Mọi người xung quanh dần dần tản ra, vì họ không muốn gây thù với anh, xem như tối nay được xem một vở kịch của Trình Sâm vậy, tuyệt đối không nên nhiều lời dây dưa với Hà Hiểu Minh.
Anh nhìn lại Hy Văn đứng không được vững vàng, có thể vì đi giày cao gót nên cô bị ngã khá nặng.
Bế xốc cô lên đi thẳng về một căn phòng ở khách sạn, mặc kệ vô số con mắt đang nhìn vào mình.
Bỗng đám vệ sĩ ở đâu chạy lại, ngay lập tức lôi Trình Sâm đi trong sự khó hiểu của mọi người.
Trong một góc vắng vẻ
Hà Hiểu Minh đi nhanh đến chỗ Trình Sâm đang quỳ, vừa đi anh vừa cởi áo khoác, giật nơ ném xuống đất, tay áo xoắn lên vội vàng.
Cơn tức giận như hỏa địa ngục đang thiêu đốt anh.
Anh nhào đến, một tay giữ cổ hắn một đấm liên tiếp vào vào mặt Trình Sâm, bàn tay anh như thép từng cú từng cú giã xuống.
Mặt của Trình Sâm máu thịt lẫn lộn, không thể nhận dạng được nữa.
Dùng ánh mắt hung hiểm của một con sói nhìn vào hắn, trán anh nổi lên từng đường gân xanh, yết hầu trượt lên xuống cùng mồ hôi chảy ướt cả sau lưng áo.
“ Lúc nãy trước mặt giới doanh nhân tao không thể ra tay... còn bây giờ thì cho mày biết thế nào là lễ độ.”
Hà Hiểu Minh chính là vậy, phong cách làm việc của anh luôn chậm mà chắc, bề ngoài bình thản nhưng bên trong ngập tràn hồng thủy dâng trào, anh nói đi đông thì chắc chắn anh sẽ không đi tây, mà lại đi bắc, đi nam. Không ai có thể đoán được kế hoạch của anh. Lời anh nói ra, không nên tin một phần mà phải là không được tin lời một phần nào. Anh lịch sự với kẻ nào đó, chưa chắc anh sẽ đưa tay ra chào đón mà có thể sẽ đưa một cục than hồng.
“ Anh dám ra tay với tôi?” Trình Sâm thều thào trong vũng máu.
Hắn vẫn chưa thể tin được Hà Hiểu Minh lại là con người như vậy.
Rút con dao giấu trong giày ra, một nhát đâm thẳng vào trong cánh tay của hắn gim chặt vào nền đất. Máu bắn lên khuôn mặt Hà Hiểu Minh, làm tăng thêm dáng vẻ đáng sợ tột cùng của anh lúc này.
“ Á aaa!” Tiếng của Trình Sâm la lên đau đớn lẫn tuyệt vọng.
“ Một dao này vì đã dám động đến người con gái của tao.”
Chỉ một câu nói ngắn gọn của Hiểu Minh, đã đủ khiến Trình Sâm nhận ra mình đã ngu ngốc như thế nào.
Cô ta thế nào lại là bạn gái của Hà Hiểu Minh, đêm ấy anh ta không phải ngủ với đào nữ mà là người yêu sao? Hắn đã nhầm rồi sao?
Rồi hắn lại bần thần cả người ra, giờ phút này hắn chỉ còn lại cảm giác duy nhất là hối hận.
Vậy hóa ra, kẻ chặt tay hắn trong đêm đó chính là Hà Hiểu Minh, hắn đã luồn tay phải vào váy Bạch Hy Văn sò mó, hậu quả khiến hắn đứt lìa một cánh tay.
“ Tao đã cho mày lấy lại cánh tay đó để ghép lại. Nhưng mày lại không biết điều! Đã vậy, ngay trong ngày mai mày sẽ hiểu thế nào là mất tất cả.”
Anh đứng dậy nhìn Tĩnh Kha
“ Liên hệ giám đốc chiến lược, ngay ngày mai cổ phiếu của Haler chạm đáy sàn cho tao!”
Tĩnh Kha e dè hỏi
“ Sau đó thì tính sao thưa anh!”
“ Thu mua!”
...
Trong căn phòng của khách sạn,
Hy Văn đã ngồi dậy chuẩn bị ra về, cô không muốn ở lại cái nay đáng sợ này nữa. Nó cao sang và danh giá quá, người như cô như bị ép chặt trong cái bầu không khí ngột ngạt này.
Cô vừa mở cửa thì anh bước vào.
Cô chen qua người anh rời đi, thì anh đã nhanh gọn ôm chặt cô trong lòng.
“ Xin lỗi em!”
Hy Văn chán nản không muốn nhiều lời
“ Em muốn về nhà!”
“ Được anh đưa em về!”
“ Không cần.”
Anh vẫn kiên trì nhìn cô tha thiết “ Lúc đó Mạc y gọi anh? Bà muốn anh gặp vài người?”
“ Là vị tiểu thư nhà nào đó đúng không?
Anh như bị cô nói trúng tim đen, có chút ngập ngừng “Đúng!”
Điều cô lo lắng đâu có sai, anh ấy vậy mà thật sự đi gặp gỡ đối tượng kết hôn. Cô nhất thời không kiềm chế được, giận dỗi buông lời trách móc
“ Anh bỏ em đi với người ta, để em một mình bị bắt nạt. Sao anh không đi chết luôn đi! Còn quay lại tìm em làm gì?”
Cô hất vòng tay anh đi ra hành lang, thì bắt gặp Mạc Y, bà ta đã đứng dậy đi bình thường, vẫn phong cách quý bà sang trọng nền nã, tuy khuôn mặt vẫn gầy yếu nhưng có vẻ khỏe hơn trước kia rất nhiều.
“ Cô định đi đâu?”
Hy Văn lại đối mặt bà Mạc Y có chút khiếp sợ.
“ Chào phu nhân!”
Mạc y cười gằn
“ Cao tay nhỉ, lợi dụng con trai tôi để có được ngày hôm nay. Tôi nhìn nhầm cô rồi!”
Hà Hiểu Minh bước ra đứng giữa hai người, muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này ngay lập tức. Anh lạnh giọng
“ Mẹ, mẹ về đi!”
Mạc y rít lên giận dữ
“ Tại sao đang nói chuyện với Cố Sơ lại bỏ đi, con chẳng phải muốn cùng Cố Gia hợp tác sao? Lại vì đứa con gái nghèo hèn đào mỏ này mà bỏ qua một tiểu thư danh giá?”
Hà Hiểu Minh gầm lên, anh lớn tiếng
“ Mẹ về Đào Hoa Nguyên ngay đi. Chuyện của con đừng can thiệp vào.”
Anh vội kéo cô đi khỏi, nhưng rất nhanh cô đã giật tay lại
“ Thưa phu nhân, tôi đào mỏ gì con trai bà? Bà phải nói rõ ràng ngay tại đây?”
Cô rất giận, thật sự cô đã chịu đủ sự sỉ nhục của đám nhà giàu trong đêm nay rồi. Cô quyết tâm không rời đi nếu Mạc y không nói rõ một lời.
“ Cô giỏi lắm. Cái công ty cô thành lập nên trong vòng hơn 1 năm có thể phát triển nhanh vậy sao? Cô tiếp cận Hiểu Minh để làm gì, để nó động lòng thương rồi ban phát chút tiền bạc chút quan hệ để giúp cô đúng không? Chút tiền đó tôi không để vào mắt, nhưng đừng hòng bước chân vào cửa cửa Thịnh Thế dù chỉ là một bước.”
“ Tôi chưa từng nói anh ấy giúp đỡ gì ...”
Lời cô chưa dứt thì Mạc y đã ngắt ngang
“ Đừng có nói là cô biết! Cô nghĩ cô giỏi giang sao? Nếu không có con trai tôi đứng sau lưng thì ở Thành Đô này có chỗ đứng cho cái công ty rách của cô sao?”