Nó bị Đoạn Ly đánh trúng, đứng yên tại chỗ trong ba giây.
“Ngươi không chạy được đâu!”
Vô số mặt người trên người quái vật tức giận nói.
Nó nhẹ nhàng bay lên, bay về phía bầu trời, định đuổi theo Cố Thanh Sơn.
Dưới người quái vật, kiến trúc Cố Thanh Sơn vốn đã đứng gần như bị ăn mòn hoàn toàn, chỉ còn sót lại chút vỏ rỗng.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn trở nên ngưng trọng.
Con quái vật này trực tiếp xuyên thấu vô số kiến trúc san hô, định lập tức bao trùm lấy mình.
Thứ bị nó bao trùm sẽ trực tiếp bị ăn mòn.
Thuấn di và thôn phệ, đó là bản lĩnh của nó?
Năng lực như vậy tổ hợp lại đúng là rất cường đại.
Nếu không có Đoạn Ly ngăn cản một chút thì đã không cách nào lập tức phát động thủ đoạn khác, chiến cuộc lúc này vẫn chưa thể đoán trước được rồi.
Cố Thanh Sơn dừng trên bầu trời cao.
Xa bên dưới hắn, quái vật màu đen kiên trì không ngừng đuổi theo.
Xem ra thuấn di của nó buộc phải trong phạm vi nhất định mới có thể phát động.
“Địa kiếm, đây là quỷ vật sao?”
“Không phải, ta cũng không biết là cái gì, chưa hề gặp.”
“Ngươi cũng chưa hề gặp sao?... Thú vị đấy.”
Soạt soạt soạt!
Cố Thanh Sơn cầm kiếm, cách không không ngừng vung trảm.
Từng đạo kiếm quang màu xanh nhạt to lớn xé rách bầu trời chém về phía quái vật như đỉnh núi màu đen.
Nguyệt Trảm, Cửu Liên Trảm!
Quái vật màu đen thấy những kiếm quang sắc bén này, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Đợi sau khi kiếm quang bay qua, nó lại xuất hiện.
Lông mày Cố Thanh Sơn nhướn lên.
Ban nãy rõ ràng nó đã trốn vào hư không loạn lưu, chờ kiếm quang bay qua hết nó lại lập tức xuất hiện.
Đây là một loại năng lực rất hiếm gặp: Tránh né trong hư không!
Thuấn di, thôn phệ, Tránh né trong hư không những năng lực cường đại như vậy đồng thời xuất hiện trên người một con quái vật!
“Cẩn thận một chút, nó rất lợi hại.” Địa kiếm lên tiếng nói.
“Ta đoán có thể nó còn không ít bản lĩnh, nhưng ta không muốn cứ bị diệt đi như vậy.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Hắn đưa tay trái ra, nắm chặt Triều Âm kiếm.
Hai kiếm trong tay, Cố Thanh Sơn chưa từng nghiêm túc đến thế.
Quái vật màu đen như hòn núi nhỏ dùng một tư thế khéo léo bay lên không trung.
Ở chỗ cách Cố Thanh Sơn vài trăm mét, quái vật đột nhiên biến mất.
Đây là...
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động, trực tiếp dùng Súc Địa Thành Thốn.
Đồng thời lúc quái vật biến mất, Cố Thanh Sơn cũng biến mất.
Một người một quái, đồng thời không thấy đâu.
Khi quái vật xuất hiện một lần nữa, nó đã ở vị trí của Cố Thanh Sơn.
Vẫn không vồ trúng hắn.
“Một tên sâu bọ đến từ thế giới khác, ngươi chỉ biết chạy thôi sao?”
Trên người quái vật, vô số mặt người lớn tiếng cười nhạo nói.
Đột nhiên một cơn đau truyền tới.
Cố Thanh Sơn đứng sau lưng nó, hai kiếm đâm vào cơ thể nó.
“Ta chỉ nhường cho ngươi một vị trí thôi.”
Cố Thanh Sơn nói, đột nhiên phát động bí kiếm.
Ầm!
Hắn dốc hết sức ra tay, hai chiêu Đoạn Thủy Lưu hợp thành một thể, bạo phát ra tất cả kiếm quang trong cơ thể quái vật.
Kiếm quang mênh mông ngưng tụ thành một vầng sáng, ầm một tiếng nổ tung cơ thể đen nhánh của quái vật.
Từng mảng thi thể lớn bắn ra từ trên người quái vật, rơi xuống từ trên bầu trời.
Quái vật phát ra tiếng rú thảm ngắn ngủi.
Nó hoàn toàn không ý thức được, đây mới chỉ là bắt đầu.
Thân hình Cố Thanh Sơn khẽ nhúc nhích, hai kiếm hóa thành tàn ảnh chia nhau bay đi, không ngừng chém lên người quái vật.
Kiếm của hắn quá nhanh!
Lúc quái vật phát ra tiếng rú thảm, Cố Thanh Sơn đã chém ba mươi sáu kiếm.
Từ bí kiếm đến ba mươi sáu nhát kiếm kia chỉ xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủi, quái vật chẳng kịp có phản ứng.
Chỉ trong một hơi thở, cơ thể quái vật đã bị hai thanh kiếm chém thành mấy chục mảnh, chia năm xẻ bảy giữa không trung.
Làm xong tất cả những chuyện này, Cố Thanh Sơn cầm kiếm bay ngược đi.
Một kiếm phía trước, một kiếm phía sau, hắn cảnh giác che chắn cơ thể mình.
“Ồ?” Triều Âm kiếm khó hiểu hỏi.
“Khí thế trên người nó không hề yếu đi mà còn đang tiếp tục mạnh lên.” Cố Thanh Sơn nói.
Đang nói, toàn bộ tứ chi không trọn vẹn của quái vật tụ lại, điên cuồng nhúc nhích.
Một giây sau, quái vật khôi phục như lúc ban đầu.
“Hóa ra tên bò sát này dùng vũ khí lạnh.”
Trên người quái vật, tất cả mặt người nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, cùng phẫn nộ gầm thét.
Trong lòng Cố Thanh Sơn tăng thêm cảnh giác.
Thuấn di, thôn phệ, tránh né trong hư không, dung hợp khôi phục, mỗi một kỹ năng đều rất cường đại.
Với một chức nghiệp giả sử dụng vũ khí lạnh mà nói, quái vật nắm giữ kỹ năng khôi phục nhanh chóng tương đối khó giết.
Ngoài ra, nó còn có thể phán đoán đặc điểm chiến đấu của mình.
Con quái vật này...
Trong lúc Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, quái vật hành động.
Lần này, nó không còn dùng thuấn di đột nhiên tới gần, ngược lại chủ động nới rộng khoảng cách với Cố Thanh Sơn.
“Kiếm của ngươi rất nhanh, chắc hẳn đã từng giết chết rất nhiều kẻ không kịp phản ứng lại. Nhưng ta phải nói, tiếp theo ra sẽ phải cho ngươi rơi vào hố sâu tuyệt vọng rồi.” Vô số gương mặt trên người quái vật nói.
Thân thể màu đen kia một lần nữa bắt đầu điên cuồng nhúc nhích.
Tất cả gương mặt lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Một khuôn mặt đột nhiên bay lên từ trên người của con quái vật.
Giống như một tín hiệu.
Năm gương mặt, mười gương mặt, một trăm gương mặt, mấy ngàn gương mặt.
Trăm ngàn gương mặt đều rời khỏi cơ thể quái vật, nhẹ nhàng trôi nổi quanh người nó.
Một gương mặt nam trưởng thành lặng lẽ trôi về phía trước.
Nó lóe lên một cái giữa không trung, trực tiếp vượt qua khoảng cách lớn, xuất hiện trên không.
Sau đó nó biến mất.
Thuấn di liên tục?
Lông mày Cố Thanh Sơn nhướng lên, giơ kiếm về phía trước.
Trong nháy mắt khi gương mặt xuất hiện, nó đã bị xuyên trên Địa kiếm.
Gương mặt nam tử trưởng thành liều mạng gào lên.
Kiếm quang lóe lên.
Gương mặt vỡ nát bay trong gió.
Cố Thanh Sơn một kiếm tiêu diệt đối phương nhưng trong lòng không hề vui mừng.
Khuôn mặt này linh hoạt hơn so với với con quái vật như ngọn núi nhỏ kia.
Nó có thể thuấn di liên tục hai lần!
Nếu như tất cả gương mặt đều như thế...
Ánh mắt Cố Thanh Sơn nhìn về phía quái vật.
Quả nhiên, những gương mặt xung quanh quái vật đều biến mất.
Chúng lóe lên một lần, tới gần Cố Thanh Sơn.
Lóe lên lần thứ hai, hàng trăm hàng ngàn khuôn mặt đã đến trước mặt hắn.
Bọn chúng từ bốn phương tám hướng nhào lên, muốn cắn xé cơ thể hắn.
Trong khoảnh khắc, Cố Thanh Sơn đồng thời xuất cả hai kiếm ra.
Bí kiếm, Họa Ảnh.
Bí kiếm, Họa Ảnh.
Hai đạo kiếm ảnh màu đen kín không kẽ hở của Họa Ảnh tách ra, vừa đi qua đi lại vừa không ngừng chém giết trong không trung.
Soạt soạt soạt soạt soạt!
Tất cả gương mặt lập tức bị chém vỡ, tiếng kêu thảm không ngừng ang vọng trong hư không.
Kiếm ảnh màu đen dần tản đi.
Thân hình Cố Thanh Sơn một lần nữa xuất hiện.
Hắn cầm hai kiếm, nhìn về phía quái vật bên dưới.
Trên người quái vật màu đen dần xuất hiện từng khuôn mặt.
Bọn chúng nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, bàn luận xôn xao.
“Phản ứng của hắn quá nhanh.”
“Kiếm cũng rất lợi hại.”
“Chúng ta phải đổi cách khác mới có thể ăn được máu thịt trên người hắn.”
“Dùng loại công kích kia đi.”
Cùng với tiếng bàn luận của những gương mặt, chúng lại một lần nữa xuất hiện đầy trên người quái vật.
Tất cả gương mặt vừa mới bị chém giết đều đã sống lại trên cơ thể quái vật.
“Phục sinh? Nó còn có năng lực như vậy?”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Hắn cũng đang quan sát đối phương, định tìm nhược điểm của nó.
Xem ra chỉ có thể thử công kích bản thể của nó lần nữa, chỉ hy vọng bản thể của nó không có thuộc tính phục sinh phiền phức kia.
Cố Thanh Sơn đang ngẫm nghĩ thì đã thấy tất cả gương mặt trên người quái vật mở miệng.
“A a a a a a...”
Bọn chúng bộc phát ra âm thanh chấn động cả vùng không gian.
Trong âm thanh này, các loại huyễn cảnh xuất hiện.
Giữa bầu trời của một mảng đại địa to lớn bị thiêu đốt, ma vật vạn trạng đang chạy vội, bọn chúng nhìn về phía Cố Thanh Sơn như đang đợi hắn giáng lâm.
Trên người Cố Thanh Sơn bỗng nhiên tỏa ra vầng sáng bảy màu.
Trong hư không, có mưa hoa đầy trời và các loại thụy thú giáng lâm.
Đây là bí pháp Thiện Thần Hộ Niệm do Bi Ngưỡng đại sư ban tặng sau trận quyết chiến của thế giới Tu Hành.
Khi thần hồn của Cố Thanh Sơn bị ăn mòn, bí pháp Thiện Thần Hộ Niệm tự động kích phát, có tác dụng đối chọi gay gắt.
Nhưng rõ ràng lần này thực lực của đối phương quá mạnh.
Hư ảnh của sáu vị Thiện Thần Hộ Pháp trong tay cầm các loại binh khí vừa xuất hiện lập tức liền hóa thành ảo ảnh.
Hư ảnh của Thiện Thần Hộ Pháp chưa kịp bảo vệ Cố Thanh Sơn, đã bị chấn diệt.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, một sức kéo lớn tự động sinh ra.
“Không được!”
Sắc mặt hắn biến đổi, vội vàng lấy ra trận bàn liên tục dựng lên mấy pháp trận cách âm.
Chỉ một thoáng, âm thanh biến mất, huyễn cảnh trở nên mông lung không rõ, các loại ma vật cũng dần dần tiêu tán.
Mãi cho đến khi những ma vật kia biến mất vẫn nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.