Toàn bộ đám thợ săn tiền thưởng mấy chục người bị giết đến manh giáp cũng không còn dưới sự phối hợp của Cố Thanh Sơn và Tiểu Tịch.
Đột nhiên, tên người khổng lồ xám gầm lên giận dữ: “Tất cả mọi người tập hợp lại đây, chúng ta thề sống chết một phen!”
Những tên thủ hạ còn sót lại vẻ mặt thay đổi, lập tức xông về phía hắn ta.
Bọn họ tụ tập lại với nhau, lũ lượt gào thét liều mạng về phía trước.
Cố Thanh Sơn dừng kiếm lại.
Nếu có nhiều cao thủ tụ tập lại với nhau như vậy, lại còn không hề để ý tới tính mạng lao tới tấn công thì cho dù hắn có vô số thẻ bài để duy trì cũng sẽ phải đau đầu một phen.
Chỉ thấy tên người khổng lồ xám âm trầm nhìn hắn và Tiểu Tịch, lớn tiếng nói: “Đội thợ săn tiền thưởng chúng ta đã thành lập hơn 700 năm nay, nhưng chưa từng bị tiêu diệt, các ngươi có biết tại sao không?”
Tiểu Tịch tò mò: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì ở bước ngoặt sống chết, chúng ta sẽ dựa vào một pháp thuật bí mật trong sách để thiêu đốt tính mạng của bản thân, dùng toàn lực để đối phó, đánh giết kẻ địch.” Người khổng lồ xám cười gằn, nói.
Hắn ta cẩn thận rút ra một cuốn sách, mở ra.
Sau lưng hắn, những tên thuộc hạ bùng nổ sức mạnh, truyền vào trong quyển sách.
“Hãy run rẩy đi, hai đứa nhóc các ngươi!” Người khổng lồ xám quát lên.
Cùng lúc đó, đám cao thủ phía sau hắn ta đều lộ ra vẻ kích động điên cuồng.
Bọn họ cùng điên cuồng hét lên.
“Tử chiến không lùi!”
“Tử chiến không lùi!”
“Tử chiến không lùi!”
Bầu không khí tràn ngập ý chí chiến đấu, giống như tất cả mọi người đều đang ra sức để chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng.
Cố Thanh Sơn nhìn cảnh tượng lừng lẫy phía đối diện, thay đổi sắc mặt, nói: “Nếu đã như vậy, để bày tỏ thành ý, ta cũng sẽ đưa hết toàn lực ra để ứng phó.”
Hắn nâng hai thanh kiếm lên, lẳng lặng vận động toàn bộ linh lực trong người, cả người căng thẳng.
Tiểu Tịch không nói lời nào, chỉ lẳng lặng rút bài, chuẩn bị cho lần chém giết cuối cùng.
Trên bầu trời, tên người khổng lồ xám cuối cùng đã khởi động cuốn sách.
Chỉ thấy cuốn sách kia được hấp thu sức mạnh, bùng lên một luồng ánh sáng, bao trùm lấy hết đám thợ săn tiền thưởng.
Đùng!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Một luồng sáng bay rất nhanh giống hệt như vệt sao băng, bay về phía xa.
Ánh sáng lóe lên mấy cái rồi biến mất ở phía cuối chân trời, chẳng biết biến đi đâu.
Bọn họ chạy trốn rồi.
“...” Cố Thanh Sơn.
“...” Tiểu Tịch.
Hai người bày trận sẵn sàng đón địch, nhưng không ngờ rằng kết quả lại là như vậy.
“Tốc độ không tầm thường, sợ rằng chúng ta sẽ không đuổi kịp.” Tiểu Tịch nói.
“Ừm. Đúng vậy, quá nhanh. Không đuổi kịp được.” Cố Thanh Sơn cảm khải nói.
Người khổng lồ xám đúng là không nói phét.
- - Nắm được kỹ năng thoát thân như vậy, phối hợp với hành động cao siêu, hơn nữa trình độ vô liêm sỉ tới mức người người phỉ nhổ như vậy, thảo nào đội thợ săn tiền thưởng này có thể tồn tại tới hơn 700 năm mà không bị tiêu diệt toàn bộ.
Cố Thanh Sơn đứng giữa không trung, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chuyện mà nó đang dần dần biến lớn.
Một luồng sinh lực mới phát sinh trong thân thể khuấy động xung quanh, hấp dẫn toàn bộ linh lực trong cơ thể để tạo thành một cơn thủy triều linh lực điên cuồng trước nay chưa từng có.
Cố Thanh Sơn từ từ hiểu được.
Hóa ra là mệnh kiếp đã qua rồi.
Mấy chục tên thợ săn tiền thưởng có thực lực vượt xa bản thân mình tới đây để bao vây tiêu trừ hắn, nhưng bởi vì Song Ảnh của Tiểu Tịch mà bị giết tới phải quăng mũ giáp mà chạy.
Mệnh kiếp cứ như vậy đã được giải.
“Tôi cần nghỉ ngơi một lát.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cũng không bay xuống mà bố trí mấy chục trận pháp ngay giữa không trung, khoanh gối lại bắt đầu dẫn dắt linh lực trong cơ thể.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã rơi sâu vào trong định cảnh.
Đột phá cảnh giới, chính là dùng trạng thái kiên định không thể lay chuyển để dần dần thúc đẩy nó.
Đây là một lần đột phá không cần phải nhận lôi kiếp cũng có thể lên cấp.
Thế nhưng, ba lần mệnh kiếp không hề dễ chịu hơn so với lôi kiếp. Nếu Cố Thanh Sơn có thể chọn, hắn nhất định sẽ chọn lôi kiếp mà không phải chọn mệnh kiếp.
Chính bởi vì bản thân Cố Thanh Sơn có quá nhiều công đức nên hắn chỉ phải chịu ba lần mệnh kiếp.
Còn những tên tu sĩ chuyên làm việc ác kia thì thường đều chết ở cảnh giới Thiên Kiếp – bởi vì bọn họ phải trải qua mấy trăm lần mệnh kiếp.
Uống một ngụm nước cũng có thể sặc chết.
Cuộc sống không thể nào tưởng tượng nổi.
Một phút sau.
Cố Thanh Sơn mở hai mắt ra.
Hắn đã đạt tới cảnh giới Thái Hư.
Trên giao diện Chiến thần, từng hàng chữ nhỏ lập lòe ánh lửa lần lượt xuất hiện.
[Lần lên cấp này đã kết thúc.]
[Ngài đã thành công lên tới cảnh giới Thái Hư.]
[Ngài đã trở thành tu sĩ Thái Hư cảnh.]
[Bởi vì linh cảm tiên thiên của cảnh giới Thiên Kiếp tự động tăng lên nên có thể cảm nhận được trình độ của mệnh kiếp. Linh giác của ngài bị tiêu hao quá lớn làm cho một khoảng thời gian trong tương lai sẽ rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, thời gian dài hay ngắn là tùy thuộc vào tình huống cá nhân.]
[Xin đặc biệt lưu ý, khi lên cấp cảnh giởi Thần Chiếu, Thiên Kiếp, Thái Hư cũng sẽ không thức tỉnh được thần thông. Ngài nhất định phải lên cảnh giới Huyền Linh mới có thể thức tỉnh thần thông.]
Các đốm chữ lập lòe ánh lửa hiện lên xong lại dần dần biến mất.
Chuyện về thần thông, Cố Thanh Sơn cũng không để ý lắm, bởi vì từ lúc lên cảnh giới Thiên Kiếp, hắn đã biết tin này rồi.
Linh giác tạm thời không dùng được, đây lại là một loại khiêu chiến.
Bởi vì tu hành gia thích dùng trực giác để cảm nhận thế giới bên ngoài và liên hệ với bản thân. Đột nhiên mất đi linh giác thì ít nhiều gì cũng không thích ứng được.
Hắn nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy Tiểu Tịch lộ ra vẻ buồn ngủ, đầu cứ gật gù gật gù rồi lại cố lên tinh thần, lẳng lặng bảo vệ hắn.
“Tôi đã xong rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không tồi, cuối cùng coi như đã lên cấp rồi.” Tiểu Tịch ngáp một cái rồi nói.
“Sao cô lại mệt tới mức này?” Cố Thanh Sơn nói.
“Bởi vì Song Ảnh.”
“Song Ảnh? Tôi không cảm giác thấy có ảnh hưởng gì mà.”
“Đương nhiên anh không có ảnh hưởng gì.” Tiểu Tịch xoa xoa hai đôi mắt mệt mỏi: “Cấp bậc của anh quá thấp, căn bản không thể kích hoạt chiến đấu bằng thẻ bài, thế nên ở hình thức chiến đấu Song Ảnh, tất cả tiêu hao bằng thẻ bài của hai chúng ta đều tính hết lên đầu một mình tôi.”
“Thật ngại quá, xin nói cho tôi cách để tôi trở thành một sứ giả Đoạn Tội mạnh mẽ hơn. Tôi nhất định sẽ cố gắng, để sau này có thể chia sẻ với cô.” Cố Thanh Sơn áy náy nói.
Tiểu Tịch nói: “Có ba cách để trở nên mạnh mẽ. Cách thứ nhất trong số đó chính là tự nhiên lên cấp giống như anh vậy. Cách thứ hai chính là cắn nuốt những thẻ bài khác. Cách thứ ba là sưu tầm những vật truyền thừa của thần linh thời thượng cổ còn lưu lại, dùng nó để tiến hành nâng cấp cấp độ thẻ bài của mình.”
Vật truyền thừa của thần linh thời thượng cổ sao?
Cố Thanh Sơn đột nhiên nhớ tới chuyện mới xảy ra cách đây không lâu.
Bên trong thế giới được cất giấu của Trieste, Trật Tự Ma Vương: Khởi Nguyên đã âm mưu để nhận được vật truyền thừa của thần linh thời thượng cổ, rồi tiến hành thăng cấp Chư giới tận thế Online thành Cách Mạng.
Không ngờ hiện giờ mình lại giống như Trật Tự, cần nhờ tới đồ vật như vậy để lên cấp.
Tiểu Tịch tiếp tục giải thích: “Cách lên cấp tự nhiên là chậm nhất, cách cắn nuốt các thẻ bài khác thì nhanh hơn một chút – nhưng không phải loại thẻ bài nào cũng phù hợp, anh phải tìm được thẻ bài có thuộc tính tương tự như anh mới được. Cuối cùng, cách dùng vật truyền thừa do thần linh thời thượng cổ lưu lại để lên cấp là nhanh nhất. Nhưng những vật được truyền thừa này lại là bí mật trong số những bí mật, không thể dễ dàng tìm thấy được.”
“Được rồi, không nói nữa, tôi sắp mệt chết rồi, phải đi ngủ một lát đã.”
Tiểu Tịch nói câu cuối cùng.
Cô biến thành một luồng ánh sáng xanh rơi vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Bên trong tấm thẻ, vậy mà cô đã thay một bộ quần áo ngủ đáng yêu, nằm trên giường chìm vào giấc ngủ say.