Linh Hoa cũng gửi lời chào tạm biệt đến gia đình bọn họ, Huễ Minh anh cũng gọi xe đến để đưa họ về nhà an toàn.
“Giỏi như vậy thì phải thưởng đúng không nhỉ”
Huễ Minh đi bên cạnh cô rồi lên tiếng, Linh Hoa vẫn chưa làm quen được bên cạnh mình có sự xuất hiện của anh nên có chút khó chịu.
“Trước giờ nó vẫn là điều cần làm tốt”
“Đâu phải là một bài thi được 10 điểm thì sẽ được thưởng”
Anh đứng sau lưng cô rồi đặt tay lên vai đẩy nhẹ cô đi trả lời.
“Nhưng tôi vẫn muốn thưởng cho em, không nói nhiều nữa đi thôi”
Tại một trong một ngôi biệt phủ lớn, Minh Nghi ngồi trên sofa vừa ăn một chút hoa quả thì có một cuộc gọi đổ chuông đến.
Là mẹ cô, bà ấy gọi điện báo về việc mà em gái của Minh Nghi đã dọn ra bên ngoài ở để tiện cho việc học. Bà ấy cũng căn dặn cô ráng thường xuyên sang nhà trông coi em một chút dù sao con bé cũng chỉ mới chập chững ra riêng.
Minh Nghi cũng rất lễ phép hứa rằng sẽ chăm coi em thật tốt. Vừa tắt máy cô vừa thầm bụng trách con bé Tuệ Nghi cứng đầu kia, ra riêng cũng không gọi báo cô một tiếng thật là hết nói.
Quay trở về với hai con người đang dần dần có những tiến triển tốt kia. Huễ Minh trên xe nhìn sang Linh Hoa một chút rồi lại quay mắt nhìn đường lái xe.
“Sao em đối với người ta dịu dàng bao nhiêu thì với tôi lại phũ phàng vậy”
Linh Hoa cũng vội trả lời cái thắc mắc của anh ta, để hắn khỏi phải chờ đợi lâu.
“Vậy anh nói xem tại sao tôi lại phải dịu dàng với anh?”
Anh khá tự tin mà dõng dạc trả lời rằng…
“Em không thể vì sự đẹp trai này mà dịu dàng sao”
Cô vừa nghe lời vừa nói của anh ta lại trở nên trầm tư, ngoài việc ảo tưởng nặng thì cô thấy anh ta còn có thêm một nguồn tự tin mà khiến người khác phải đánh giá đó chứ.
“Đi ăn xong ghé nhà cô bé kia”
Nói xong rồi, cô quay ngắt nhìn ra cửa xe mà không thèm nói thêm một chữ nào với anh. Huễ Minh lái xe cam chịu, bây giờ trông anh không khác gì tên tài xế taxi đang lái xe cho vị khách nữ khó tính xinh đẹp vậy.
Cả hai đã có một buổi đi ăn cùng nhau, sau đó vừa hay là thời gian mà học sinh tan học đi về. Anh đưa cô về dãy nhà trọ mà cô bé kia đang sinh sống.
Vừa dừng xe là cô đã vội mở cửa đi vào trong tìm kiếm. Mẫn Nhi vừa thấy bóng dáng của Linh Hoa liền lớn tiếng hô to gọi cô vào trong.
Cô bé rất ngoan ngoãn, lấy nước cho anh và Linh Hoa.
“Hôm nay cô đến chơi với con sớm vậy”
Linh Hoa: tiện đường tan làm, mà này gọi bằng chị đi bé con gọi bằng cô như vậy chẳng lẽ trông già lắm sao.
Con bé cười ngại rồi ngây thơ trả lời.
“Dạ chị, nhưng chú đó”
Vừa nói vừa chỉ tay về phía Huễ Minh.
“Thì già ạ”
Đón nhận lấy câu nói này của cô bé khiến cô nhất thời khó đỡ mà không kiềm được bật cười nhẹ. Còn Huễ Minh lúc này mặt đen như đít nồi, dù sao anh cũng chỉ mới 29 tuổi xuân sắc phong độ còn giữ vững vậy mà bị con nhóc lớp ba gọi là ông chú già. Tự hỏi sao anh lại chẳng hề có thiện cảm trong mắt đám con nít vậy nhỉ.
Nhìn cách bố trí trong nhà, ngăn nắp gọn gàng cô tò mò lên tiếng hỏi Mẫn Nhi. Cô bé cũng rất ngây thơ bảo rằng mình nhìn theo mấy cô nhà bên cạnh rồi học theo.
Mới bé tý đã giỏi như vậy, nhiều khi cô còn không thể để nhà cửa ngăn nắp như vậy đấy. Cô cũng hỏi sâu thêm về hoàn cảnh gia đình cô bé một lần nữa. Nét trả lời ngây thơ mà khiến người khác không thể không đau lòng khi nghĩ về những lời đó.
Hôm nay cô chỉ muốn qua nhìn cô bé một chút, vì như thế mới có thể yên tâm được. Mặc dù là mới quen nhưng cô rất quý cô bé, tuổi nhỏ mà lại hiểu chuyện đến thế.
Trước khi rời đi về, cô căn dặn cô bé phải khoá cửa kĩ càng, nhìn thấy chiếc điện thoại để trên đầu giường cô nhắc nhở Mẫn Nhi.
“Nếu có chuyện gì em phải gọi cho chị, chị sẽ chạy qua liền”
Cô vừa ghi số điện vừa dặn dò, nét mặt lo lắng của cô khiến Huễ Minh trong đầu bất giác hiện lên một suy nghĩ.
(Chà, cũng tới lúc nên làm mẹ rồi nhỉ Linh Hoa)
Vừa nghĩ vừa cười, Linh Hoa quay người nhìn anh, đánh nhẹ một cái giọng nói có chút đa nghi.
“Anh là đang nghĩ việc gì xấu xa hay sao mà cứ cười một mình như người điên vậy”
Nói rồi cô bước ra ngoài bỏ lại anh đứng ngơ ra đó, Mẫn Nhi lúc này mới khều lấy tay của Huễ Minh lên tiếng bảo anh.
“Chú ơi, chú ra ngoài con khoá cửa, chị Linh Hoa dặn không cho người lạ vào khi không có chị ấy”
Anh cũng vô thức bước ra ngoài, cô bé đóng cửa rồi khoá chốt. Huễ Minh mới định hình được, đi vội ra ngoài xe thì đã thấy cô ngồi bên trong đợi sẵn.
Linh Hoa sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ ấy suốt chặng đường luôn suy nghĩ về câu nói đó của Mẫn Nhi. Trong hồi tưởng cô nhớ về nó, câu nói cứ quây quẩn trong đầu.
“Ba mẹ không phải là không thương Mẫn Nhi, mà là mấy em của Mẫn Nhi còn nhỏ nên họ phải ở bên cạnh chăm sóc”
Sao có thể ngây thơ mà nói ra những câu đấy chứ, rõ ràng bản thân cũng còn rất nhỏ cũng cần sự yêu thương từ bố mẹ mà. Cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu của cô là một giọng nói trời đánh của Huễ Minh.
“Bộ em thích suy nghĩ cho nặng đầu lắm à”
“Đã lo chuyện bao đồng, còn hay suy nghĩ nữa, em không biết thương bản thân mình à”
Linh Hoa không trả lời anh mà quay đầu nhìn ra dòng xe đang tấp nập ngoài kia. Chẳng biết sao một lát sau cô lại chủ động lên tiếng nói với anh.
“Mà này, vụ kiện xong rồi anh tính chở tôi như vậy suốt sao? Tôi không có tiền trả cho anh đâu”
Huễ Minh vừa cười vừa trả lời cô
“Bộ em thấy tôi thiếu tiền lắm à?”
Linh Hoa: chứ chẳng lẽ anh cứ định đưa tôi như vậy suốt à
“Em nên cảm thấy may mắn vì có một tài xế vừa đẹp trai lại ấm áp trò chuyện với em suốt một chuyến đi như vậy”
“Đuổi đi rồi em kiếm đâu ra người tài xế như vậy nữa”
“Không sợ sao”
Linh Hoa quay lại nhìn thẳng vào mặt anh lên tiếng trả lời mấy cái câu tự luyến khi nãy của anh.
“Anh đi tôi càng mừng đấy”
“Thật là không hiểu nổi”
Huễ Minh lại tiếp tục được đà mà trêu chọc cô khiến cô giận đỏ mặt không nói được gì nữa.
“Không nói nhiều từ giờ về sau tôi sẽ là tài xế riêng của em, em không được phép từ chối”
“Còn vấn đề tiền bạc tôi thoải mái lắm, miễn là dùng tình yêu cả đời này của em trả cho tôi là được rồi”