Trăng sao đầy trời, dạ phong nhè nhẹ.
Một bóng nhân ảnh lướt đi trong màn đêm nhanh như làn khói xám.
Người này không ai khác, chính là Trương Liêm vừa rồi từ biệt Triệu Tế Tế và Thái Nguyệt. Chàng vì lo lắng cho Tiểu Tam gặp nguy hiểm, nên vừa đi đã lập tức thi triển khinh công phóng nhanh như bay, chẳng hề chú ý gì đến cảnh sắc tuyệt đẹp tuyệt mỹ của dạ thu này.
Ðột nhiên, sau lưng chàng có tiếng nữ nhân thanh thoát gọi giật lại, "Trương công tử, chờ tôi một chút."
Trương Liêm đang chạy nhanh, nghe tiếng người gọi thì tả chân chậm lại, quay đầu nhìn mới nhận ra chính là Triệu Tế Tế đang chạy theo mình, ngạc nhiên hỏi, "Cô nương có chuyện gì chăng?"
Triệu Tế Tế đến gần trước mặt chàng, vừa giơ tay áo lên gạt mồ hôi vừa thở dốc nói, "Trương huynh chạy nhanh quá, khiến tôi chạy đuổi theo đến hụt hơi!"
Trương Liêm nhìn thấy cô ta mệt thở nói không ra tiếng, mỉm cười nói, "Cô nương sao không sớm gọi một tiếng là được Thôi, nghỉ một lát có gì hẵng nói."
Triệu Tế Tế nói, "Vừa đi chậm chậm vừa nói chuyện cũng được."
Hai người đi bên nhau teo hướng Trương Liêm vừa đuổi theo huynh muội Trang Thiếu Hùng, lại nói tiếp, "Tôi không dám làm chậm trễ chuyện Trương huynh đi tìm Tiểu Tam, nhưng một mặt muốn thưởng thức tuyệt học khinh công của huynh, cho nên mới không vội gọi Trương huynh. Nào ngờ Trương huynh thi triển khinh công nhanh như một mũi tên thoát cung, nháy mặt đã bỏ rơi tôi phía sau..."
Trương Liêm không nhanh không chậm cứ theo bên cạnh cô ta, tiếp lời hỏi, "Thực ra cô nương có chuyện gì chứ?"
Triệu Tế Tế nói, "Ðột nhiên là có chuyện, tôi chỉ lo cho Trương huynh xảy ra chuyện."
Trương Liêm khẳng khái nói, "Ða tạ quan tâm của cô nương, tiểu khả biết tự lo cho mình."
"Không!
Triệu Tế Tế lắc nhẹ đầu, mỉm cười nói, "Ai cũng tự tin như Trương huynh, nhưng không có ai lại quá tin vào người khác như Trương huynh, sau này e rằng chịu thiệt rất nhiều. Huynh trước giờ chưa từng nghĩ xem lai lịch của mình đã lộ, mấy hôm trước chỉ vì Phật Vân trang mà giết không ít bọn hung đồ Bạch Hạc môn, tin này rồi cũng sẽ đến tai Bạch hạc lệnh chủ, không biết có bao nhiêu cao thủ sẽ tìm huynh thanh toán!"
Cô ta mỗi một câu đều tỏ ra quan tâm lo lắng, khiến cho Trương Liêm Vô cùng cảm kích, nét mặt nghiêm túc nói, "Tiểu khả xin nhận lời chỉ huấn vàng ngọc này. Thế nhưng, tiểu khả cũng biết đã kết thù kết oán với Bạch Hạc môn, cho nên lúc nào cũng để tâm đề phòng."
Triệu Tế Tế gật nhẹ đầu nói, "Bất cứ lúc nào cũng để tâm đề phòng thì đúng rồi, nhưng Trương huynh đề phòng bằng cách nào thử nói ra xem?"
Câu hỏi này tuy đơn giản nhưng với một người không quen dụng cơ tâm, lại mới xuất đạo giang hồ như Trương Liêm thì khựng người, phải nghĩ một hồi mới đáp, "Tiểu khả nhất thời cũng không biết lấy chuyện nào là ví dụ, chỉ có thể nói gọn là luôn luôn chú ý để tâm đến tất cả những thay đổi từ cảnh vật đến con người."
Triệu Tế Tế buông tiếng cười khanh khách nói, "Nói ra thì nghe rất đúng, nhưng khi làm thì lại không dễ. Nhất là đối với người mà huynh đã để lòng tin tưởng, thì còn làm sao cảnh giới được người này chứ?"
Trương Liêm nghiêm mặt nói, "Nhân Vô tín bất lập! Làm sao có thể không tin ai cả chứ?"
"Ðúng là con mọt sách!"
Triệu Tế Tế mắng yêu chàng một tiếng, rồi vẩu môi hỏi lại, "Thế Trương huynh có tin tôi không?"
Trương Liêm chẳng chút do dự đáp ngay, "Tin."
Triệu Tế Tế nói, "Thế huynh có tin là tôi đã hại huynh không?"
Trương Liêm lắc đầu đáp, "Cô nương nói đùa làm sao cô nương hại tiểu khả chứ?"
Triệu Tế Tế chau mày vì tính quả tin của chàng, nói, "Người ta ai cũng có tư tâm, để thỏa mãn tư tâm thì tôi cũng có thể hại huynh quá chứ?"
"Không có lý do."
"Lý do chính là sự tư tâm, huynh đã bị tôi ám hại rồi đấy."
"Tôi không tin."
Triệu Tế Tế thở dài một tiếng nói, "Trương huynh đã trúng phải Lục súc mị hương mà không biết, còn nói lúc nào cũng cảnh giác? Thế nhưng tôi chẳng nỡ hại huynh, giờ nhớ lại xem huynh trúng phải Lục súc mị hương vào lúc nào, sau đó tôi sẽ trao thuốc giải cho huynh."
Trương Liêm nhìn thần thái của cô ta thì chẳng có chút đùa giỡn nào, đồng thời trước đây chàng cũng từng nghe Triệu Khanh Khanh nói đến loại mê dược Lục súc mị hương này. Giờ nghĩ lại thì vừa rồi khi cô ta lắc nhẹ đầu, một làn hương thoảng qua khiến chàng hơi ngây ngất, nhưng chỉ là một cảm giác thoáng qua rất nhanh cho nên chàng không để ý, cứ ngỡ đó là mùi hương phấn mà trên người nữ nhân thường có mà thôi.
Bây giờ nhớ ra, chàng hít sâu một hơi, đề khí Ðan Ðiền thử điều hòa khí huyết, nào ngờ vừa đề khí thế trở trệ liền la lên, "Ðúng là có!"
Triệu Tế Tế cười nói, "Làm sao giả được, trúng mê dược vào lúc nào, nhớ chứ?"
Trương Liêm nói ngay, "Khi cô nương lắc đầu."
"Tốt. Huynh nói rất đúng, giờ nhanh uống thuốc giải."
Triệu Tế Tế vừa nói vừa lấy trong lần áo ra một chiếc khăn tay, mở ra lấy một viên dược hoàn bọc sáp trao cho chàng.
Trương Liêm chẳng chút do dự, đón lấy viên thuốc cho Vô mồm nuốt xuống ngay.
Triệu Tế Tế liếc mắt nhìn chàng mỉm cười nói, "Trương huynh tin người đến khiến người ta phải cười, uống thuốc mà nuốt ực như uống rượn, nhỡ như đó lại là một thứ thuốc độc khác thì huynh đã thành người của..."
Trương Liêm thấy cô ta nói nữa chừng ngừng lại, kinh ngạc hỏi, "Chẳng lẽ Trang huynh đã dùng loại thuốc này?"
Triệu Tế Tế hai má ửng đỏ, vội nói, "Hắn dám!"
Trương Liêm nghĩ lại đoạn cuối câu nói của cô ta thì càng nghi tâm, nhưng chuyện thuộc về riêng tư người khác, nên chàng thấy không tiện hỏi mới thôi.
Qua một hồi Triệu Tế Tế dạy cho chàng một bài học đề cao cảnh giác, khiến chàng nhận ra nhân tâm qủy vực, lòng người nan trắc, bất giác thở dài nói, "Cô nương đã khai thông trí tuệ cho tôi rất nhiều, sau này nhất định sẽ thận trọng."
Triệu Tế Tế nói, "Có lúc một người cẩn thận không bằng nhiều người cẩn thận. Người đã cố tình hại huynh, thì rồi cũng sẽ có cơ hội hại được, cho nên tôi chạy theo huynh là muốn cùng đi với huynh."
Giờ mới đích thực là mục đích của cô ta, Trương Liêm bất giác thấy lúng túng, khó xử.
Triệu Tế Tế ngưng mắt nhìn trên mặt chàng, bật cười khúc khích nói, "Huynh chớ hốt hoảng lo lắng, chỉ cần tìm thấy Tiểu Tam hoặc ngũ muội của tôi, giao huynh cho họ xong tôi sẽ đi ngay."
Trương Liêm càng nghĩ càng thấy không ổn, thế nhưng lúc này nếu để một mình cô ta quay lại thì thấy cũng bất an, vội nói, "Kết bạn đồng hành cũng được, nhưng quyết không được có tư tâm gì nhé."
Triệu Tế Tế thấy chàng đã biết thế nào là cảnh giác, bụm miệng cười nói, "Ai có tư tâm gì với Trương huynh chứ?"
Dạ phong nhè nhẹ thổi phất hai tà áo, hai bóng người dưới trăng cước lướt về phía trước, cây cỏ xào xác hòa với tiếng côn trùng như ngân lên dạ khúc, cảnh thật nên thơ.
Cứ thế, bọn họ chạy bên nhau chẳng còn nghe ai nói gì, Trương Liêm trong đầu bao nhiêu suy nghĩ cứ quay cuồng với nhau, khiến khuôn mặt chàng trở nên đăm chiêu trầm lặng.
Chẳng biết chạy qua bao lâu, bỗng nhiên nghe tiếng gà gáy sáng xa xa vẳng lại.
Triệu Tế Tế cất tiếng cười nói, "Không biết Tiểu Tam có đuổi theo kịp huynh muội họ Trang hay không, chúng ta chạy suốt cả đêm mà không nghe thấy động tĩnh nào cả."
Trương Liêm bỗng chú mục ngưng nhìn về phía trước, trong tranh tối sáng nhờ nhợ chàng nhận ra một tòa tháp, liền chỉ tay nói, "Ðằng kia có một tòa tháp cao, chúng ta đến đó xem sao!"
"Cẩn thận Triệu Tế Tế nhắc nhở chàng rồi nói, "Lúc nào cũng phải đề phòng chuyện bất trắc xảy ra, cần nhất là không để lộ hành tung mới dễ hành động."
Trương Liêm gật đầu, đáp lại lời thân tình của cô ta bằng một nụ cười.
Hai người im lặng bên nhau đi thêm một đoạn nữa, lúc này cách tòa táp chừng ba bốn mươi trượng, giờ thì nhìn rõ thấy tòa tháp này cao mười ba tầng khá giống với tòa tháp trước đây Trương Liêm đã luyện công, nhưng có điều quy mô hơn. Bên ngoài tháp còn thấy thêm mấy gian nhà, cứ như là loại nhà tăng trong các miếu tự.
Chàng đi thêm mấy bước nữa, bỗng nhiên tay bị tay Triệu Tế Tế nắm kéo lại, nhìn cô ta nhận được cái lắc đầu ra hiệu. Chàng hiểu nếu cứ thế này đi tiếp, như trong tháp có người thì phát hiện ra họ ngay, liền lợi dụng những thân cây cao quanh đó để tiếp cận đến bên ngoài tháp.
Triệu Tế Tế thấp giọng nói, "Huynh đã khá tinh tế, nhưng vẫn còn thiếu cảnh giác. Chúng ta dừng lại xem tình hình thế nào rồi mới đi tiếp."
Trương Liêm khiêm tốn nói, "Tôi nghe trong tháp có người nên chú tâm, suýt nữa thì quên lời cô nương dặn."
Triệu Tế Tế giơ ngón tay lên môi suýt một tiếng bảo im lặng, thì thầm, "Im lặng, lắng nghe."
Trương Liêm ngưng thần tụ khí, tập trung nhĩ lực, giờ đã nghe rõ tiếng người rắn rỏi từ bên trong tháp vang lên, "Ðô giám đã dạy thế, thuộc hạ đương nhiên tin, thế nhưng không biết đã điều tra ra người nắm Bạch hạc lệnh giả là ai chưa?"
Một giọng người khác chừng như là người được xưng Ðô giám nói, "Chuyện này điều tra không khó. Bách Vạn trang ở Cô Tô thành là một ví dụ. Lệnh chủ có lệnh, chúng ta không nên vừa nhìn thấy Bạch hạc lệnh xuất hiện mà hủy bỏ cơ nghiệp. Ngươi tuy không xét kỹ Bạch hạc lệnh kia là giả hay thật, nhưng vừa thấy lệnh lặp tức hủy trang đủ thấy tin tưởng và kính trọng tuyệt đối với lệnh chủ. Kinh phí trùng tu cơ nghiệp, sẽ được bồi hoàn thích đáng. Trước mắt ngươi phải một mặt kiến thiết lại Thiên Tinh bảo, một mặt xuất lĩnh cao thủ trong bảo phó hội."
âm thanh người này nói tuy không lớn nhưng Trương Liêm vẫn nghe rất rõ, đồng thời còn nhận ra là giọng của ai, bất giác trong lòng chấn động mạnh.
Triệu Tế Tế cũng đã nghe ra, phì một tiếng thì thào trong tức giận, "Tên tặc tử kia! "
Trương Liêm không đáp, lại nghe giọng người rắn rỏi kia nói, "Lệnh chủ ân sâu đức hậu, thuộc hạ cảm kích bất tận.
Vừa rồi nhân nghe chỉ thị của Ðô giám, khiến thuộc hạ nhớ lại một chuyện kỳ quái xảy ra ở Phong Lôi bảo."
Người kia vội hỏi, "Chuyện kỳ quái gì? Nói nhanh!"
"Nữa tháng trước Phong Lôi bảo chủ đột nhiên tiếp nhận được Bạch hạc lệnh, nhưng vị lệnh sứ kia chưa đi thì được Chương bảo chủ cung nghênh vào bảo, thiết đại yến chiêu đãi, sau đó còn đem thiên kim ái nữ của ông là Chương Hồng Lệ gả cho, càng quan trọng hơn cả là mang luôn bức Chức Cẩm Ðồ cất nhiều năm nay tặng cho vị lệnh sứ đó..."
À một tiếng, người kia chừng như không giữ nỗi bình tĩnh vỗ mạnh mặt bàn thốt lên, "Há có chuyện đó!"
Tiếng thét lớn nghe đã rõ ràng, Triệu Tế Tế căm hận nói, "Chính là tên tặc tử Trang Thiếu Hùng!"
Lòng nữ nhân xưa nay vẫn thế, từ tình biến thành hận ranh giới rất nhỏ, mà đã hận thì chẳng còn kể gì nữa, mở miệng ra chửi ngay người vừa mới đó còn là tình nhân của mình là tặc tử.
Trương Liêm nghe không khỏi nhíu mày, nhưng lại nghe giọng người rắn rỏi kia nói tiếp, "Chuyện này sáng nay thuộc hạ gặp được Hắc thiết giáp Tân Vinh Khánh mới biết chuyện này. Hôm ấy vừa khéo có mặt Tân Vinh Khánh ở đó, hắn nghe được tên vị Lệnh sứ kia hình như là Trương Liêm... "
"Trương Liêm?"
Trang Thiếu Hùng vừa nghe nhắc đến hai chữ Trương Liêm thì giật mình, vội hỏi, "Người đó vóc dáng như thế nào?"
"Nghe nói hắn là người anh nhi tuấn tú, phục trang như nho sinh, nhưng thần hoài tuyệt học, võ công xuất chúng, cho nên Chương bảo chủ mới không tiếc mang gả thiên kim ái nữ mình cho Lệnh sứ. à, còn nghe nói Chương Hồng Lệ còn mang cả Uyên ương huyết ngọc quyết tặng luôn cho Lệnh sứ này... "
Triệu Tế Tế thân hình hơi rung lên khi nghe câu này, thì thầm bên tai Trương Liêm, "Có đúng người đó là Trương huynh không?"
Trương Liêm mặc nhiên gật đầu, lại nghe giọng người kia nói tiếp, "Thuộc hạ khi nghe chuyện này thì không nghi ngờ gì, nhưng Ðô giám đừng nói lệnh chủ không phát Bạch hạc lệnh với người của mình, nên nhận ra trong chuyện này hẳn có vấn đề!"
Trang Thiếu Hùng nói, "Ðúng là có vấn đề! Chẳng ai ngờ Chương Lạc Sơn một đời tinh anh, thế mà không phân biệt được trắng đen, cũng không hỏi rõ lai lịch tên kia mới bị hắn lừa mất cả chì lẫn chài! Hừ... "
"ông ta chỉ tuân phục ý nghĩ của lệnh chủ, điều này cũng khó trách được."
Trang Thiếu Hùng tiếp lời, "Ðồ đáng chết, ta vốn thấy tên Trương Liêm tướng mạo nho nhã, nên định kéo hắn vào tham gia đại nghiệp của chúng ta. Chẳng ngờ hắn lại dám manh tâm làm loạn, đối đầu với chúng ta, còn dám giả mạo lệnh sứ lừa tình nhi nữ người khác... "
Trương Liêm nghe một câu này thì không nén nổi giận thét lên, "Câm mồm!"
Triệu Tế Tế giật mình bụm miệng chàng lại nhưng không kịp, vội kéo tay chàng giục, "Chạy thôi! "
Trương Liêm tuy giả danh Lệnh sứ, sau đó ngủ trong khuê các người ta, nhưng chàng tự hỏi lòng không thẹn, giờ nghe đối phương mắng một câu như thế thì tức giận không nén nổi mới cất tiếng thét lớn mà chẳng kể đến hậu quả.
Giờ bị Triệu Tế Tế kéo tay bảo chạy đi, chàng dứt khoát nói, "Không, tôi cần hpải thanh minh rõ ràng."
Vừa lúc này lập tức tấy năm sáu bóng đen từ trong dãy nhà ngoài tháp phóng ra, một tên giọng lạnh lùng quát hỏi, "Người nào dám đến đây quấy nhiễu?"
Trương Liêm ngang nhiên bước ra, Triệu Tế Tế vẫn nắm chặt tay chàng nói, "Bọn chúng người đông thế mạnh, Trương huynh đơn thân độc mã đối đầu với chúng không ổn, tôi nắm tay thế này có thể truyền qua chút công lực giúp sức, Trương Liêm thầm nghĩ Trang Thiếu Hùng đã dám nói mình như thế thì chẳng còn gì để nói nữa, giờ Triệu Tế Tế tề vai với chàng xuất hiện với chàng thế nào cũng khiến hắn sinh thêm đố kị, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ðối phương cả thảy sáu tên nhìn thấy hai người sóng vai nhau từ sau thân cây bước ra, lập tức chia thành ba tổ tạo thế chân vạc vậy lại.
Trương Liêm cúi đầu tấp giọng nói, "Cô nương xin thả tay ra."
Triệu Tế Tế phấn diện hơi ửng hồng, buông tay chàng ra còn dặn một câu, "Trương huynh phải nhớ lời tôi."
Trương Liêm gật đầu, quét mắt nhìn thấy đối phương sáu tên đều vận kình trang màu đen giống nhau, đồng thời trên mặt còn mang mạng chỉ chừa đôi mắt, hoàn toàn giống với bọn hung đồ lần trước chàng chạm trán trong Phật Vân trang Lần ấy, chàng chỉ bằng một pho chưởng pháp mà đánh chúng tơi bời, gần đây còn học được mười hai chiêu kiếm pháp của phụ thân, đương nhiên càng không hề sợ bọn người này.
Chỉ thấy Trương Liêm cười cười nói, "Phiền chư vị vào trong mời Trang Thiếu Hùng ra nói chuyện."
Một tên trong bọn chừng như hội trưởng cười hắc một tiếng nói, "Cái gì mà Trang Thiếu Hùng, ở đây không có."
Trương Liêm có chút ngạc nhiên, lại nói, "Chính là vị Ðô giám của các người."
Tên đội trưởng ngưng mắt nhìn chàng dò xét từ đầu đến chân, nói, "Ngươi trước tiên báo tính danh ra?"
"Tại hạ Trương Liêm."
Chàng ung dung không chút nôn nóng báo tính danh ra, nhưng cả bọn sáu tên hắc y nhân vừa nghe thì đồng thanh một tiếng tỏ ra kinh ngạc, ánh thép loáng lên, chẳng ai bảo ai nhất loạt rút phắc binh khí lăm lăm trong tay.
Tên đội trưởng hét lớn, "Ngươi đến đây nộp mạng."
Trương Liêm mày kiếm chau lại, chậm rãi nói, "Các hạ nãy giờ ra mặt tức là đương chức trưởng đội ở đây, tại hạ muốn diện kiến Ðô giám, vì sao không nhanh vào bẩm báo lại?"
Một câu này nói ra nghe rất khách khí, nhưng cũng là đúng tình đúng lý khiến đối phương khó đáp.
Tên đội trưởng trong tay nắm ngọn thiết bút nghe thì nghẹn lời đến tức giận đỏ mặt, hét lớn, "Chỉ cần ngươi tiếp được binh khí của sáu huynh đệ chúng ta, ta lập tức vào thông báo cho ngươi."
Trương Liêm nhún vai cười cười nói, "Chỉ có một điều kiện đơn giản thế này thôi sao? Các hạ hiệu số mấy trong Nghĩa tự hiệu?"
Tên kia bị hỏi lại thì ngớ người, thét lớn, "Nạp mạng đây rồi hỏi."
Vừa quát xong, lập tức thấy cả sáu tên nhất tề vung binh khí xông vào tấn công, đao, kiếm, tiên, bút chiêu ra hùng mãnh kèm theo tiếng rít rợn người đánh tới, chừng như quyết lấy bằng được mạng Trương Liêm mới thôi.
Trương Liêm vốn chỉ muốn nói lý, nhưng đối phương không nghĩ đến lý thì chàng đành thôi, nhảy người về sau tầm trượng, rút phắt ngọn Ngô công tiên phát chiêu đánh trả.
Ðây là lần thứ hai Trương Liêm dùng Ngô công tiên phát chiêu đánh địch, chàng thi triển thức thứ hai trong thập nhị kiếm chiêu. Nhưng chiêu ra rất tinh thâm, uyên ảo, dù lấy kiếm chiêu thay tiên chiêu, thế mà vẫn linh lợi điêu luyện như chính đó là chiêu của tiên pháp.
Chàng khi ra chiêu thứ hai này kèm theo thi triển thặng thừa thân pháp, chỉ thấy thân hình chàng lướt nhanh như chớp, tiên ảnh loáng lên, lập tức phát ra một trận kim khí chạm nhau nghe đinh tai nhức óc.
Bọn sáu tên hắc y nhân trúng chiêu, binh khí trong tay chúng đều bị đánh bật ngược ra ngoài, thất thanh la ơi ới, lảo đảo thoái về sau trông thật thảm.
Vừa đúng lúc này một giọng người lành lạnh quát, "Lũ Vô dụng, lui hết ra ngoài."
Trương Liêm nghe ra chính là giọng Trang Thiếu Hùng, liền tiếp lời nói, "Huynh đài cuối cùng cũng ra mặt."
Triệu Tế Tế di chuyển gót ngọc khép người gần vào Trương Liêm.
Sáu tên hắc y nhân bị quát, vội thâu binh khí thoái lui ra sau ba trượng, nhưng vẫn chia thành thế chân vạc bao vây Trương Liêm.
Lúc này mới thấy người vừa xuất hiện thân vận kình trang mày vàng, lưng đeo trường kiếm, trên mặt che một tấm mạng trắng chỉ chừa đội mắt sắc lạnh, chung quy chẳng nhìn ra được lư sơn chân diện của hắn.
Hắn bước tới cách Trương Liêm chừng hai trượng mới dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn lên mặt hai người, trầm giọng hỏi, "Các hạ là Trương Liêm?"
Hắn vừa rồi trong tháp đã nói biết tướng mạo của Trương Liêm như thế nào, thế mà giờ xuất hiện lại cải trang thành người khác, còn làm như chưa từng quen biết chàng.
Trương Liêm nghe thì không khỏi tức giận, nhưng vẫn cố giữ thái độ ôn hòa của người quân tử nói, "Trang huynh chớ nên giả trá như thế, chúng ta gặp nhau chẳng phải một lần."
Trang Thiếu Hùng làm ra vẻ ngạc nhiên tròn mắt nhìn Trương Liêm nói, "Ngươi và ta gặp nhau rồi ư?"
Trương Liêm nén giận nói, "Tại hạ đã nói, không chỉ một lần, mà đến ba lần, đó là không tính ngày hôm nay."
Trang Thiếu Hùng thốt lên một tiếng ngạc nhiên, lại nói, "Thế mà bổn tọa chừng như chưa gặp các hạ."
Hắn mở miệng phủ nhận tất cả khiến người nghe phải tức giận, đồng thời khó đoán được tâm ý của hắn.
Triệu Tế Tế không nén nổi, chen vào thét lớn, "Tên ngụy quân tử, ngươi nhận ra ta chứ?"
Trang Thiếu Hùng không vội vã, chuyển ánh mắt nhìn cô ta nói, "Cô nương vì sao mở miệng chửi người khác, bổn tọa quen biết cô nương bao giờ chứ?"
Triệu Tế Tế càng tức giận hơn nghiến răng đọc lên bài thơ.
Trang Thiếu Hùng gật gù tán thưởng, "Bài thơ hay tuyệt, viết rất mượt mà, chớ sao làm được, hắn phải là vị nhân huynh giả lệnh sứ bên người ngươi làm mới đúng."
Trương Liêm đại nộ thét lớn, "Ta không bao giờ làm loại thơ phóng dật cuồng đảng ấy, chỉ có kẻ nguy quân tử như ngươi mới xuất khẩu Vô trạng."
Ðiều càng khiến cho người ta đáng giận nhất là chuyện chỉ vừa mới đây thôi, giờ đã phản mặt không thừa nhận rồi.
Triệu Tế Tế thân phận đệ tử đích truyền Cao Ðường viện, hạ mình gởi thân vào một người Vô tình Vô nghĩa như Trang Thiếu Hùng thì đau khổ Vô cùng, khiến cô ta tức đến run giọng nói, "Trương tướng công, giết phứt tên tặc tử này đi.
Trang Thiếu Hùng cười nhạt nói, "Hai người trời vừa sáng đã đến quấy nhiễu thanh tịnh người khác, bổn tọa chẳng lẽ dễ dàng bỏ qua cho sao?"
Trương Liêm nghe rõ ràng mỗi câu của hắn, từ thanh âm ngữ điệu đều là của Trang Thiếu Hùng, nhưng vì sao hắn lại không thừa nhận chứ? Nhất định bên trong có vấn đề, nghĩ thế chàng mới cố nén giận, chậm rãi nói, "Trang huynh không lẽ nhiễm phải chứng Ly hồn dạ du?"
Trang Thiếu Hùng cất tiếng cười nhạt nói, "Nhân huynh càng nói càng hồ đồ chẳng ra gì cả, ngươi không ly hồn thì ai ly hồn chứ? Hừ... đã dám đến đây gây rối, tất cũng phải có bản lĩnh, bổn tọa trước hết nhường ngươi ba chiêu!"
Trương Liêm lắc đầu nói, "Trang huynh thân hoài tuyệt học, tiểu đệ tự lượng không bằng, nhưng thấy tiếc rẽ cho Trang huynh."
Trang Thiếu Hùng vẫn cất tiếng cười nhạt nói, "Nhân huynh nằm mơ đấy chăng, ở đây ai là họ Trang?"
Trương Liêm nói, "Huynh đài chính là Trang Thiếu Hùng, vì sao phải phủ nhận?"
Trang Thiếu Hùng lạnh lùng nói, "Cái tên này đến nghe ta còn chưa nghe nói qua lần nào, chớ bắt quàng làm quen!
Trương Liêm thầm nghĩ đối phương đã từng va chạm xác thịt với Triệu Tế Tế, thế mà giờ đây cũng phản mặt không thừa nhận thì những chuyện khác càng khỏi phải nói.
Thế nhưng, chàng nhớ Tất bá bá từng nói có loại thuốc khiến cho người ta mất lý trí, quên hết quá khứ hiện tại, nói không chừng Trang Thiếu Hùng đã uống phải loại thuốc này nên mới như thế. Nếu như qua một thời gian, dược lực giảm đi thì hắn sẽ nhớ lại, lúc ấy dùng lời khuyên bảo còn chưa muộn. Như thế vừa kéo vãng được tình tế, mà chính phái có được một cao thủ như hắn thì thế lực càng mạnh, chẳng hay lắm ư?
Nghĩ đến đó tự nhiên lòng tràn đầy hy vọng, mặt mày hớn hở nói, "Giọng của huynh đài hoàn toàn giống với Trang Thiếu Hùng, tiểu đệ quyết không nghe nhầm."
Trang Thiếu Hùng nói, "Giọng giống nhau thế nào đi nữa, ngươi cũng không được xem bổn tọa là tên Trang Thiếu Hùng nào đó."
Trang Thiếu Hùng nói, "Vậy huynh đài có thể gỡ bỏ tấm mạng che mặt ra chứ?"
Trang Thiếu Hùng nói, "Ðầu có thể rơi, mạng che mặt không được rơi. Huống hồ trên thế gian này vẫn có những người giống nhau, người không xem bổn tọa với Trang Thiếu Hùng là khéo trùng hợp chăng?"
Trương Liêm ngầm phục tài ngụy biện của hắn, bấy giờ thò tay vào trong áo lấy một chiếc Uyên ương huyết ngọc quyết ra giơ cao lên hỏi, "Huynh đài hẳn phải nhận ra cái này chứ?"
Trang Thiếu Hùng vừa nhìn hai ánh mắt sáng lên nói ngay, "Ðây là một trong đôi Uyên ương huyết ngọc quyết gọi là ương quyết, ngoài ra còn một chiếc nữa gọi là Uyên quyết có thể trị bách bệnh. Bổn tọa truy tìm vật này đã lâu lắm rồi, giờ đã ở trong người ngươi thì nhanh giao lại bổn tọa, may ra còn tha chết cho ngươi lần này."
Trương Liêm thầm nghĩ tấm ngọc quyết này rành rành là của thắng thế mà hắn nói là đi tìm kiếm lâu nay, ý rõ ràng không thừa nhận, đúng là giảo hoạt hơn cả hồ ly.
"Nói vậy huynh đài trước giờ chưa từng nhìn thấy qua vật này?"
Trang Thiếu Hùng gật đầu nói, "Không sai, nếu như thấy qua, há còn có thể lọt vào tay ngươi?"
Hắn nói một câu này rất tự phụ, Trương Liêm cười nhạt nói, "Huynh đài như chưa từng thấy, vì sao nhìn đã nhận ra chính là ương quyết mà không phải là Uyên quyết?"
Trang Thiếu Hùng nói, "Huyết ngọc ánh lên trông như ráng chiều, nhất định là huyết ngọc quyết. Chiếc ngọc quyết trong tay ngươi ở huyết khẩu có hai chiếc lỗ nhỏ, chính là để cho hai mắt nhô lên của chiếc Uyên quyết ráp khít vào đó, cho nên người ta còn phân biệt như là trống mái, người tinh mắt há nhìn không nhận ra."
Trương Liêm khi nhặt tấm ngọc quyết lên chỉ xem qua mà không biết nó có lỗ hay không có lỗ, giờ nghe Trang Thiếu Hùng nói mới cúi nhìn xem thì quả nhiên hắn nói không sai.
Ngẫm nghĩ một chút rồi nói, "Vật này nếu như đúng là nguyên vật của huynh đài, thì tiểu đệ hoàn trả ngay, nhưng nếu không phải là nguyên vật của huynh đài, thì thứ cho tiểu đệ không giao được."
Trang Thiếu Hùng cười nhạt nói, "Bổn tọa không chỉ lấy vật trên tay ngươi, mà còn lấy cả chiếc Uyên quyết và Chức Cầm Ðồ trong người ngươi nữa kìa."
Trương Liêm mĩm cười, dứt khoát cất lại ương quyết vào trong áo. Nào ngờ, tay vừa cho vào áo, lập tức nghe một tiếng hừ lạnh lùng, Trang Thiếu Hùng đã ngoài hai trượng lướt ào tới.
Triệu Tế Tế nhìn thấy thế, thét lên một tiếng, sấn người tới trước cản che cho Trương Liêm, tay vung chưởng lên đánh ra.
Bốp một tiếng khô khan vang lên, song chưởng chạm nhau, Trang Thiếu Hùng thoái lui bước dài, Triệu Tế Tế ngược lại đảo người ngã vào Trương Liêm, miệng thất thanh la lớn, "Tàn độc."
Trương Liêm cả kinh hỏi, "Cô nương sao thế?"
Triệu Tế Tế giọng như hết hơi, mấp máy đôi môi rồi nghẹo đầu vào vai chàng im lặng.
Trang Thiếu Hùng cười khùng khục nói, "Các hạ và cô ta nên làm đôi đồng mệnh uyên ương đi."
Hắn nói xong, lập tức sấn chân bước tới.
Trong nháy mắt, Trương Liêm đã hiểu ra, vừa rồi Trang Thiếu Hùng ra chưởng trong chưởng chứa độc châm, thảo nào mà Triệu Tế Tế thốt lên, "Tàn độc!" rồi im chẳng nói tiếng nào.
Khi ở trên lầu Kỷ Lai Cư, Trương Liêm từng tận mắt nhìn thấy loại độc châm Thấy máu cấm khẩu, người trúng độc cũng nhờ vào viên Uyên quyết giải độc mà cứu được huynh đệ họ Mã, giờ y theo cách ấy mà làm nhất định cứu được Triệu Tế Tế.
Thế mà Trang Thiếu Hùng thâm độc, không để cho chàng kịp cứu người lại xông tới tấn công.
Trương Liêm trong cơn phẫn nộ, tay phải đánh ra ngọn Ngô công tiên uyển chuyển như thanh long bãi vỹ, phát ra hào quang rợp trời.
Trang Thiếu Hùng dù cho mình đồng da sắt cũng không dám trực tiếp nghênh chiêu Ngô công tiên, vội tung người nhảy rờ lui sau cả trượng, soạt một tiếng rút phắt trường kiếm lăm lăm trong tay.
Trong khoảng khắc ngắn này, Trương Liêm đã không bỏ lỡ cơ hội, liền cởi sợi dây trên cổ đeo Uyên quyết đặt nhanh vào lòng bàn tay Triệu Tế Tế, rồi kẹp bàn tay ấy dưới nách mình để tránh rơi viên ngọc quyết ra ngoài. Ðồng thời ngọn Ngô công tiên trong tay vung lên vùn vụt tạo tành một bức thành bảo vệ cho cả hai người.
Trang Thiếu Hùng cười nhạt nói, "Ðể xem ngươi ân cần đến bao giờ, các ngươi nhất định thành đôi đồng mệnh uyên ương!
Một mặt nói, một mặt hắn vung kiếm lên đánh tới thế cuồng phong vũ bão.
Trương Liêm chỉ lo lắng viên ngọc quyết có thể rơi ra khỏi tay Triệu Tế Tế, cho nên chỉ múa ngọc Ngô công tiên chung quanh phòng vệ, vừa đánh vừa di chuyển né tránh. Tình cảnh hai người trở nên hết sức nguy hiểm, chàng một mình xoay xở đến vả mồ hôi.