"Đúng! Ngươi có đồng ý giúp không? Nếu như đồng ý thì cái giá duy nhất là không được động vào tu sĩ độ kiếp. Hắn là người của chúng ta."
"Cái này đương nhiên là không có vấn đề. Nhưng các ngươi định chia hai trăm triệu linh hồn như thế nào?”
"Đương nhiên là ai cướp được thì chính là của người đó." Ly Ám giải thích.
Diễm Phệ Ma Vương yên tâm, lớn tiếng nói: "Được! Một lời đã định."
Ly Ám nữ đế nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Hắn bèn giao cho nàng một chiếc lá của Thánh thụ Kinh Cức.
Ly Ám nữ đế lại giải thích.
Diễm Phệ Ma Vương nghĩ đến hai trăm triệu linh hồn, nên sảng khóa lập lời thề với lá Thánh thụ.
"Tốt lắm! Ngươi lấy được Kiếp vị không?" Cuối cùng, Ly Ám nữ đế mới hỏi.
"Ta đã cảm nhận được Kiếp vị trên người nó." Ma Mẫu nói xen vào.
"A! Phải rồi, Kiếp vị Thiên Ma lần này là Ma Mẫu đại nhân sao?" Diễm Phệ Ma Vương thận trọng dò hỏi.
"Là ta! Có điều ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ không tranh đoạt linh hồn với đám tiểu bối các ngươi đâu." Ma Mẫu trả lời.
"Ha ha ha! Vậy thì đa tạ Ma Mẫu đại nhân."
Diễm Phệ Ma Vương cảm tạ, sau đó lập tức trở về trong hư không.
Dựa theo kế hoạch vừa mới thảo luận xong, nó phải đi gọi thuộc hạ của mình. Chờ lúc thiên kiếp bắt đầu chính thức, thì lại quay trở lại đây.
"Còn lại sáu Kiếp vị, tiếp theo chúng ta kêu gọi ai?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Dường như Ly Ám gặp vấn đề nan giải gì, cau mày nói: "Ảnh Ma Vương, một tên khốn vừa tham lam vừa giảo hoạt."
"Tham lam?"
"Đúng vậy! Nó là kẻ tham lam nhất trong bốn ma bốn quỷ lần này."
"Vậy gọi nó đi, ta thích làm ăn với người tham lam. Hơn nữa, lần đàm phán này sẽ không để một mình cô nói đâu, lúc cần thiết thì ta cũng sẽ lên tiếng." Cố Thanh Sơn nói.
"Được rồi!"
Ly Ám đổi sang một thủ ấn khác, ngâm nga chú ngữ kêu gọi Ảnh Ma.
Sau một lát, mặt đất quảng trường xuất hiện một bóng đen.
Bóng đen này đi đến trước mặt Ly Ám, rồi chậm rãi đứng lên.
Nó cao chừng tám mét. Toàn thân do bóng ma cấu thành, thoạt nhìn giống như một vực sâu không có ánh sáng.
Nhưng trên thực thế, nó là một Ảnh Ma, thậm chí là vua chúa của Ảnh Ma.
"Lôi kiếp? Lạ thật, nhìn không giống như đang muốn giết người. Ly Ám nữ đế, ngươi gọi ta tới làm gì?” Ảnh Ma Vương hỏi.
Ly Ám nữ đế lại nói lại một lần.
"Hai trăm triệu linh hồn... Chờ một chút..." Ảnh Ma Vương nói.
Từng làn gió đen từ trên người nó lao ra, rồi chui vào hư không.
Hình như nó đang liên lạc với thế giới khác, tìm hiểu tin tức gì đó.
Mấy hơi thở sau, nó ngẩng đầu lên nói: "Hóa ra đây là một trận chiến rất quan trọng. Ta đồng ý yêu cầu của ngươi. Nhưng điều kiện không thể đơn giản như vậy."
"Ngươi muốn điều kiện gì?" Ly Ám hỏi.
"Ngươi nên biết Ảnh Ma bọn ta thích thứ gì nhất. Nó không phải là linh hồn gì, mà là tiền tài." Ảnh Ma Vương trả lời.
Ly Ám nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lại nhìn về phía Laura.
Laura tiện tay ném một cái chén qua.
Cố Thanh Sơn bắt lấy cái chén rồi quan sát, không ngờ lại là “Chén Thánh Cát Vàng Vô Tận” kia.
Cố Thanh Sơn đưa chén cho Ly Ám, nói nhỏ mấy câu.
Ly Ám gật đầu, nghiêng chén sang một bên.
Cát vàng sáng ngời óng ánh đổ từ trong chén ra, rơi xuống đất, vang lên tiếng “ào ào leng keng”.
"A! Âm thanh dễ nghe biết bao." Ảnh Ma Vương khẽ nói.
Cát vàng trút xuống rất nhanh, chỉ sau chốc lát đã tạo thành một đống nhỏ. Đồng thời theo thời gian trôi qua, đống cát vàng càng ngày càng lớn.
"Vàng... Đây chính là Chén Thánh Cát Vàng Vô Tận trong truyền thuyết đấy sao?" Ảnh Ma Vương hỏi.
"Đúng vậy!" Ly Ám trả lời.
"Giá lớn thế này các ngươi cũng sẵn lòng bỏ ra... Được rồi! Xem các ngươi thành tâm thành ý như vậy, ta có thể đồng ý. Chẳng qua các ngươi cần thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ khác của ta." Ảnh Ma Vương nói.
Sắc mặt của Ly Ám thay đổi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nàng lại im lặng.
Chỉ vì Cố Thanh Sơn đã ra tay trước nàng.
Chẳng biết lúc nào, tay Cố Thanh Sơn đã cầm kiếm đạt bên cổ Ảnh Ma Vương.
Ngọn gió vô hình lượn lờ trên thân kiếm.
Giờ phút này, hồn lực tràn đầy trên kiếm.
Ảnh Ma Vương cười nói: "Ngươi đang uy hiếp ta sao? Đáng tiếc ngươi không giết được ta. Ta có chín nghìn thân thể. Thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia, ta sẽ đứng yên ở chỗ này, cũng không bày ra bất cứ một phòng ngự nào, mặc cho ngươi giết đấy."
"Không phòng ngự? Mặc cho ta giết?" Cố Thanh Sơn lặp lại.
Giọng nói Ảnh Ma Vương trầm xuống: "Nhưng ta muốn nói trước một câu, chỉ cần ngươi dám ra tay, thì ta nhất định sẽ dốc hết sức để giết ngươi trong Thiên kiếp."
Cố Thanh Sơn gật đầu, rồi vung trường kiếm lên.
Ảnh Ma Vương hét thảm một tiếng, tức giận nói: "Ngươi cũng dám..."
Lời còn chưa dứt, toàn bộ thân hình nó đã sụp đổ rồi biến mất.
Cố Thanh Sơn thu kiếm lại.
Hắn nhìn Ly Ám rồi nói: "Tiếp đi, cô hãy gọi nó đến lần nữa."
Ly Ám giật mình, ngạc nhiên nói: "Nhưng ngươi đã động thủ, chỉ sợ nó không đến."
"Nếu như nó thật sự tham lam như vậy, thì nó nhất định sẽ đến."
"Vì sao?"
"Cái gì cũng không kiếm được, không công lại mất một thân thể, dù là ta cũng không cam lòng, cho nên nó sẽ càng không cam lòng."
"... Được rồi!"
Ly Lám lại kết thủ ấn cũ, bắt đầu kêu gọi Ảnh Ma Vương.
Mấy hơi thở sau...
Một vệt bóng đen lại đứng trên nền quảng trường.
"Thằng nhóc thối! Ngươi dám động thủ thật! Khá lắm, khá lắm!” Ảnh Ma Vương nói.
Khí thế trên người nó không ngừng tăng lên, hình như đang tập trung sức mạnh để tung ra gì đó.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói: "Đầu tiên, Ma vương của Kiếp vị khác đã ký kết khế ước với ta, chuyện này ngươi có thể hỏi Ma Mẫu.
Ảnh Ma Vương nhịn không được nhìn về phía Ma Mẫu nguyên thủy.
Ma Mẫu tự dưng gật đầu như ma xui quỷ khiến.
Ảnh Ma Vương thấy thật sự như thế, không khỏi rung động.
Nếu như bảy Ma vương đều đứng ở bên đối phương, thì ở trong thiên kiếp chẳng phải mình sẽ biến thành mục tiêu tấn công?
Nhưng đã có Kiếp vị, dựa theo pháp tắc của Thiên kiếp, mình đương nhiên sẽ bị triệu hoán đến đây.
Chẳng lẽ mình phải mang theo thuộc hạ, đối mặt với bảy vị Ma vương vây công sao?
Điều này dường như đưa thiên kiếp vào một cục diện chật vật.
Còn nữa, mẹ kiếp, rốt cuộc là ai độ kiếp?
"Ta có thể mua được bảy vị Ma vương, ngay cả Chén Thánh Cát Vàng Vô Tận cũng có thể lấy ra. Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ thiên kiếp ư?"
Cố Thanh Sơn nở nụ cười, rồi nói tiếp: "Chỉ cần ngươi dám đến, dám động thủ với ta, thì ta cảm đoan tất cả mọi người sẽ giết ngươi đầu tiên. Dù ngươi có bao nhiêu thân thể đi chăng nữa."
"Ngươi không có phần trong hai trăm triệu linh hồn, mà Chén Thánh Cát Vàng Vô Tận kia ngươi cũng đừng mơ lấy được."
"Ngươi đi đi, chờ đến khi Thiên kiếp bắt đầu thì ngươi hãy đến. Đến lúc đó, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, xem xem ai chết."
Cố Thanh Sơn nói liền một hơi.
Tất cả đều yên tĩnh.
Ảnh Ma Vương trầm mặc không nói.
Lúc này, Cố Thanh Sơn lại mở miệng nói tiếp: "Nếu như ngươi muốn làm ăn thật, thì điều kiện của bọn ta giống như vừa rồi. Nhiều lắm là cho ngươi thêm một ít thi thể của Nhập Ma giả.”
"Bây giờ, ngươi chọn đi, muốn chiến đấu với những ma vương bọn ta, hay là chia linh hồn, chia của cải với bọn ta."
Xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ.
Sau mấy hơi thở.
Cố Thanh Sơn nói tiếp: "Một cơ hội cuối cùng, ngươi có muốn tham gia không. Bọn ta sắp bắt đầu rồi.”
"Được, ngươi không tham gia? Thế ngươi có thể đi, chúng ta chuẩn bị khai chiến..."
"Chờ một chút!" Ảnh Ma Vương đổi giọng, cười nói: "Làm ăn ấy mà, cũng nên cho đối phương chút thời gian suy nghĩ xem rốt cuộc là nên hợp tác hay không, ngươi nói có đúng không?"
"Lời này có lý, kỳ thật ta cũng thích hòa khí phát tài." Cố Thanh Sơn cũng nở nụ cười, thuận tay đưa ra một chiếc lá của Thánh thụ Kinh Cức.
"Được! Đây là khế ước. Ngươi ký tên đi."
"Không có vấn đề, khi nào mới giao Chén Thánh Cát Vàng Vô Tận cho ta?
"Ký xong sẽ cho ngươi."
"Vậy ta ký."
...
Ảnh Ma Vương bưng Chén Thánh Cát Vàng Vô Tận, vui mừng phấn khởi đi khỏi đây.
"Làm sao ngươi biết nó sẽ ký?" Ly Ám hỏi.
"Cô đã nói nó là kẻ tham lam nhất, cho nên chỉ cần nó đến là đã chứng minh nó không cam tâm, muốn kiếm được một chút lợi ích, chứ không phải là bị người khác đánh giết."
"Một bên là hai trăm triệu linh hồn cộng thêm Chén Thánh Cát Vàng Vô Tận, một bên là trở thành đối tượng bị mọi người vây quét. Ta nghĩ nó sẽ có lý trí."
Cố Thanh Sơn cười nói tiếp: "Cho nên ta thích hợp tác với đối thủ tham lam. Bình thường bọn họ đồng ý hay từ chối đều không quá phức tạp.”
Ly Ám thở dài, lắc đầu nói: "Ta cảm thấy ngươi không phải là nhân loại."
"Vì sao lại nói vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Ma Mẫu nguyên thủy nhìn chằm chằm hắn, rồi nói: "Bởi vì ngươi còn giống ma quỷ hơn cả ma quỷ."
Laura nhìn Cố Thanh Sơn và Ảnh Ma Vương bàn chuyện làm ăn, lại nghe Ma Mẫu nói như vậy, không nhịn được mà bật cười.
“Cố Thanh Sơn, tiếp theo đây không cần phải so đo vậy đâu, thứ mà bọn họ muốn đều rất là rẻ, cho nhiều một chút cũng không sao, em còn có rất nhiều rất nhiều.” Cô lặng lẽ truyền âm nói.
“Anh biết, nhưng có tiền là có tiền, làm ăn là làm ăn, em không nên làm tăng thêm sự tham lam của ma quỷ, nếu không ngược lại có thể sẽ phá hỏng cả kế hoạch của chúng ta.” Cố Thanh Sơn cũng lặng lẽ truyền âm lại.