Trong lòng hắn đột nhiên ngộ ra.
Không, đây không chỉ là công kích thần hồn.
Đây là một loại tổ hợp kỹ năng nào đó, thật sự có thể đặt mình vào một thế giới khác.
Vừa rồi, dường như Cố Thanh Sơn cảm nhận được sự tồn tại của thế giới kia.
Có nhiều kỹ năng như vậy, thực lực của quái vật này thật sự kinh khủng.
Hắn đang suy nghĩ thì quái vật kia đã ngo ngoe muốn động, giống như chuẩn bị bộc phát một đòn công kích mới.
Lần này, nó sinh ra hai cánh tay đen nhánh.
Quái vật múa hai tay, dẫn ra một vùng khí tức tăm tối.
Bóng tối này bắt đầu trải rộng bốn phía.
Xem ra quái vật này chuẩn bị phóng thích ra loại thuật pháp nào đó.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn mãnh liệt.
Quyết không thể lại để nó đánh ra như vậy!
Hắn vừa giơ kiếm đã thấy một bóng dáng giành xông về phía quái vật màu đen kia trước.
Một ông già máu me khắp người.
“A, còn có người sống?” Quái vật kinh ngạc nói.
Ông già kia chạy vội mấy bước, thân hình bỗng nhiên hóa to lớn.
Ầm!
Ông đụng vào người quái vật làm nó bay đi, trên đường đụng gãy vô số kiến trúc san hô, lăn ra xa vài trăm mét.
Hắn ám xung quanh cũng biến mất, thuật pháp của quái vật bị phá rồi.
Cố Thanh Sơn hoàn toàn ngây người.
Bởi vì ông già kia hóa thành một giống loài thượng cổ giống y như thi thể nhìn thấy ở Thần điện lúc trước.
Giống loài thượng cổ này trông khá giống nhân loại nhưng xấu xí và hung ác hơn nhân loại.
Sự xấu xí và hung ác này trộn lẫn với nhau bất ngờ lại để lộ ra một sự uy nghiêm và trang trọng.
Chẳng lẽ người của thế giới này có thể biến thành giống loài thượng cổ?
Nói vậy, thi thể giống loài thượng cổ trước kia mình nhìn thấy là thi thể người của thế giới này?
Không.
Không đúng.
Hẳn không phải tất cả mọi người đều có thể hóa thành giống loài thượng cổ.
Bằng không, nhiều nhân loại như vậy không thể dễ dàng bị quái vật thu hoạch đến thế.
Trong thế giới này rất có thể chỉ có một số ít người có loại năng lực đó.
Bỗng nhiên, giống loài thượng cổ kia ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Những công kích kia đều vô dụng, công kích của ta cũng không được!”
Giống loài thượng cổ nhìn về phía hắn lớn tiếng nói: “Ta cảm nhận được trên cơ thể ngươi có khí tức Lôi linh, chỉ có lôi điện mới có thể khắc chế nó.”
Trên thực tế cũng không phải là Cố Thanh Sơn không có cách.
Chiến đấu được một nửa hắn đã thoáng nhìn sang giao diện Chiến thần.
Trước đó khi giết mười một con Thương quỷ, điểm hồn lực của mình đã gần trăm vạn.
Tạm thời không nhắc đến điểm hồn lực, nhờ đánh chết Thương quỷ, ngay cả Thái Ất kiếm trận cũng một lần nữa tích trữ được ba lần, uy lực đã dồn đến gấp 16 lần.
Có cần dùng Thái Ất kiếm trận uy lực 16 lần không?
Không, như vậy hơi dùng dao mổ trâu giết gà rồi.
Thái Ất kiếm trận uy lực 16 lần đây mới thật sự là đòn sát thủ, nhất định phải dùng vào thời khắc quan trọng nhất.
Cố Thanh Sơn quyết định như vậy cho nên lúc nhất thời chưa đánh hết sức.
“Ông chắc chắn sức mạnh Lôi linh có tác dụng?” Hắn hỏi.
Giống loài thượng cổ lớn tiếng đáp lại: “Lôi phạt là biện pháp trừng phạt của thế giới bọn ta, là quy định chúng thần đưa ra lúc sáng tạo ra thế giới của bọn ta, cho nên uy lực của nó mạnh hơn so với các nguyên tố khác, gần như không thể địch nổi.”
Giống loài thượng cổ trông mặc dù xấu xí hung ác nhưng khi nói chuyện thì lại dùng ngôn ngữ Cận cổ thuần của thời kỳ di dân.
Đây là một ngôn ngữ thông dụng lưu truyền trong Thần Duệ, trong từ điển ngôn ngữ của Hiệp hội người bảo vệ Tháp cao có ghi chép lại.
“Vậy ta thử một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
Cách đó mấy trăm mét, quái vật kia đã một lần nữa đứng lên.
Tâm ý Cố Thanh Sơn khẽ động, Địa kiếm và Triều Âm kiếm cùng bay về phía quái vật.
Không để ý đến quái vật giơ hai cánh tay lên đỡ, Địa kiếm chém xuống.
Keng!
Cả mặt đất vỡ ra, hạ xuống, nhưng quái vật lại chặn được một chiêu nặng hơn 86 triệu cân của Địa kiếm.
Ngàn vạn gương mặt trên người nó cùng phát ra tiếng tru đau đớn.
Dĩ nhiên cản trở công kích thế này, chúng cũng không dễ chịu gì.
Nhân cơ hội này, Triều Âm kiếm đâm một kiếm trước ngực quái vật.
Thần thông Lôi điện, Đoạn Ly!
Quái vật nhất thời cứng người tại chỗ, không thể động đậy.
Trong ba giây, tất cả thần hồn của nó bị cưỡng chế rời khỏi cơ thể, không thể hành động.
Ba giây có thể làm được gì?
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên xuất hiện, lăng không nắm chặt Địa kiếm.
Ly Không!
Thứ Mệnh!
Phong Giảo!
Tứ Liên Trảm!
Trường kiếm vung ra, Thất Kiếm đã thành.
Điện quang xanh trắng lớn bằng cánh tay từ trên người Cố Thanh Sơn hiện ra dung nhập vào trong Địa kiếm.
Lôi điện lấp lánh chói mắt sinh ra trên Địa kiếm, chiếu rọi xung quanh tòa thành thành một thế giới lôi điện không ngừng nhấp nháy sáng tối.
Chỉ một thoáng, trên Địa kiếm lóe lên bảy đạo linh quang lôi điện.
“Lôi Long!”
Cố Thanh Sơn quát lên một tiếng lớn.
Một lôi điện màu lam biến thành một con rồng lớn hung dữ xuất hiện từ mũi kiếm.
Đằng sau đầu rồng, toàn thân của nó là kiếm quang và lôi điện hỗn hợp lại tạo thành thân rồng uốn lượn bay ra từ trên Địa kiếm.
Ầm!
Lôi Long mang theo quái vật phóng lên tận trời.
“A a a a, không! Thế giới này vì sao còn có người biết dùng lôi điện?” Quái vật phát ra tiếng tru bén nhọn.
Lôi Long bay được một nửa, hóa thành một vòng điện quang màu lam, bao trọn quái vật bên trong.
Nhìn qua giống như trên bầu trời xuất hiện một mặt trời màu lam.
Cả ban đêm biến thành ban ngày.
Thân hình quái vật màu đen dần tan biến trong sấm sét.
Ánh sáng dần tối đi.
Sấm sét hóa thành điện xà, tan ra giữa bầu trời.
Quái vật màu đen đã biến mất không tăm tích.
Nó đã hoàn toàn bị diệt.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy màn này, trong lòng dần tỉnh táo lại.
Hóa ra chúng thần đã đặt ra quy tắc, biến lôi điện thành biện pháp trừng phạt của thế giới này.
Có lôi điện, cộng thêm Lục Giới Thần Sơn kiếm có thể phá tan mọi pháp, chẳng trách mình có thể tiêu diệt nhiều Thương quỷ dễ dàng như vậy.
Dù nói thế nào thì Thương quỷ cũng là Ma Thần dạng hỗn độn!
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn lại.
Giống loài thượng cổ kia đã biến lại thành ông già.
Ông ta há to mồm, nhìn lên bầu trời, mãi cho đến khi Lôi Long tan biến vẫn giữ nguyên hành động ấy.
Phát giác ra ánh mắt của Cố Thanh Sơn, ông ta mới bừng tỉnh.
“Xin lỗi, chưa từng thấy sét lợi hại như vậy.” Ông già nói.
Cố Thanh Sơn nhìn người ông ta đầy máu, tiện tay ném qua một viên đan dược.
Ông ta nhận viên đan dược, để trước mũi khẽ ngửi.
Sau đó, lông mày giãn ra.
Ông ta không hề do dự cho viên đan dược vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống.
“Ta chưa nói gì ông đã ăn rồi? Không sợ ta động tay động chân sao?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
“Không có cái gì có thể độc được lão phu. Hơn nữa với sự từng trải mấy trăm năm của lão phu thì hoàn toàn có thể phân biệt được đồ tốt.” Ông ta ưỡn ngực, ngạo nghễ nói.
“Vậy ta tiện thể nói một câu, viên đan dược này ngoài chữa trị thương thế còn có hiệu quả tẩy luyện cơ thể.”
“... Sao ngươi không nói sớm.”
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ buông tay nói: “Ta còn chưa kịp nói, ông đã ăn đan dược rồi.”
Ông ta ôm bụng, khập khễnh tìm nơi đi vệ sinh.
“Chờ một chút, thành phố này còn có người sống khác không?” Cố Thanh Sơn lớn tiếng hỏi sau lưng ông ta.
“Ta là người cuối cùng còn sống sót!”
Ông ta vừa đáp vừa chạy vội vào một kiến trúc san hô.
Cố Thanh Sơn giật mình.
“Lỗ mãng như vậy vẫn có thể sống sót, xem ra thực lực không tệ.” Hắn lẩm bẩm nói.
Nhân lúc đối phương đi vệ sinh, Cố Thanh Sơn đi về phía quảng trường.
Không biết ban nãy quái vật màu đen làm gì mà cả quảng trường đã biến mất.
Thay vào đó là một cái hố sâu.
… Một hố sâu không thấy đáy.
Cố Thanh Sơn thử thả thần niệm xuống tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy đáy hố.
Cố Thanh Sơn dừng bước ở bên quảng trường, dò xét xung quanh.
Dưới chân, mặt đất vốn màu xanh dẫn đến quảng trường đã hoàn toàn biến mất.
Trên mặt đất của quãng trường đầy hỏa diễm màu đỏ.
Những ngọn lửa này xuất hiện từ dưới đất, bị gió thổi, đuôi lửa kéo dài thật dài.
Nhìn qua những ngọn lửa này hình như có sinh mệnh. Bọn chúng cùng tản ra tia sáng ngời, giao hòa với nhau, tạo thành một khu vực cô lập với ngoại giới.
Địa kiếm nói: “Đây là lửa của Luyện Ngục.”
“Luyện Ngục? Là một thế giới bình thường sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngươi nói bình thường là chỉ cái gì?”
“Không bị trật tự Ma Vương bao phủ.”
“Trước kia rất bình thường, nhưng bây giờ không biết.” Địa kiếm nói.
“Vậy lửa này?”
“Lửa Luyện Ngục luôn như vậy, thưa ngài.” Một giọng khác đáp.
Cố Thanh Sơn nhìn lại.
Chẳng biết lúc nào, giữa cái hố to lớn xuất hiện một người.
Người này mặc lễ phục màu đen để lộ vóc dáng rất cao, cũng rất nhã nhặn.
“Xin chào ngài Cố Thanh Sơn, ta là đại diện đến từ Luyện Ngục. Chủ nhân của ta nói, khi ngài chiến thắng quái vật kia sẽ có tư cách tiếp nhận đàm phán điều đình của chúng ta.”
“Điều đình?”
“Đúng vậy, giữa ngài và trật tự Ma Vương, chủ nhân của ta muốn có một cuộc điều đình.”