Bạch Hy Văn đang nhìn vào màn hình trên tường phía sau dãy ghế ngồi, một hình ảnh đập vào mắt cô.
Một đào nữ sexy mặc váy ren bị kéo lên cao, lộ ra cái quần chip đen nhỏ xíu, bàn tay người đàn ông đang sờ soạn vào bên trong, mặt cô ta mê man trong khoái cảm, thỉnh thoảng lại cất tiếng rên ư ử kích tình. Ngay lập tức người đàn ông cởi quần ra nhét cái của nợ ấy vào miệng đào nữ, một chất lỏng trào ra khóe miệng cô ta.
Họ không chút xấu hổ trình diễn ngay một màn ân ái trước mặt tất cả mọi người, nhưng dường như tất cả đều không quan tâm lắm, chuyện này dường như rất đỗi bình thường ở đây.
Nhưng đối với Hy Văn chưa trải sự đời, thì cảnh này đúng là chấn động với cô. Cô dừng hát từ lúc nào, mắt cô mở lớn nhìn hai người họ ân ái từ nãy giờ, cũng không ai lên tiếng nhắc nhở cô. Có lẽ biểu hiện của cô mới làm họ quan tâm.
Hà Hiểu Minh cũng đang quan sát Hy Văn, thấy thái độ của cô anh có chút ngạc nhiên, bất cứ ai từng làm ở vũ trường cũng sẽ trải qua những chuyện tương tự, nhưng biểu hiện của Hy Văn lại làm mọi người ở đây buồn cười, có người lại đang nghĩ cô diễn vai một cô gái thơ ngây để gây sự chú ý.
Bạch Hy Văn bỗng ôm miệng lại, cô buồn nôn kinh khủng, cô muốn nôn quá!
Tiếng ọe ọe phát ra từ miệng cô, cô bịt chặt miệng lại, hành động của cô làm quản lý Vũ Tiêu đúng bên cạnh lo sốt vó, anh ta nắm chặt tay cô, khẽ tru tréo lên
“ Bà cô của tôi... xin cô đừng có nôn ra ở đây! Nếu không bị bắt ăn lại bằng hết, hành động của cô là sỉ nhục khách hàng đó!”
“ Nuốt xuống! Hát tiếp đi!” Vũ Tiêu gằn giọng ra lệnh
Hy Văn mắt đỏ hoe vì cố nhịn cơn buồn nôn.
Cô muốn uống nước, cô muốn uống một cái gì đó, chỉ có cách đấy mới khiến cô không phạm sai lầm.
Đập vào mắt của Hy Văn, là cái ly đựng thứ chất lỏng trong vắt như nước mà Hà Hiểu Minh đang cầm trên tay, không suy nghĩ nhiều Hy Văn chạy đến, giành lấy ly nước rồi vội đổ vào miệng mình.
Hành động này của cô khiến Vũ Tiêu như chết lặng một nửa con người, anh ta không thiết sống nữa, có lẽ chết còn thoải mái hơn rơi cái tình huống này.
Hà Hiểu Minh cũng có chút bất ngờ vì hành động bất ngờ của Hy Văn, nhưng anh không ngăn cản cô, cô là người đầu tiên làm cái việc mà chưa từng một kẻ nào dám trước mặt anh.
Hiểu Minh cười nhạt nửa miệng nhìn Hy Văn, cô có gan làm thì có gan chịu vậy, anh còn chưa làm gì cô mà cô đã tự ra tay với chính mình rồi.
Hương vị thanh khiết, không mùi, không vị khiến cô cảm thấy qua nhanh cảm giác kinh tởm vừa rồi.
Nhưng chỉ tích tắc một ba giây sau một cơn hăng khủng khiếp truyền đến mũi cô, xông lên tận não. Còn kinh khủng gấp nhiều vị mù tạt mà cô từng thử qua một lần.
Hy Văn lảo đảo người ôm lấy cổ họng rồi lảo đảo ngã ập vào người Hiểu Minh, mắt cô nhạt nhòa nước mắt, mờ ảo không thấy gì nữa.
Cô không biết bản thân đang chạm ai cả, có một cánh tay rắn chắc đang ôm lấy cô rất nhẹ nhàng.
Lúc trước mỗi khi bị Thẩm Bội đánh, Hy Văn hay nằm mơ vào buổi tối. Có một người con trai ôm cô, dỗ cô ngủ, để quên đi cơn đau nhức trên người.
Giờ đây có một cảm giác rất quen thuộc giống như trong giấc mơ mà cô hay thấy, nhẹ nhàng và ấm áp. Hy Văn muốn chìm đắm trong phút giây này mãi mãi đừng thoát ra.
Cảm giác cay xè xộc khắp khoang mũi, cổ họng bỏng rát làm Hy Văn như muốn ngất đi, cô dường quên hết tất cả mọi thứ đang ở xung quanh mình.
Cả phòng VIP lúc này ai cũng đờ đẫn cả người, họ bị một màn của Hy Văn dọa sợ không dám nói một lời nào.
Bỗng có tiếng vỗ tay của Lạc Vũ Tranh vang lên
“ Hiểu Minh cậu kiếm đâu ra con bé này khá đấy chứ!”
Nói rồi, hắn ta cầm lấy chai rượu trên bàn lên xem, cười hà hà rồi nhìn lại mặt Hiểu Minh
“ Rượu Everclear 95% loại rượu mạnh nhất thế giới, cả tôi cũng không dám thử mà cô ta lại cả gan như vậy.”
Hắn lại tiếp tục nói châm chọc
“ Bao nhiêu loại rượu đắt tiền cậu không thèm nhìn, lại cứ phải chơi cái loại dã man thế này? Cậu hại con gái nhà người ta nằm rũ rồi kìa. Hay đây là âm mưu chiếm người đẹp của cậu hả.”
Hai chữ “người đẹp” vừa nói ra Lạc Vũ Tranh liền nhanh chóng biết mình nhân hóa lên quá rồi.
“ Lạc Vũ Tranh, cậu có thể câm miệng được không? Ai nói với cậu là tôi thèm chiếm đoạt loại gái này, làm giẻ chân cho tôi còn không xứng!”
Nói rồi, Hà Hiểu Minh không chút thương xót, đẩy Hy Văn ngã nhào xuống dưới nền đá hoa cương.
Toàn thân Hy Văn tiếp xúc với mặt nền lạnh lẽo, cô lấy lại chút ý thức và nghe rõ mồn một những lời nói của Hiểu Minh.
Bạch Hy Văn đau đớn ngước mặt lên nhìn Hà Hiểu Minh, cô cười nhạt nói
“ Tôi là giẻ lau? Giẻ lau còn tốt đẹp hơn Hà Tĩnh Hy, giẻ lau còn biết làm việc để nuôi sống bản thân, không nịnh bợ phụ thuộc như cô ta.”