Thời gian thấm thoát trôi qua Như Tuyết và Cảnh Nghị cũng đã được hai tuổi, khi hai bé con cai sữa cô bắt đầu giữ lại dáng để tổ chức đám cưới, vì khi sắp kết hôn thì cô lại mang thai điều đó khiến đám cưới bị trì hoãn đến bây giờ.
Ngày cũng đã chọn, áo cưới cũng đã xong chỉ chờ đến ngày cả hai cùng nhau bước lên sân khấu và trao nhau những hạnh phúc.
Lưu Mịch suốt mấy năm qua vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của cô, thù hận cô ta quá lớn và hơn hết người cô ta nhắm trúng thì đừng hòng thoát khỏi tay cô ta, cho dù có chết cũng phải giành lấy.
Cô ta còn biết được ngày Ân Thiên Ngọc đám cưới, đến lúc đó mọi thứ của cô đều là của cô ta.
Hôm nay phá lệ anh cho hai đứa nhỏ ngủ chung với mẹ anh, còn anh và cô sẽ ở chung phòng trên một chiếc giường.
Cũng khá lâu rồi hai người mới có không gian riêng tư như thế này, lúc trước toàn có sự góp mặt của Như Tuyết và Cảnh Nghị làm anh phải kiềm nén rất lâu, nay được ở riêng thì phải tranh thủ.
Ân Thiên Ngọc tắm xong vừa bước ra ngoài thì đã bị Âu Dương Chính Thiêm phục kích sẵn ôm cô từ phía sau, nhấc bổng cô lên tiến đến phía giường.
- Anh làm gì vậy
- Cậu nhỏ của anh nhớ em rồi
Nói xong anh liền bày ra vẻ mặt đáng thương, lại là khuôn mặt đó, cô cười bất lực, cũng không kháng cự nữa.
Trong không gian yên tĩnh trong phòng vang lên tiếng hôn nhau triền miên, nhìn sợi dây áo bị tuột suốt bắp tay để lộ khuôn xương quai xanh mê hoặc anh khom xuống cắn nhẹ lấy khuôn xương, lướt dọc xuống đôi gò bòng nhấp nhô, anh xoay nhẹ lưỡi nhầm kích thích cô, bị kích thích liền ưỡn người lên.
Bàn tay dần chuyển xuống bên dưới nơi tư mật, anh thật sự không chịu được rồi, anh cởi hết đồ của cả hai ra, anh nhìn xuống nơi giữa hai chân rồi khom người xuống dạo đầu.
Anh nắm lấy tay Ân Thiên Ngọc chạm vào hạ thân căng cứng, khi vừa chạm vào trong người anh như có luồng điện chạy qua.
Anh từ từ tiến vào bên trong, mặt cô nhăn lại vì đã lâu chưa làm, anh cũng biết nên ra vào rất chầm chậm, khi cơ thể đã quen thì anh bắt đầu tăng dần ra vào.
Tiếng rên kiều diễm, hai má phiếm hồng làm cô lúc này thật quyến rũ.
Đúng, cô rất quyến rũ, khiến anh si mê đến điên dại.
- Gọi tên anh, Ngọc
Cô đang cảm nhận khoái cảm anh trao, nghe anh nói cô thì thào gọi tên:
- Thiêm
Âu Dương Chính Thiêm như có thêm động lực thúc mạnh hơn, hết tư thế này đến tư thế khác.
- Anh yêu em
- Em... cũng yêu... anh
Vì anh làm nhanh nên cô nói hụt hơi.
Không biết trải qua bao lâu, người con gái dưới thân anh đã thấm mệt, mặc anh càn quấy cơ thể cô, anh gừ lên rồi cho toàn bộ tinh hoa của mình vào bên trong.
Bế cô vào phòng tắm rồi làm sạch cơ thể cô và anh, sau đó anh bế cô lên giường khoá chặt cô vào người rồi ngủ đến sáng.
Ánh nắng dần lên cao, bây giờ đã bảy giờ rưỡi sáng, người con gái bên cạnh còn say giấc nên anh cũng không nỡ đánh thức, anh nhẹ nhàng bước xuống vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp đích thân nấu đồ ăn cho cô.
Ân Thiên Ngọc từ từ mở mắt, người đau nhức cô cố gắng bước từng bước nặng nề vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, hôm qua anh động dục hành hạ cô cả đêm hại thân thể cô bây giờ đau nhức.
Xuống bếp cô ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn toả ra, đứng ngoài cửa cô nhìn vài, một tấm lưng cường trán trên người đeo tạp dề đang loay hoay nấu đồ ăn, cô bất giác mỉm cười, cho dù chết cô cũng đã đủ mãn nguyện.
Người phụ nữ được đích thân người đàn ông mình thương yêu chăm lo từng chút một là biết anh ta yêu bạn nhiều thế nào.
Thấy anh đúng là một người đàn ông của gia đình, vừa giàu, vừa giỏi, vừa có tài lại biết nấu ăn Ân Thiên Ngọc cảm thấy mình đã yêu đúng người.
Cuối tuần, cuối tháng, cuối năm,… dù thế nào chỉ mong đến cuối cùng anh và em vẫn có thể nắm tay cùng nhau thưởng thức.
Ban sáng cô giận anh lắm nhưng khi thấy hình ảnh này mọi sự tức giận liền tan ngay, cô lấy điện thoại chụp bóng lưng anh đang hì hục nấu đồ ăn, vừa chụp xong đúng lúc anh vừa xoay người lại và bắt gặp cô chụp lén mình, anh dừng tay tiến đến gần cô, nói:
- Em dám chụp lén anh
- Thì sao, không được?
Thấy giọng cô trở nên cao anh liền xìu xuống mặt bí xị trả lời:
- Được, được hết
Cô nhếch mép cười rồi ngồi vào bàn ăn, đã có tâm nấu đồ ăn cho cô rồi thì hãy có tâm đến cùng đi.
Anh múc súp ra tô bên cạnh là cơm với sườn xào chua ngọt.
Cô nếm thử muỗng súp, vị thanh không mặn không ngọt, thịt thì vừa chín tới thấm sốt mằn mặn ăn cùng cơm trắng là sự kết hợp vô cùng tuyệt vời.
Tay nghề khá đấy.
Như Tuyết, Cảnh Nghị lúc này cùng bà nội đi xuống thấy ba mẹ đang ngồi ăn, anh nhìn hai con bằng ánh mắt cực kì thân thiện triều mến, anh dang hai tay đón con liền bị hai đứa nhóc làm cho anh quê một cục.
Hai đứa nhỏ liền xà vào lòng mẹ nó, Như Tuyết tinh ranh xoay qua lè lưỡi trêu chọc ba mình.
Ánh mắt anh sa sầm xuống, được được lắm, hảo con.
Uổng công tạo ra chúng nó bây giờ liền bị chúng nó hắt hủi.
Cũng đúng anh luôn cứng rắn và hay đi đấu khẩu với con mình, thì có đứa nhỏ nào mà thích cho nổi, con nít mà tụi nó thích ngọt.
Ân Thiên Ngọc xoa tóc hai con rồi đứng lên lấy chén cho mẹ chồng.
Gia đình rất thoải mái, việc ai ăn sáng trước cũng được không cần đợi đông đủ thì mới ăn, vì gia đình cô thuộc dạng bận rộn nên ai thức trước thì ăn trước, nhưng khi có tiệc thì quay quần bên nhau.
Cuối tuần đến như đã hứa với con trai con gái mình, Âu Dương Chính Thiêm dẫn hai tụi nhỏ cùng vợ mình đi khu vui chơi.
Tại đây rất đông, cô bồng chắc Như Tuyết trong tay, Cảnh Nghị thì anh bồng, mua vé xong cả bốn người cùng nhau chơi trò chơi.
Phía xa có ánh mắt dõi theo, gọi điện báo cáo cho ai đó:
- Cô chủ, hai người đó đang đi chơi với hai đứa nhóc.
- Tìm cách bắt cóc hai đứa nhỏ cho tôi.
Đầu dây bên kia tắt máy, trên môi nở một nụ cười quỷ dị.
Mình cảm thấy mình đã khoẻ hơn, có thể mình sẽ ra chương thường xuyên hoặc hai ba ngày mình sẽ ra chương.