Laura nghĩ một hồi, lấy ra một cái túi xách nhỏ từ sau lưng.
Cô lục lọi bên trong một hồi, sau đó lôi ra chiếc ống nhòm loại một ống.
Laura giơ ống nhòm lên, nhìn về phía xa.
"Khắp nơi đều vậy, có nơi còn có vách đá và quái vật" Cô chán nản lên tiếng: "Em không biết nên đi về hướng nào”
"Bây giờ chúng ta chỉ có thể đợi hướng dẫn thôi." Cố Thanh Sơn nói.
Hai người đang trao đổi, bỗng thấy trong lớp băng có ánh sáng đang không ngừng chớp động.
Ánh sáng kia lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng tạo thành một chùm sáng chiếu thẳng lên trời, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Đây rõ ràng là dấu hiệu chỉ dẫn.
"Ngồi vững vào, chúng ta đi." Cố Thanh Sơn nói.
Laura ngoan ngoãn ngồi xuống bả vai Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cử động thân mình, bay vút về phía ánh sáng chỉ dẫn.
Hai người tiến về phía trước trên mặt băng.
Thỉnh thoảng lại có một vài quái vật đột nhiên xông lên từ dưới lớp băng.
Cố Thanh Sơn cố gắng đi thật nhanh, xuất kiếm không chút nương tay, mỗi một kiếm đều trực tiếp đâm chết quái vật.
Linh lực dồi dào toả ra quanh người, Cố Thanh Sơn bay sát mặt đất tăng tốc lao về phía trước.
Hắn bay đến chỗ tia sáng với tốc độ nhanh nhất.
Nơi này là một vách đá.
Thần Niệm của Cố Thanh Sơn toả ra ngoài, thăm dò xuống vách đá, nhưng mãi vẫn không dò tới đáy.
Trong phạm vi Thần niệm của hắn lan toả, chỉ toàn là vách đá dốc đứng được bao phủ bởi tuyết trắng.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
[Cậu làm vô cùng tốt, cho nên cậu đạt được tư cách tối ưu - trực tiếp nhảy đến khảo nghiệm ở phương diện khác, đến với nhiệm vụ có giải thưởng chính thức của Thần Hi Chi Quang.]
Giọng nói kia tiếp tục.
[Sắp có một đám quái vật hùng mạnh xuất hiện, bọn chúng vẫn luôn ẩn nấp ở sâu trong lớp băng, chỉ khi Thần Hi Chi Quang không chú ý, bọn chúng mới đi ra phá hoại, mặc dù đây là một vấn đề nhỏ, nhưng lại khiến cho Thần Hi Chi Quang thấy phiền não.]
[Mấy người đã hưởng ứng tiếng gọi của chim Kinh Cức, xin hãy giúp Thần Hi Chi Quang giải quyết vấn đề này.]
[Tin chắc đối với những người chưa đầy ba mươi tuổi như mấy người, đây sẽ là một trận chiến gian khổ, hãy phối hợp thật tốt, để chiến thắng những kẻ địch hung ác này.]
Giọng nói kia nói xong, liền biến mất.
[Đây chính là tiếng gọi của chim Kinh Cức? Nó đang sắp xếp nhiệm vụ cho chúng ta?] Cố Thanh Sơn hỏi.
[Đúng vậy, đây chính là quá trình kêu gọi bình thường của chim Kinh Cức.] Laura đáp.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía vực sâu trong băng tuyết.
Chỉ thấy trong vực sâu có rất nhiều quái vật với thân hình ì ạch.
Bọn chúng có cơ thể trong suốt, có thể nhìn thấu được những cơ quan kì quái ở bên trong.
Có điều những cơ quan kia giống như được tạo thành từ những bông tuyết với nham thạch, to lớn lại xù xì.
Những con quái vật này đang leo lên vách đá dựng đứng, tốc độ của bọn chúng vô cùng nhanh, không hề tương xứng với cơ thể kia.
"Là Tuyết Ma." Laura nói.
"Tuyết Ma là cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
“Là một loại quái vật ban nguyên tố rất khó giết chết" Laura nói tiếp: "Nham thạch cùng băng tuyết có thể khiến cho vết thương trên người bọn chúng nhanh chóng khép lại, bởi vì bọn chúng vốn được tạo thành từ những yếu tố này."
Nhìn bóng dáng đám quái vật trong vực sâu càng ngày càng tiến gần, Cố Thanh Sơn lặng lẽ cau mày.
Dựa theo những gì âm thanh kia nói, loại quái vật này chắc hẳn khá mạnh.
Cần phải phối hợp.
Hơn nữa bọn chúng có đặc tính không dễ chết, muốn diệt gọn chỉ trong một lần tấn công, tốt nhất vẫn nên dùng Thái Ất kiếm trận.
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn lập tức nói: "Không sao hết, để anh đối phó với bọn chúng."
Hắn vận kiếm quyết lên.
Vù!
Ba thanh kiếm đồng loạt lao xuống vực sâu, đồng thời toả ra ý đồ muốn diệt sạch.
Bọn chúng đã chuẩn bị kỹ càng.
"Chờ một chút." Laura nói.
"Hử? Sao vậy?"
"Anh cứ dùng hết sức tấn công như vậy, sức lực tiêu hao rất lớn, để em trợ giúp."
"Chẳng phải em không thể xuất thủ sao?"
"Em đưa đồ, anh xuất thủ."
Laura lại lấy túi xách nhỏ của mình ra.
Cô mở nó ra, lục lọi tìm kiếm.
"Rốt cuộc ở nơi nào..."
Cố Thanh Sơn nhìn nhìn Laura, lại nhìn xuống đám quái vật dưới vực sâu.
Chờ một hồi sau, hắn không nhịn được nói: "Thời gian của chúng ta không hề..."
"Tìm được rồi!" Laura mừng rỡ nói.
Cô nhét một vật vào tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn một cái, hoá ra là một cây súng.
Đây là một chiếc súng lục màu bạc vô cùng tinh xảo, nhỏ nhắn xinh xắn còn không cả to bằng bàn tay của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thử một chút, miễn cưỡng mới có thể bóp vào cò súng.
"Súng?"
"Đây là đồ em dùng để phòng thân, đáng tiếc chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng."
"Cái này hữu dụng không?"
"Anh thử một chút thì biết."
Cố Thanh Sơn âm thầm lắc đầu.
Đùa sao, chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng, có thể đánh chết một con quái vật ư?
Quả nhiên vẫn còn là một cô gái nhỏ.
Cố Thanh Sơn đang muốn trả lại súng cho Laura, bỗng nhiên lại ý thức được một chuyện.
Mèo nhỏ đã từng nói, tuỳ tiện lấy ra một món đồ nào đó trong khu Kỳ Dị, đều có giá trị vô cùng cao.
Chim Kinh Cức sống ở khu Kỳ Dị, hơn nữa có sở thích thu thập bảo vật.
Nếu không phải như vậy, toàn bộ chín trăm triệu tầng thế giới, sao có thể có nhiều người hưởng ứng tiếng gọi của chim Kinh Cức như vậy?
Mà cô gái nhỏ trên bả vai mình đây, lại là công chúa chim Kinh Cức, là người kế vị tiếp theo của cả tộc chim Kinh Cức.
Thân phận như vậy, sao có thể tuỳ tiện lôi một món đồ không có chút giá trị nào ra?
Trong lòng Cố Thanh Sơn đã có dự tính.
Cùng lúc đó, trên giao diện làm việc của Chiến Thần cũng hiện ra hàng chữ đom đóm nhỏ.
[Súng trong truyền thuyết: Chim thần rực lửa Phoenix]
[Kỹ thuật Chiến thần: Đồ trang bị này không bao hàm học tập cùng kĩ năng.]
[Sự kiện Biên niên: Trong lịch sử có quá nhiều vụ án ám sát liên quan đến nó, nhưng trong mười ngàn năm gần đây nó biệt tăm biệt tích, nếu như ngài muốn biết những chuyện trước kia, xin trả 100 điểm hồn lực, hoặc là tìm một cuốn sách lịch sử.]
Cố Thanh Sơn bừng tỉnh.
Có lẽ chiếc súng này khá mạnh.
Cũng được, nổ một súng cũng chẳng mất gì.
Hắn lập tức nắm chặt súng bạc, nhắm thẳng vào vực sâu băng tuyết.
"Vậy anh nổ súng đây."
"Ừ."
Laura che hai lỗ tai lại, gương mặt lộ vẻ hưng phấn.
Dương như cô rất hưởng thụ loại cảm giác xem trò hay này.
Cố Thanh Sơn nhắm vào Tuyết Ma đầu tiên, bóp cò.
"Đoàng!"
Súng bạc hơi rung lên.
Cố Thanh Sơn giật mình nhìn về phía vực sâu băng tuyết.
Viên đạn kia xuyên qua cơ thể Tuyết Ma, trong nháy mắt đã vượt khỏi phạm vi bao phủ của Thần Niệm, vọt vào vực sâu.
Tốc độ thật nhanh!
Cố Thanh Sơn đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu như một súng này là người khác nhắm vào mình, nếu như mình đang không ở thế phòng bị, sợ rằng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Trong vực sâu băng tuyết, chỉ thấy cơ thể Tuyết Ma bị trúng đạn cứng đờ, từ trên núi cao chót vót lăn xuống dưới.
Thân thể nó biến mất trong vực sâu.
"Tốc độ cùng uy lực rất được." Cố Thanh Sơn cất tiếng khen, trả lại súng lục cho Laura.
"Bây giờ còn chưa bắt đầu đâu, chúng ta lui về phía sau một chút." Laura nói.
Cố Thanh Sơn hơi sững sờ.
"Mau lui về phía sau, lát nữa nóng quá em sẽ không chịu nổi." Laura thúc giục.
Cố Thanh Sơn vội vàng đưa cô cách xa khỏi vách đá.
Hắn vừa mới đứng yên, toàn bộ băng tuyết trong vực sâu nổi lên một ánh sáng chói lọi nóng rực.
Nhiệt độ càng ngày càng cao, băng tuyết bắt đầu tan ra, hòa lẫn vào đống đất đá bị cuộn tung lên, tạo thành đám bụi xông thẳng lên trời.
Trong đống bụi bay mù mịt, vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết nặng nề.
Phù!
Một còn chim không lồ toàn thân được tạo nên từ ngọn lửa cháy rực bay ra từ trong vực sâu băng tuyết.
Nó dang rộng hai cánh, cả người phủ đầy băng tuyết ở hai bên bờ vực sâu.
Chim khổng lồ nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn nói: "Xin hãy cho điểm lần phục vụ này."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Laura.
Laura trợn mắt nhìn hắn nói: "Là anh đã nổ súng."
Cố Thanh Sơn chỉ đành hỏi chim khổng lồ rực lửa: "Giết hết chưa?"
"Tan thành mây khói."
"Điểm tuyệt đối!" Cố Thanh Sơn nói thẳng.
Chim khổng lồ rực lửa hài lòng gật đầu một cái, tiêu tán vào hư không.
Cố Thanh Sơn hơi sững lại, đi tới bên vách đá, nhìn xuống phía dưới.
Dung nham sôi trào đang chầm chậm chảy.
Núi đá bị đốt đến đỏ bừng, từng tảng băng lớn chìm vào trong dòng dung nham, trong nháy mắt hóa thành sương mù bốc hơi.
Tuyết Ma gì đó, không biết đã bị dung hoà thành thứ gì.
Toàn bộ vực sâu băng tuyết biến thành hồ dung nham.
Chăm chú nhìn một màn kì vĩ này, Cố Thanh Sơn không nhịn được hỏi: "Đây là viên đạn cuối cùng?"
"Đúng vậy."
"Tiếc thật."
"Có gì mà đáng tiếc, một cây súng mà thôi, bảo bối của em còn nhiều lắm." Laura nhỏ giọng thì thầm.
Trên băng nguyên.
Gió tuyết gào thét.
Trong băng sương trắng xóa đã có một đoạn bùng lên ánh lửa ngất trời.
Cố Thanh Sơn và Laura đứng bên vách đá chờ đợi nhiệm vụ kết thúc.
"Tại sao còn chưa phán định chúng ta hoàn thành nhiệm vụ?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Bình thường thì cần một chút thời gian để xác nhận, anh đừng vội." Laura nói.
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên cảm ứng được gì đó, đồng loạt ngậm miệng.