Trương Liêm thấy Trang Ấu Hùng chẳng kể đạo lý gì cả, buông lời thóa mạ vu khống trắng trợn thì trong lòng tức giận, chẳng nén nổi, quát lên, "Trang tiểu muội, cô cứ như không phải là muội muội của Trang ca ca!"
Trang Ấu Hùng ánh mắt thâm độc nhìn chàng, buông miệng cười nhạt nói, "Còn người đứng sau lưng ngươi thì rất giống, đúng chứ?"
Trang Thiếu Hùng chẳng nhịn được nữa, hét lớn, "Muội muội, trước khi chuyện còn chưa rõ ràng, không được vu khống người khác."
"Vu khống? Trang Ấu Hùng bĩu môi đầy kinh miệt tiếp lời nói, "Cứ xem thử ca ca hồ đồ hay là tôi không rõ ràng?
Ca ca đem tuyệt môn võ công truyền thụ cho người thân muội muội, thân muội muội sau đó lại thành người của người khác sau đó, thân muội muội lại đem võ công ấy truyền thụ cho người chung chăn gối..."
Triệu Tế Tế tức giận đến giọng phát run quát lên, "Trang Ấu Hùng, câm miệng!"
Thân muội muội mà Trang Ấu Hùng ám chỉ đương nhiên chính là nói Triệu Tế Tế, Triệu Tế Tế nào không biết thâm ý cô ta cho rằng mình là kẻ lăng loàn không đoan chính, đã kết thân với Trang Thiếu Hùng, rồi lại còn đi lại với Trương Liêm, đây quả là một sự hiểu lầm chết người.
Trang Ấu Hùng chỉ cười nhạt nói, "Câm miệng gì chứ? Ta đã sớm biết ngươi là hạng người chẳng ra gì, dùng sắc đẹp dụ người truyền võ nghệ... "
Trang Thiếu Hùng không chịu nỗi, quay đầu quát, "Muội muội!"
Thế nhưng Trang Ấu Hùng cứ như không nghe thấy, chẳng biết cô ta vì sao lại chán ghét đàn ông đến thế, mà đến đàn bà đẹp cũng ghét cay ghét đắng, mấy lần Trang Thiếu Hùng quát ngăn cản mà cô ta vẫn không chịu thôi buông lời thóa mạ.
Trương Liêm bấy giờ nghe thì đã nhận ra vấn đề chính là do Thi Hồn Anh truyền thụ cho chàng pho chưởng pháp kia, lại khéo Triệu Tế Tế là tình nhân của Trang Thiếu Hùng. Chàng tuy chỉ là Vô tình gặp Triệu Tế Tế, nhưng rơi vào cặp mắt đầy thành kiến của Trang Ấu Hùng thì đúng là không may chút nào.
Bấy giờ chàng vội chắp tay hướng về phía Trang Thiếu Hùng nói, "Trang Thiếu Hùng huynh xin nghe tiểu đệ nói một câu."
Trang Thiếu Hùng mĩm cười nói, "Huynh đài chơ nên khách khí, có chuyện gì xin cứ nói hết ra di."
Trương Liêm thầm nghĩ bàn tay có ngón ngắn ngón dài, vị ca ca thì giản dị cận nhân, thế nhưng vị muội muội ngược lại chua ngoa quá quắt. Lại ghĩ đến Trang Thiếu Hùng đã từng một lần cứu mình mới có được thành tựu như ngày hôm nay, lập tức thần thái trở lại bình thản ôn hòa nói, "Pho chưởng pháp mà tiểu đệ học được là do một vị thiếu nữ truyền thụ, Trang Ấu Hùng chỉ nghe có bấy nhiêu lập tức chỉ thẳng vào người Triệu Tế Tế nói ngay, "Chính là tiện nhân này dạy cho ngươi sao! "
Trương Liêm chẳng để ý đến cô ta, nói tiếp, "Vị thiếu nữ đó họ Thi, tên Hồng Anh, là truyền nhân của Hạt Ma Cô! "
Trang Thiếu Hùng gật nhẹ đầu nói, "Lời huynh đài nói rất đáng tin."
Trang Ấu Hùng cười kháy nói, "Ca ca chỉ tin một tên thối tha, mà chẳng thèm tin muội muội của mình."
Trang Thiếu Hùng cũng không thèm đáp lại lời Trang Ấu Hùng.
Trương Liêm lại tiếp, "Có lẽ võ công của lão Ma Cô có chỗ tương đồng với võ công quý phủ, nhưng tiểu đệ tuyệt đối không dòm ngó để tâm đến tuyệt học võ công của quý phủ. Còn vị Triệu cô nương này thì tiểu đệ chỉ mới gặp tối nay thôi Trang Ấu Hùng liền tiếp lời chàng châm chọc một câu, "Sao ngươi không nói là tái độ xuân phong?"
Triệu Tế Tế hai má đỏ lên, tức giận tét, "Ngươi dám nói ta lần nữa xem."
Trang Ấu Hùng ngửa mặt nhìn trời, kiêu ngạo nói, "Nói thì nói sợ gì ngươi. Hừ, ngươi ở trước mặt ca ca ta thì bảo là họ Phạm, ở trước mặt tên bần nho này thì xưng là họ Triệu, tái độ xuân phong là nói khiêm tốn đấy, chỉ e xuân phong không biết đã qua bao nhiêu lần."
Triệu Tế Tế vì sao lại xưng là họ Phạm, Trang Thiếu Hùng cũng sinh nhi, nói với giọng có chút không vui, hỏi, "Quế muội, nói thực xem muội họ gì?"
Triệu Tế Tế nãy giờ bị Trang Ấu Hùng nhiếc mắng không tiếc lời đã giận anh ách, giờ nghe Trang Thiếu Hùng hỏi thế cười nhạt nói, "Ngươi cũng nghi ta?"
Trang Thiếu Hùng vốn là con người ngoại nhu nội cương, đã tin ai rồi thì trời có sập cũng tin, nhưng một khi đã nghi ai rồi thì đừng hòng khiến hắn tin tưởng. Triệu Tế Tế không đáp lời hắn mà hỏi ngược lại,đánh động tính cố chấp của hắn, lập tức gật đâu nói, "Không sai, nhưng tôi muốn tận miệng cô giải thích."
"Triệu cô nương!"
Trương Liêm sợ chuyện trở nên căng thẳng thì không hay, nên vội lên từng ngăn cản Triệu Tế Tế lại.
"Tứ thư!"
Vừa lúc này có tiếng người khác gọi lớn, lập tức nhìn thấy Thái Nguyệt từ trong đám đông chạy tới.
Thì ra, dưới bến thuyền lúc này có nhiều người nghe tiếng cãi vã đã chạy ra xem.
Thái Nguyệt cũng có mặt trong số đó, đến nơi trước tiên khép người thi lễ Trang Thiếu Hùng nói, "Vị này chính là Trang thiếu hiệp mà tứ thư tôi từng nói tới. Tôi là Thái Nguyệt, đệ tử Cao Ðường viện, tiểu hiệp nguyện nghe lời giải thích của tôi chứ?"
Trang Ấu Hùng cười nhạt nói, "Ai thèm nghe lời giải thích thối tha của ngươi chứ? Cút đi."
Thái Nguyệt vốn định chen vào phân giải dàn hòa, không ngờ vừa cất tiếng đã bị Trang Ấu Hùng đốp một câu khiến cô ta nổi đoá nói, "Ta đến đây cả buổi rồi, quá hiểu tính tình thô thiển của con người ngươi. Tứ thư ta nếu xuất giá theo ca ca của ngươi, gặp phải vị tiểu cô cô như ngươi thì có mà sống chịu tội."
Trang Ấu Hùng tay chống nạnh gằn giọng, "Ngươi biết thì tốt."
Thái Nguyệt nén giận, quay nhìn Trang Thiếu Hùng nói, "Thiếu hiệp hẳn từng nghe nói người trong giang hồ vẫn thường cải đổi danh tánh, chung quy chỉ là chuyện bất đắc dĩ."
Trang Thiếu Hùng nghe một lời giải thích này thì chỉ nhẹ gật đầu, lập tức không khí căng thẳng liền giảm bớt rất nhiều.
Thái Nguyệt trên mặt hiện nét vui mừng nói tiếp, "Cũng như tôi đây vốn họ Cao, tên là Ngọc Chi, đến khi đầu thân Cao Ðường viên học nghệ thì cải họ là Cao, tên Thái Nguyệt. Mà các vị thư muội khác ở đây cũng đều đổi họ thành họ Cao."
Trang Thiếu Hùng nói, "ý của cô nói, Quế Phương cô nương cũng mang họ khác khi học nghệ?"
Thái Nguyệt gật đầu đáp, "Thiếu hiệp nói đúng, Phạm Quế Phương là nguyên danh cha mẹ đặt ra, còn Triệu Tế Tế là nghệ danh. Chữ Triệu là biểu hiện đệ tử đời thứ nhất. Hễ là đệ tử của bất cứ vị nào đồng bối phận với tông chủ thì đều lấy họ chữ Triệu, còn nghệ danh thì dùng điệp tự biểu thị là đệ tử đích truyền của tông chủ. Ðể tử đích truyền của tông chủ thì có thể chọn một vị phu quân để thờ, chẳng giống như bọn chúng tôi thân phận chỉ là tỳ tiếp khắp thiên hạ."
Trang Ấu Hùng hừ một tiếng khinh miệt nói, "Nói nghe hay như hát, đúng là một con kỹ nữ thối tha."
Thái Nguyệt chẳng thèm để ý đến Trang Ấu Hùng, lại nói tiếp, "Tôi muốn hỏi thiếu hiệp một chuyện, trước đây khi lần đầu tiên thiếu hiệp gặp vị thư thư này của tôi thì cô ta vận phục trang màu gì?"
Trang Thiếu Hùng lãnh đạm nói, "Màu lam."
Thái Nguyệt gật đầu nói, "Thế thì phục trang màu khác vào lúc nào?"
Trang Thiếu Hùng cố nhớ lại rồi đáp, "Ngay ngày hôm sau."
Thái Nguyệt lại gật đầu.
Triệu Tế Tế vội ngăn lại nói, "Thái Nguyệt chớ nên tiết lộ hết bí mật trong bổn viện."
Thái Nguyệt nghiêm nét mặt nói, "Vì chuyện suốt đời của thư thư, dù có giết tiểu muội cũng nói."
Rồi nhìn thẳng vào mắt Trang Thiếu Hùng nói tiếp, "Thiếu hiệp trong lòng chưa biết rõ, quy luật hoán đổi sắc y trong Cao Ðường viện như thế nào rồi."
Trang Thiếu Hùng ghe đến đó bất giác thốt lên, "Quế muội, ta có bao giờ không phải với muội?"
Triệu Tế Tế nãy giờ bị làm nhục nhiều, trong lòng Vô cùng ấm ức, giờ nghe một câu an ủi xoa dịu này của tình lang thì không cầm được nước mắt, gục đầu lên vai Thái Nguyệt khóc nức nở.
Trương Liêm nghe đến đây thì cùng hiểu ra một chuyện, thảo nào khi ở trong Kỷ Lai Cư vừa nói ra tên Triệu Khanh Khanh tì lập tức trong điếm xì xầm bàn tán. Thì ra sắc y của các thiếu nữ trong Cao Ðường viện đều biểu thị một ý nghĩa nhất định, mỗi khi hoán đổi sắc áo là đã thay đổi cả một giai đoạn. Lúc này ai cũng mừng thầm cho Triệu Tế Tế và Trang Thiếu Hùng. Nhưng nào ngờ vị muội muội đáo để Trang Ấu Hùng lại hừ một tiếng lạnh lùng, cứ như tiếng sấm nổ ngang tai mọi người.
Chỉ nghe cô ta giọng lạnh như băng nói, "Chỉ có hạng nữ nhân thích nếm người mới chóng thay người đổi áo như thế, có gì mà ghê gớm chứ! Hừ... "
Thái Nguyệt tức giận chửi, "Ngươi có lẽ đã từng nếm thử, nên mới biết mùi vị như thế nào!"
"Ngươi muốn chết," Trang Ấu Hùng quát một tiếng, lập tức nhún chân phóng tới.
Thái Nguyệt võ nghệ vốn tầm thường, lại lúc này thêm Triệu Tế Tế đang úp mặt lên vai càng khó né tránh, thân hình vừa quay lại thì đã nghe bốp, bốp hai tiếng, nhận liền hai cái tát nảy lửa của Trang Ấu Hùng.
Trang Ấu Hùng thuận tay đánh luôn thêm một cái nữa vào mặt Triệu Tế Tế, miệng lại thét lên, "Ðánh con tiện nữ ngươi cho biết mùi lễ độ."
Triệu Tế Tế võ công quyết không thua kém gì Trang Ấu Hùng, nhưng lúc này khóc sướt mướt, mặt dầy dua nước mặt, mới nhận một cái tát của đối phương, thân hình đâm mạnh vào người Thái Nguyệt, khiến cả hai nữ nhân lảo đảo muôn ngã.
Trương Liêm chỉ vì tôn trọng Trang Thiếu Hùng, mà nãy giờ cố nhịn những lời Vô lễ của Trang Ấu Hùng, nhưng lúc này nhìn thất cô ta hành hung thì không còn nhịn được nữa, bước chân tời giang tay cản lại, trầm giọng quát, "Ngừng tay!"
Trang Ấu Hùng thói lui một bước, soạt một tiếng rút phắt trường kiếm lăm lăm trong tay, "Ngươi ra mặt hay lắm, ta chính đang muốn trị tội ngươi đây."
Trương Liêm hơi ngớ người hỏi lại, "Tại hạ đắc tội gì?"
Trang Ấu Hùng kiêu ngạo nói, "Tội ác tày trời, trăm chết chưa hết tội."
Trương Liêm chau mày nói, "Cô nương nên nói rõ ra..."
Trang Thiếu Hùng nhìn thấy tình thế căng thẳng liền sấn tới cản Trang Ấu Hùng lại, rồi ôm quyền nói với Trương Liêm, "Huynh đài xin bớt giận, xá muội không biết chuyện có chỗ đắc tội với huynh đài, cứ để tiểu đệ... "
"Ðể ngươi làm gì chứ?"
Giờ thì Trang Ấu Hùng chẳng kể gì cả vị huynh trưởng của mình, hất hàm thách thức, "Ðã bắt tận tay thế này mà ngươi còn lưu luyến con tiện tỳ kia, ta chẳng cần một bà tẩu tẩu như nó. Ngươi kết giao bằng hữu lại không chọn người, để hắn hành hung giết người, lại còn đoạt tay trên tình nhân của ngươi. Hừ hừ... "
Trang Ấu Hùng nói với ca ca mình bằng một giọng hằn học chưa từng thấy, khiến ai nấy đều phải chau mày nhíu mắt.
Trương Liêm càng khó chịu xen lẫn phẫn nộ, hét lớn, "Nói bậy, ta giết hung đồ há cũng có tội sao?"
Trang Thiếu Hùng vội nói, "Huynh đài xin chớ nghe lời xằng bậy của nó."
Rồi day mặt nhìn Trang Ấu Hùng thét lớn, "Muội muội, đi!"
"Ta không đi! " Trang Ấu Hùng hét lên, "Chẳng lẽ cứ để cho tên cùng đinh này hành hung giết người... "
Trang Thiếu Hùng vội nắm lấy tay Trang Ấu Hùng kéo đi, nào ngờ Trang Ấu Hùng trong lòng đã phẫn nộ đến cực điểm, liền dùng lực giằng mạnh tay mình ra khỏi bàn tay Trang Thiếu Hùng, rồi vung kiếm đâm một đường thẳng vào mặt Trương Liêm.
Thế kiếm như điệu chuyển, vừa thần tốc lại vừa hết sức đột ngột.
May mà Trương Liêm thân pháp tuyệt luân, vừa nhóng thấy ánh kiếm lóe lên, chàng lắc nhẹ người đã thoát về sau hơn trương kịp tránh đường kiếm hiếm trong tơ hào, trầm giọng quát, "Cô nương quá hiểm độc, chẳng lẽ muốn lấy mạng người thật sao! "
Cho đến lúc này, Trương Liêm vẫn nghĩ có thể giải thích chuyện hiểu lầm này với đối phương, vì chàng quá tôn trọng Trang Thiếu Hùng, cho nên mới không muốn đánh nhau với muội muội của hắn ta.
Nhưng Trang Ấu Hùng ngược lại chẳng kể tình lý, được nước càng ngạo mạn, "Không sai, ngươi nhanh nộp mạng đây, hừ... một mạng ngươi còn chưa đủ đâu."
Trương Liêm ngạc nhiên nói, "Thế thì lạ, chẳng lẽ cô nương muốn tôi trả mạng lại cho bọn hung đồ Bạch hạc môn?"
Trang Ấu Hùng lành lạnh nói, "Xem ra ngươi cũng còn thông minh."
Trương Liêm nghe thì giật mình chấn động, thầm nghĩ nếu như đôi huynh muội này là Bạch hạc lệnh sứ thì cực kỳ nguy hiểm. Nhưng cứ nhìn thần thái ưu nhã ôn hòa của Trang Thiếu Hùng, nếu bảo là Bạch hạc lệnh sứ thực khó ai tin.
Chàng đang còn phân tâm vì suy nghĩ này, hốt nhiên nhìn thấy hào quang lóe lên, lập tức nghe tiếng Triệu Tế Tế la lớn, "Cẩn thận!
Trương Liêm chưa nghe hết tiếng kêu đã hiểu đối phương ra tay tập kích, Trương Liêm chẳng cần nhìn chỉ thi triển khinh công thặng thừa học từ vị lão nhân áo gai, thoái liền hai trượng nữa thót khỏi thế kiếm thứ hai của Trang Ấu Hùng.
Chàng ngưng mắt nhìn Trang Thiếu Hùng vừa ngạc nhiên vừa khinh động hỏi, "Trang huynh, thế này là sao chứ?"
Trang Thiếu Hùng trên mặt bỗng nhiên hiện vẻ hết sức khó xử, lúng túng, "Huynh đài cứ thay tiểu đệ giáo huấn cho nó một bài học cũng được."
Trang Ấu Hùng ré lên, "Hay nhỉ! Chẳng ngờ lại có một vị ca ca như ngươi, ta trước tiên lượm tên cùng nho này rồi sẽ thanh toán với ngươi."
Trương Liêm vốn hỏi một câu vừa rồi chẳng phải là chuyện quản giáo hay không quản giáo, mà là muốn hỏi huynh muội bọn họ có quan hệ thế nào với Bạch hạc lệnh chủ.
Nào ngờ Trang Thiếu Hùng hiểu nhầm ý chàng mà lên tiếng nhờ chàng quản giáo muội muội của mình, chính một câu này khiến cho Trang Ấu Hùng như lửa cháy thêm dầu, rít dài một tiếng, tường kiếm trong tay lần nữa xuất ra chiêu như long cuồng hổ loạn đâm tới người Trương Liêm.
Cứ thế bức Trương Liêm thoái liên tục, thoái mãi khiến chàng cũng phát nộ thật sự; thò tay vào trong áo rút phắt ngọn Ngô công tiên của Cát Thiên Hành, thét lớn, "Cô nếu như còn quá quắt thế này, tại hạ đành phải thay lệnh huynh giáo huấn một phen!"
"Hừ! Ngươi mà xứng!"
Trang Ấu Hùng một hơi tấn công liền mấy kiếm, thế kiếm nào cũng nhanh mạnh và hung hiểm, nhưng chung quy không sao chạm đến được vạt áo của Trương Liêm. Song không vì thế mà cuồng ngạo giảm đi, kiếm lại vung lên phát chiêu ào ào đánh tới tấn công.
Trương Liêm tuy đã rút ngọn roi trong tay mà trong lòng vẫn còn do dự, nhưng thấy Trang Ấu Hùng không hề có ý ngừng tay, khiến chàng phát nộ thực sự. Chàng thầm nghĩ, cô ta đã như thế, mà Trang Thiếu Hùng huynh không ra tay giáo huấn, giờ ta danh chính ngôn thuận đánh cho cô ta một trận cũng là đáng làm lắm chứ.
Chủ ý đã quyết, lập tức dùng ngọn Ngô công tiên thay kiếm, thét dài một tiếng, trước tiên tung người lên không cao hơn một trượng, rồi từ trên bổ xuống Ngô công tiên ra một chiêu trong mười hai chiêu kiếm chàng học được.
Chỉ thấy ngân quang sáng lên ngời ngời, trong vòng trượng vuông như bị trùng bởi làn ngân quang này, nhìn khiến người kinh tâm động sắc.
Nên biết, ngọn Ngô công tiên thảy có đến trăm đốt bằng kim thuộc liên kết với nhau mà thành, khi vung lên đánh thì chẳng những phát hào quang, mà còn phát ra âm thanh quái dị.
Trang Ấu Hùng nhìn không khỏi biến sắc, không đợi làn ngân quang chộp xuống, vội vàng thoái lui hai bộ thâu kiếm lại.
Trương Liêm một chiêu đã ra, tuy không trúng vào đâu nhưng cũng bức được Trang Ấu Hùng thâu tay thoái lui, chàng ngưng thân hình lại ung dung nói, "Cô nương như đã chịu ngừng tay, tại hạ cũng nguyện hóa giải can qua, cung thỉnh hiền huynh muội nhị vị lên thuyền du hưởng cảnh chung vui vài chén, được chứ?"
Trang Ấu Hùng hừ một tiếng lạnh lùng nói, "Ai thèm ăn thứ gì của ngươi chứ, rồi có ngày ăn cả thịt nhà ngươi!"
Tiếp rồi cô ta quát một tiếng "Ði! " lập tức nhún chân phóng đi ngay.
Trang Thiếu Hùng chỉ còn biết buông tiếng thở dài, thò tay trong áo lấy ra một vật ném xuống chân Triệu Tế Tế, không nói nữa lời lẳng lặng phóng chân theo muội muội của mình.
Trương Liêm ngớ người đứng lặng, nhưng Triệu Tế Tế lại khóc kêu lên, "Chờ một chút, cái này trả lại ngươi."
Thế nhưng, Trang Thiếu Hùng đã đi đến đầu cũng không quay lại, nháy mắt mất tăm dạng.
Trương Liêm thở dài quay đầu lại, lúc này chàng mới nhìn thấy Triệu Tế Tế cười trong làn nước mắt đau khổ, trên tay nắm một vật gì ném mạnh xuống mặt đá, vội la lớn, "Cô nương hà tất làm như thế."
Triệu Tế Tế tức tưởi khóc nức lên, "Hắn đã ném trả lại anh hùng hoa cho tôi, tôi còn giữ kỷ vật của hắn làm gì nữa chứ?"
Trương Liêm lúc này mới hiểu ra, vật trong tay Triệu Tế Tế nhất định là vật đính hôn của Trang Thiếu Hùng trao cho cô ta.
Không sai, Triệu Tế Tế tuy là hạng kỹ nữ trong Cao Ðường viện, nhưng cô ta cũng có tư cách của mình, đối phương đã ném trả lại anh hùng hoa ngay trước mặt cô ta, lẽ nào cô ta còn giữ lại kỷ vật của đối phương?
Lại nói, lúc này Triệu Tế Tế ném vật kia lên mặt đá, chỉ nghe boong một tiếng, tâng ngược lên cao cả hai trượng văng ra ngoài, nhưng không hề bì vỡ.
Trương Liêm thấy kỳ liền bước tới nhặt lên xem, bất giác buộc miệng thốt lên, "Ðây chẳng phải là Uyên ương huyết ngọc quyết sao?"
Triệu Tế Tế hậm hực nói, "Ngọc gì cũng không thèm!"
Trương Liêm nghiệm mặt nói, "Cô nương hà tất như vậy, Trang huynh chỉ vì có muội muội trước mặt, nên bất đắc dĩ mới đem anh hùng hoa trả lại, nhất định chẳng phải tuyệt tình mà đi. Tiểu khả tin tưởng Trang huynh quyết không phải là người Vô tình, cô nương nên giữ lại vật này, nhất định hai người sẽ có ngày đoàn viên."
Triệu Tế Tế chẳng chút suy nghĩ nói, "Hắn nếu như là người có tâm tưởng như Trương huynh thì hay rồi! Huynh chỉ lo nói tốt cho hắn, không nghĩ xem vừa rồi sau khi muội muội hắn đi rồi, vì sao hắn còn ném trả lại anh hùng hoa?"
Trương Liêm tiếp lời, "Nhưng Trang huynh trước khi ném trả anh hùng hoa, cũng đã buông tiếng thở dài... "
Triệu Tế Tế nói, "Ai biết trong lòng hắn nghĩ quái gì? Một tiếng thở dài nếu như biểu hiện sự đồng tình của người khác, thì tôi có thể thở dài cả năm cho Trương huynh nghe. à, hắn chỉ đóng kịch, ai biết được hắn thở dài chỉ vì nghĩ không bằng được Trương huynh?"
Trương Liêm lắc đầu nói, "Tiểu khả không hề nghĩ như thế!"
Triệu Tế Tế nói, "Trương huynh quá chóng tin người khác. Thử nghĩ xem Trang Ấu Hùng vì sao hận độc muốn giết Trương huynh chứ?"
Một câu này khiến Trương Liêm nghĩ lại, bất giác chấn động cả người. Trang Ấu Hùng chẳng phải đã nói muốn chàng đền mạng sao? Ðền mạng cho ai chứ?
Chàng nghĩ mình xuất đạo giang hồ chưa lâu, những người mà chàng đã giết đều là hung đồ Bạch hạc môn, ngoài ra chưa từng giết thêm một người nào khác, thế mà phải đền mạng sao?
Vừa rồi khi chàng hỏi, thì chính miệng Trang Ấu Hùng cũng đã thừa nhận không chút ngần ngại, nếu như không phải đền mạng cho bọn hung đồ Bạch Hạc môn, thì chàng chưa từng có tội gì với cô ta, vì sao cô ta lại căm hận chàng đến thế chứ?
Lại nghĩ đến đêm trước trong Phật Vân trang, chàng bị hung đồ truy đuổi, Trang Thiếu Hùng bỗng nhiên xuất hiện giúp đỡ, hắn chỉ nói gì mấy câu nhân kiếm bất nhẫn nhân, Thượng phương trảm ác nhân đầu, thế mà bọn hung đồ liền rút lui ngay. Nếu nói Trang Thiếu Hùng không phải là đồng bọn với hung đồ, thì bọn chúng chẳng khi nào lại chịu bỏ qua một cách dễ dàng như thế. Nhưng nếu nói Trang Thiếu Hùng là đồng bọn với hung đồ, thì sao lại giải vây cho mình?
Triệu Tế Tế nhìn thấy chàng đứng trầm ngâm, thở nhẹ một hơi nói, "Nhất thất túc thành thiên cổ hận, tái hồi đầu thị bách niên thân, tôi đã lỡ lầm rồi, huynh cũng chớ nên kết nhầm bằng hữu."
Trương Liêm không khỏi cảm kích nói, "Lời này của cô nương, tiểu khả ghi khắc trong lòng, nhưng thực tình tiểu khả không dám hoài nghi ý tốt của Trang huynh."
Triệu Tế Tế thoáng chút ngạc nhiên nói, "Hắn có ý tốt gì chứ?"
"Trang huynh từng giải vây cho tiểu khả."
"ừm, Trương huynh nói rõ hơn xem?"
"Chuyện này nói ra khá dài, hay là trước tiên về lại nơi Thái Nguyệt cô nương... "
Vừa nói chàng vừa quay đầu nhìn lại nào ngờ vừa nhìn thì không còn nhận ra bóng dáng Tiểu Tam đâu nữa, bất giác gọi lên, "Cường đệ!"
Triệu Tế Tế và Thái Nguyệt cùng vội ngoái đầu nhìn, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Tam đâu cả.
Trương Liêm hơi hoảng nói, "Hắn nhất định mạo hiểm đuổi theo huynh muội họ Trang kia rồi, cô nương xin nhận lại ngọc khuyết, tiểu khả "Không!
Triệu Tế Tế chẳng đợi chàng nói hết câu, đáp một cách quyết liệt, rồi tiếp, "Tôi không cần đồ vật dơ bẩn này!"
Trương Liêm giơ chiếc ngọc quyết lên trước mặt Thái Nguyệt, bồi một nụ cười nói, "Hay là nhờ cô nương... "
Thái Nguyệt cũng không đợi chàng nói hết, vội lắc đầu ngay, "Trương thiếu hiệp định hại tôi chăng?"
Trương Liêm ngạc nhiên nói, "Sao lại nói thế?"
Thái Nguyệt nói, "Uyên ương huyết ngọc quyết là võ lâm kỳ bảo, nhiều năm nay trên giang hồ xảy ra không biết bao nhiêu tranh đoạt. Tôi nghiệp nghệ không tinh, giữ tấm ngọc quyết này thì chẳng khác gì rước họa vào thân?"
Một lời của Thái Nguyệt không sai, người tuy Vô tội, nhưng mang ngọc trong người lại chuốc tội. Cô ta tự lượng mình vỏ nghệ không cao, giờ ôm bảo vật võ lâm Uyên ương huyết ngọc quyết trong người thì chẳng khác gì đưa mình đến hiểm cảnh.
Nhưng hiện tại Triệu Tế Tế không nhận lại, mà Thái Nguyệt cũng chẳng chịu cất giùm, khiến cho Trương Liêm trở nên lúng túng Vô cùng.
Bất chợt trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, chàng bật cười thành tiếng nói, "Ðã như thế, tiểu khả tạm thời giữ nó, sau này sẽ nhờ Khanh Khanh trao lại."
Triệu Tế Tế lãng cảm nó, "Cho dù Khanh Khanh thư có mang đến tôi cũng vứt đi!"
Trương Liêm không ngờ tình nhân khi thay mặt đổi lòng thì biến thành thù địch, quyết tuyệt với nhau đến thế.
Bấy giờ chàng đành phải nhún vai thở dài, nhưng ngoài chuyện nhờ lại Triệu Khanh Khanh trả cho cô ta thì không còn cách nào hay hơn, bèn cười rồi cất ngọc quyết và ngọn Ngô công tiên vào trong người, nói, "Tạm biệt, hẹn ngày sau gặp lại."
Dứt lời, lập lức quay người phóng theo hướng huynh muội Trang Thiếu Hùng vừa đi.