Ngày Hy Văn tháo băng cũng đã đến, cô mang theo tâm trạng thấp thỏm chờ đợi. Không biết có được như lời bác sĩ nói không, nhưng thực tâm Hy Văn chỉ cần vết sẹo có thể mờ một chút, hoặc không bị có những đường gồ ghề đáng sợ như trước kia đã là quá tốt rồi.
Hà Hiểu Minh đã kịp đáp máy bay đến Hàn Quốc với cô.
Hy Văn mong chờ anh đến cùng cô nhìn kết quả, dù thành công hay thất bại cô cũng chỉ muốn được nắm tay anh trong thời khắc đó.
Cô có chút căng thẳng, chủ động nắm chặt tay anh.
Nỗi ám ảnh 12 năm của cô sắp kết thúc làm sao cô không kích động đây, cảm nhận tay anh cũng siết chặt như tiếp thêm sức mạnh cho mình, Hy Văn mỉm cười gật đầu ra hiệu cho y tá bắt đầu tháo băng.
Từng lớp băng rơi ra dần dần.
Người đầu tiên thấy là Hà Hiểu Minh, mắt anh dường như không chớp, trong đáy mắt ngưng tĩnh, có thứ gì đó đang lóe sáng.
Nhìn biểu cảm anh xúc động, Hy Văn không kìm được lòng vội nói “ Đưa gương cho tôi”, tay cô run run đón nhận.
Khoảng khắc nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, mắt Hy Văn đỏ lên rồi mờ đi, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Những giọt nước mắt của sự kinh ngạc, bất ngờ sau đó là hạnh phúc. Tay cô sờ nhẹ vào một bên mặt của mình.
Bên má trái chỉ còn một đường chỉ mờ mờ chưa phục hồi hẳn, kỹ thuật ghép da tự thân đã giúp Hy Văn lấy lại diện mạo trời ban của cô. Một khuôn mặt gần hoàn hảo hiện ra, không còn những đường thịt bị cháy gồ ghề, không còn mảng thịt kéo da dưới cổ xấu xí ghê rợn nữa.
Một khuôn mặt thanh tú đoan trang với những đường nét hài hòa, không thừa không thiếu đã dần dần được kéo về, lấy lại vẻ đẹp vốn có của cô.
Cô ôm mặt ngã vào lòng anh nức nở, tiếng khóc như vỡ òa ra. Anh vỗ vỗ lên vai cô dịu dàng
“ Thành công rồi, đẹp lắm công chúa của anh! Em vốn dĩ rất xinh đẹp mà... Từ nay sẽ không kẻ nào dám chê cười em nữa.”
Giọng Hy Văn như lạc hẳn đi “ Em đã rất sợ, em cũng không hi vọng sẽ hoàn hảo. Chỉ mong nó bớt xấu xí một chút thôi cũng được.”
“ Nhưng bây giờ hơn cả kỳ vọng rồi đúng không?”
Cô gật đầu mạnh đồng ý với anh, đôi mắt đẹp như ngọc long lanh nhìn anh kể lể như muốn trút nỗi lòng bao nhiêu năm nay.
“ Trước kia, chỉ vì khuôn mặt này mà lúc nhỏ không được tham gia vào bất cứ hoạt động nào của trường lớp. Lớn lên thì không xin được công việc tử tế, phải làm nhân viên vệ sinh lúc nào cũng mang khẩu trang. Thậm chí em còn nghĩ sẽ ở vậy một mình đến già. Chỉ có anh là chịu nhìn em, chấp nhận em xấu xí ...” Cô nghẹn ngào.
“ Anh chưa bao giờ thấy em xấu xí. Là em tự mình suy diễn thôi...” Anh nhìn cô âu yếm.
Bác sĩ, y tá và cả Tĩnh Kha cũng xúc động vì hình ảnh trước mắt.
Vị bác sĩ người Hàn vừa nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ vừa thì thầm với Tĩnh Kha
“ Cô gái rất may mắn, gặp được người đàn ông như anh ấy. Hi vọng sau này hai người họ sẽ mãi hạnh phúc.”
Tĩnh Kha gật đầu, anh hiểu ý của vị bác sĩ này liền đáp lời “ Cô ấy là cô gái rất tốt, cả hai người họ đều là người may mắn vì gặp được đối phương.”
...
Thành Đô,
Hy Văn ngồi trước bàn trang điểm để chuẩn bị cho buổi tiệc Thanh Vân Thành Đô sắp diễn ra.
Hà Hiểu Minh đã đặt biệt mời chuyên gia lúc trước đã make up cho cô lúc trước trong bữa dạ tiệc ở Đào Hoa Nguyên.
Đến giờ, Hy Văn mới biết Cô ấy tên là Hà Tịnh Nghi, một cái tên rất đẹp.
Tịnh Nghi vừa bước vào phòng thì đã nhận ra Bạch Hy Văn, cô ta lập tức ra thái độ vô cùng phấn khích lẫn ngạc nhiên nhìn Hy Văn
“ Tôi đã nói không sai mà, cô vốn không hề tầm thường. Nhan sắc của cô giống nét của các diễn viên TBV Hồng Kông những năm 90 ấy, rất đặc biệt. Hy Văn à, chụp bức ảnh trước đã nhé!”
Nói rồi cô ấy chụp bức ảnh mặt mộc của cô, rồi lại tấm tắc khen ngợi.
Tịnh Nghi đặt tay lên vai cô nói
“ Nào, chuẩn bị biến hình thôi!”
Hà Tịnh Nghi đúng là rất nhiều lời, nói mãi vẫn không hết chuyện, cô ta luôn mồm khen Hà Hiểu Minh, khiến Hy Văn có chút không thoải mái trong lòng.
Người đàn ông của mình lại được nữ giới ngưỡng mộ ra mặt như vậy, thì ai cũng có chút bất an thôi.
“ Tôi là người làm trong nghề này nên tiếp xúc khá nhiều đàn ông đẹp. Nhưng để làm tôi chú ý thì không những đẹp còn phải đặc biệt. Nên vừa nhìn thấy chủ tịch Hà là tôi đã thấy ấn tượng.”
Bạch Hy Văn tò mò “ Ấn tượng gì cơ?”
“ Anh ấy không phải tuýp đàn ông đẹp trai mặt hoa da phấn mà là kiểu badboy phong trần, đường nét ngũ quan rất đàn ông mạnh mẽ.”
Hy Văn thở dài, điều đó cô là người biết rõ hơn ai hết. Anh hơi cục súc, nóng nảy hay nổi giận nhưng cũng rất nhanh vơi đi, tất nhiên là chỉ đối với cô.
Những cô gái lại rất hay bị hấp dẫn với kiểu đàn ông này, Hy Văn cảm thấy có chút bất an.
Tiếng Tịnh Nghi phá vỡ dòng suy tư của cô
“ Hy Văn , cô phải cẩn thận những người phụ nữ vây quanh anh ấy. Người vừa đẹp trai vừa có tiền luôn thu hút phái nữ.”
Hy Văn cười nhẹ, điều này cô hiểu hơn ai hết.
“ Nếu người ta yêu anh ấy thì tôi không lo, còn nếu anh ấy yêu họ thì lúc đó có cẩn thận dè chừng thế nào cũng không có ý nghĩa nữa.”
Hai người tâm sự một lúc thì Tịnh Nghi cũng làm xong công việc, cô tặc lưỡi mỉm cười hài lòng nhìn Hy Văn trong gương
“ Hy Văn, nhìn xem, một chút vết đường phẫu thuật cũng hoàn toàn biến mất rồi này. Hoàn hảo!” Tịnh Nghi tấm tắc như khen, và cũng tự đánh giá cao chính tay nghề của mình.
Hy Văn nhìn mình trong gương, khẽ mím môi xúc động, lần đầu tiên cô dám tự tin đối diện với chính bản thân mình trong gương như vậy, cô có thể có một lần tự tin đi bên anh rồi.
Tịnh Nghi giúp Hy Văn diện một chiếc váy Haute Couture được Hà Hiểu Minh đặt riêng cho cô ở Paris từ nửa năm trước.
Thương hiệu váy Haute Couture chính là sân chơi thời trang của giới thượng lưu và những minh tinh nổi tiếng trên thế giới.
Chiếc váy được làm hoàn toàn bằng thủ công, tất cả những viên đá đính lấp lánh nơi thắt lưng, cùng những đóa hoa rơi đủ màu được thêu bằng tay, tinh tế chạy dọc theo chân váy và hai bên cánh tay, khiến Hy Văn như thoát xác từ một lọ lem biến thành công chúa thật sự.
Chất liệu vải voan màu trà nhẹ nhàng bồng bềnh làm từng bước di chuyển của cô trở nên uyển chuyển thoát tục hơn bao giờ hết.
Tịnh Nghi đứng bên cạnh đặt tay lên ngực biểu cảm khuôn mặt kinh vũ khiến Hy Văn có chút buồn cười, cô thầm nghĩ “có cần biểu hiện quá mức như vậy không?”
“ Tuyệt vời! Đúng là lụa đẹp vì người, người đẹp vì makeup...” Rồi lại ngay lập tức, Tịnh Nghi tự phản bác chính mình “ À không... cô vốn dĩ đã rất xinh đẹp.”
“ Cô là quá lời rồi! Cũng là nhờ tay nghề cô tốt” Hy Văn liền nói một câu khách sáo cho qua chuyện.
Tiếng nói của anh bất ngờ vang lên sau lưng cô “ Xong chưa, chúng ta đi thôi?”