những sự kiện mà ngươi trải qua mấy năm nay nói với ta, có biết không?
Lâm Dịch lập tức nở nụ cười, sau đó gật đầu nói:
- Ừ, ta nhớ rồi.
Trương Tạp phất phất tay với Lâm Dịch, liền đi tới sau lưng Trương Diệc Vũ. Mà Trương Diệc Vũ tức thì nhẹ gật đầu cười với Lâm Dịch. Lâm Dịch cũng mỉm cười trả lễ lại. Sau đó, mang theo Trương Tạp lên Hắc Vân Điểu của bọn họ.
Thư Mộng lại cùng Lâm Dịch nói vài câu, mới lưu luyến vừa bước vừa quay đầu lại, đi tới chỗ người của Thư gia, đến khi leo lên lưng Hắc Vân Điểu, vẫn nhìn về phía Lâm Dịch.
Những người còn lại cũng một lần nữa bày tỏ lòng cảm tạ đối với Lâm Dịch, mới lưu luyến từ biệt, Lâm Dịch cũng lần lượt đáp trả.
Thủy Linh Lung đứng ở bên Lâm Dịch nhìn nhìn bốn phía chung quanh. Sau đó ôn nhu nói:
- Chúng ta cũng đi.
Lâm Dịch nghe vậy nhẹ gật đầu. Nhẹ nhàng lên tiếng:
- Ừ.
Sau đó nhìn về phía Thư Mộng, phất phất tay với đối phương, cùng leo lên Hắc Vân Điểu với Thủy Linh Lung, lúc này Khải Hi và Bác Luân Lợi đã ở trên lưng Hắc Vân Điểu rồi, lần này người khống chế, vẫn là Ba Nhĩ, Khải Hi thì đang khoa tay múa chân bên cạnh Bác Luân Lợi. Kể những sự tình xảy ra trong Ma Nguyên động quật, thời điểm nói đến sự tình đuổi giết Thôn phệ thú ở tầng thứ nhất, Bác Luân Lợi ở bên cạnh cũng khẩn trương lên, nghe đến nhập thần.
- Đại nhân, xuất phát được rồi chứ?
Ba Nhĩ mở miệng hỏi một tiếng, nhưng lúc này Khải Hi và Bác Luân Lợi đang nói hăng say, nào có thời gian trả lời hắn? Thủy Linh Lung có chút bất đắc dĩ cười cười, sau đó gật đầu nói:
- Đi.
Vì vậy, dưới sự thao túng của Ba Nhĩ. Hắc Vân Điểu lại lần nữa phát ra một tiếng kêu thanh thúy to ngất trời, phóng lên không trung, lượn một vòng, nhắm thẳng hướng nam mà đi.
Trên đường đi Khải Hi không ngừng giảng thuật lại những sự tình trong Ma Nguyên động quật, nước miếng tung bay...Nhưng không thể không nói thằng này đúng là có tài ăn nói, nói đến chỗ mạo hiểm thì làm cho Bác Luân Lợi phải nín thở mở to hai con mắt, nói đến chỗ bằng phẳng thì cũng có thể nói ra vài phần vui thú...mặc dù là đã tự thân trải qua một lần, nhưng Lâm Dịch và Thủy Linh Lung cũng phải xuất thần lắng nghe, mặc dù có đôi chỗ cường điệu, nhưng tổng thể mà nói cũng xem như chân thật, làm cho ánh mắt Bác Luân Lợi khi nhìn Lâm Dịch cũng mang theo nét kinh hãi...Trong chuyện này, vừa đến chỗ nguy hiểm, thường thường đều là nhờ vào lĩnh vực của Lâm Dịch hóa giải nguy cơ, cũng khó trách Bác Luân Lợi phải kinh hãi.
Tốc độ của Hắc Vân Điểu cực nhanh. Ước chừng cỡ ba ngày, đã về tới võ đường Trát Ma Nhĩ.
Từ không trung hạ xuống, Lâm Dịch phát hiện đám người Trát Ma Nhĩ và Khố Tư Lạp đã đứng chờ ở đó. Từ trong miệng Bác Luân Lợi, đám người Lâm Dịch biết rõ, nửa năm trước bọn hắn không có lấy được tư cách tiến vào, đều không có trở về. Tính toán đợi tất cả mọi người tập hợp rồi cùng một chỗ trở về, cho nên chứng kiến đám người Khố Tư Lạp, đám Lâm Dịch cũng không kinh ngạc.
Hắc Vân Điểu chậm rãi hạ xuống đất, đám người Lâm Dịch đều nhảy xuống từ trên lưng Hắc Vân Điểu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khi mọi người chứng kiến chứng kiến đám người Lâm Dịch bình an vô sự thì đều lộ ra vẻ vui cười. Trát Ma Nhĩ cái gì cũng không nói, chẳng qua là cười ha ha vài tiếng rồi nói:
- Đi, bữa tối đã chuẩn bị xong.
Lập tức, dưới sự dẫn đường của Trát Ma Nhĩ, đám người Lâm Dịch xuyên qua thao trường, lại lần nữa tiến vào căn phòng dùng cơm nửa năm trước kia.
Khách và chủ an tọa, liền bắt đầu ăn uống. Trong bữa tiệc, đám người Trát Ma nhĩ tỏ ra vẻ hứng thú đối với Ma Nguyên động quật. Mà Khải Hi tức thời mượn hơi rượu, nước miếng lại bắt đầu văng tứ tung...Chỉ nghe mọi người thỉnh thoảng kinh hô, nghĩ đến Khải Hi muốn nói hết thì cũng không biết phải đến ngày tháng năm nào, cho nên chẳng qua là chỉ kể những câu chuyện nguy hiểm tương đối quan trọng, nhưng vẫn làm cho mọi người không ngừng kinh hô, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch cũng tràn đầy vẻ kinh hãi...Lâm Dịch cũng chỉ còn biết cười khổ.
Tiệc xong, Lâm Dịch được an bài đến phòng trọ nghỉ ngơi, Thủy Linh Lung thì ngay tại bên cạnh, một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Mặt trời vừa ló dạng, ld đã rời khỏi giường, đi tới thao trường. Lúc này ở trong thao trường khắp nơi đều là đệ tử tu hành võ môn, Lâm Dịch xuất hiện, cũng không làm cho bọn họ chú ý.
Lâm Dịch luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ vài vòng, chẳng qua chỉ là làm nóng người, liền trở về gian phòng, sau khi rửa mặt rmột phen. Thủy Linh Lung liền tới gọi hắn đi, Lâm Dịch biết rõ. Hôm nay là ngày trở về học viện Ngũ Hành.
- Vừa rồi ta đã thông báo cho Lạp Cổ Kỳ đại nhân biết. Các ngươi đi qua, hắn đã ở bên kia chờ các ngươi.
Trát Ma Nhĩ vừa cười vừa nói. Cửa không gian truyền tống đang ở trước mặt hắn.
Thủy Linh Lung khẽ gật đầu một cái, sau đó cười nói cám ơn:
- Những ngày này, thật là cám ơn người.
Trát Ma Nhĩ hào sảng cười nói:
- Nói lời này liền khách khí rồi.
Thủy Linh Lung chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, cũng không nói thêm gì nữa.
Trát Ma Nhĩ sau khi nhìn mọi người mới cười nói:
- Vậy thì bắt đầu thôi.
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy hai tay của hắn liên tục biến ảo, một vầng sáng màu đen bỗng nhiên bạo phát ra từ trên người hắn.
- Bát cấp chiến sĩ?
Lâm Dịch mở to hai mắt mà nhìn, thật không ngờ Trát Ma Nhĩ lại là một chiến sĩ bát cấp.
Chỉ thấy quang mang màu đen đã đến trước cây cột trên cửa không gian truyền tống. chỉ nghe Chíu...u...u một tiếng, những đường vân trên cây cột bỗng nhiên tỏa ra các tia sáng màu trắng bạc mờ ảo, các đường vân trên khung cửa không gian truyền tống tức thì phát sáng từ thấp đến cao, các tia sáng màu trắng bạc nhanh chóng hội tụ lại trung tâm lại cửa không gian truyền tống, lập tức kịch liệt lập lòe, sau một lát mới trở nên nhu hòa lại.