Mọi người xung quanh tản ra, đồng thời máy ảnh liên tục nháy lên chụp lấy khoảng khắc chủ tịch Hà Hiểu Minh ra tay tát một cô gái, ngay trước ống kính của phóng viên.
Hy Văn lập tức ôm má lại, không hẳn vì cái tát kia đau mà là cô bàng hoàng vì toàn bộ khuôn mặt của mình bị trưng ra trước nhiều người như vậy, ánh sáng của đèn flash làm mắt cô nhức nhối.
Cô nhìn thẳng vào mặt người đàn ông ấy, bỗng dâng lên cảm giác quen thuộc lẫn giận dữ. Trong tim cô chấn động, một hình ảnh xa xăm đâu đó hiện ra, nhưng cô không biết đó là gì, cô không thể gọi tên cái cảm giác của mình. Mơ hồ quá!
Hà Hiểu Minh cũng thoáng chút bất ngờ vì vết sẹo trên má người con gái ấy, anh nhìn lại tay mình, có chút đau lòng, nhưng cảm xúc ấy nhanh chóng qua đi, thay vào đó là sự lạnh lùng tàn nhẫn.
Đứa con gái này đã làm mất đi kỷ vật duy nhất của Hà Tĩnh Hy tặng cho anh ta, kẻ nào dám động đến chính là tìm đường chết.
Nhưng đang ở trước truyền thông, trợ lý Tĩnh Kha nhận thấy cơn tức giận như hồng thủy đang sắp cập bờ, sợ Hà Hiểu Minh sẽ gây ra chuyện không lành anh ta liền kéo tay ảnh , tay chạm gọng kính hạ xuống nói
“ Chủ tịch, mong anh giữ hình tượng, lần đầu anh xuất hiện với tư cách là đại diện cho Thịnh Thế, không phải ở Moscow không thể ra tay với cô ta ở đây. Mong anh có thể bỏ qua lần này!”
Hà Hiểu Minh dần trở lại trạng thái bình tĩnh, không chút biểu cảm trên khuôn mặt, anh phất tay hạ lệnh cho tên vệ sĩ thả Hy Văn ra.
Anh nhìn lại Hy Văn lần nữa lúc này cô đã lấy khẩu trang che mặt lại, tay Hà Hiểu Minh bóp chặt đôi má của Hy Văn nhìn xoáy vảo đôi mắt đỏ ngấn lệ của cô. Đôi mắt anh phát ra cái nhìn tàn ác
“ Cô đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, đừng trách tại sao tôi nhẫn tâm.”
Giọng cô run run
“ Tôi xin lỗi!”
Hiểu Minh khẽ nghiến răng gằn giọng, từng câu nói phát ra tính uy hiếp lạnh lẽo tận xương
“ Xin lỗi ? Không đơn giản vậy đâu!”
“ Tôi có thể đền cho anh.”
“ Đền cho tôi? Cô đền bằng mạng được không?”
Hy Văn lúc này mặt mày đã tái xanh cô không ngờ mình đã gây ra một sai lầm nghiêm trọng như vậy, chọc vào ai không chọc lại xui xẻo đụng trúng người đàn ông quyền thế này.
Bản thân cô biết muốn an toàn rời khỏi đây chỉ còn cách xuống nước tạ lỗi với anh ta.
“ Tôi... tôi... biết anh rất giàu có, không thể đền bằng tiền, chút ít tiền tôi không đáng anh để tâm, xin... anh rủ lòng tốt hãy bỏ qua cho tôi.”
Cô gái này khá thức thời, cô biết chỉ cần mình nói đến việc đền bằng tiền sẽ chết ngay mà không biết tại sao mình chết.
Kỷ vật của lòng Hà Hiểu Minh là vô giá, không đồng tiền nào có thể mua được nó. Tay Hà Hiểu Minh có chút nới lỏng, Hy Văn cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Trợ lý Tĩnh Kha biết tình hình không thuận tiện để cho Hà Hiểu Minh trút giận, nên anh ta một lần nữa đã khuyên Hà Hiểu Minh rời đi.
Đồng thời, sai người dẹp đám nhà báo phóng viên đi, mời họ đến đến một nhà hàng gần sân bay, để thu hết phim chụp Hà Hiểu Minh đánh người không truyền ra bên ngoài.
Khả năng làm việc nhạy bén của Tĩnh Kha là điểu không thể bàn, anh ta rất có năng lực trong việc giải quyết vấn đề rắc rối.
Hà Hiểu Minh không muốn dài dòng với Hy Văn, anh sải bước rời khỏi hiện trường, để lại Hy Văn đang hồn vía lên mây. Cô vừa thoát được nạn, nhưng chân tay vẫn vô lực đứng yên không nhúc nhích.
Mãi lúc sau Tiểu Yến nắm tay cô kéo đi cô mới hoàn hồn lại
“ Xin lỗi Hy Văn, lúc nãy mình bị đám vệ sĩ lôi kéo xua đến nhà hàng gần đây, nên không đến chỗ cậu được, để lại cậu một mình. Anh ta có làm gì cậu không? Không ngờ anh ta lại thật sự ra tay ngay chỗ đông người như vậy.”
Hv xoa xoa bên má bị đánh còn đau, mặt buồn bã nói
“ Tớ không sao, hôm nay bị ăn hai cái tát, thật sự xui xẻo mà!”
“ Lẽ ra tớ không nên đẩy cậu!”
Hy Văn trợn trợn tròn mắt, hóa ra cái đứa ác độc đẩy cô ngã nhào về phía trước chính là Tiểu Yến, khiến cô gây thù chuốc oán với ngài chủ tịch của Thịnh Thế.
“ Cậu đúng là cái đồ ăn hại mà, cậu làm tớ bị mất mặt trước bao nhiêu người cậu biết không?”
Tiểu Yến chắp hai tai lại vái lạy Hy Văn, mặt nhăn nhó van nài
“ Tớ xin tạ tội với cậu! Mời cậu đến ăn nhà hàng cao cấp nhất Thành Đô được không? Hôm nay nhờ có cậu mà tớ chụp được cận mặt của Hà Hiểu Minh, chắc chắn sẽ được thưởng hậu hĩnh!”
Vậy là Hy Văn đành ôm bụng tức đi ăn với Tiểu Yến, dù gì vì cô ấy mà Hy Văn bị đánh một cái tát cũng thật là oan ức cho cô quá. Hôm nay, cô phải ăn một bữa no cành hông rồi mới đến vũ trường làm việc.
" Được, xem như cậu bồi thường công sức tớ hao tổn hôm nay!"