"Đừng khách sáo, Barry tôi từ trước đến giờ luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người." Barry vỗ ngực một cái nói.
"Anh đến đây để đưa đồ, chúng tôi không thể vừa nhận được đồ lại lập tức để anh đi được, chúng tôi không phải người như vậy." Mèo nhỏ nói.
"Đúng vậy."
Barry ở bên cạnh gật đầu nói.
—— Chúng tôi xuất phát từ sự lễ phép và một trái tim luôn thích giúp đỡ người khác nên mới giữ anh ở lại đây một ngày chứ không phải vì lý do khác.
Không sai, đúng là như vậy.
Cố Thanh Sơn nói: "Để cảm ơn hai người đã giữ tôi lại, tôi quyết định tối nay sẽ nấu một bữa mời hai người ăn."
"Không được, cậu là khách, sao có thể để cậu tốn kém được."
"Đúng vậy, chúng tôi nên chiêu đãi anh mới đúng."
Hai anh em nghiêm trang nói.
Cố Thanh Sơn nhìn dáng vẻ gấp gáp của hai người không nói gì.
—— Hai người chiêu đãi tôi? Hai người định mời tôi hít không khí à.
Hắn cười nói: "Nếu không thì hai người giúp tôi một việc coi như trao đổi, tôi sẽ nấu cơm cho hai người."
Thần sắc hai anh em đồng thời khẽ động.
Bọn họ đã từng gặp rất nhiều loại người, sao có thể bị lợi dụng dễ dàng thế được?
Ngay cả những dị thú quý hiếm trong tinh không này, cũng tuyệt đối không vì một bữa cơm mà có thể dễ dàng bị dụ dỗ như vậy.
Huống chi là người như bọn họ!
"Anh muốn chúng tôi giúp gì?" Mèo nhỏ cười như không cười hỏi.
"Giúp tôi ăn hết bàn thức ăn —— đối với một đầu bếp điều đáng tự hào nhất chính là người khác sẽ ăn hết những món mà mình làm ra."
Cố Thanh Sơn tùy ý nói.
Hắn lấy bát, nồi từ trong túi tựng đồ ra, đang chọn thực đơn và chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
"Việc này..." Mèo nhỏ ngạc nhiên nói.
"Được rồi, cung kính không bằng tuân mệnh, thật ra chúng tôi không biết nấu ăn."
Barry cười nói.
Cố Thanh Sơn chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, suy nghĩ một chút, lại cho tay vào túi đựng đồ, cầm một miếng ngọc giản.
Giao diện Chiến Thần lập tức xuất hiện mấy hàng chữ.
[Ngài phát hiện ra bí quyết nấu ăn của Bách Hoa Tông.]
[Muốn hoàn toàn lĩnh ngộ tất cả phương pháp nấu ăn, ngài sẽ mất hai trăm điểm hồn lực.]
Thực ra ai trăm điểm hồn lực cũng không nhiều lắm.
Cố Thanh Sơn nhìn giá trị hồn lực của mình.
Trước đó vì đối phó với Vạn Vật Đồng Điệu Huyền Bí của La Sát Nữ, hắn hóa thân thành chúng sinh để chiến đấu, cuối giành được thắng lợi.
Trong trận chiến, tổng cộng tiêu hao sáu nghìn chín trăm điểm hồn lực.
Cộng thêm những hao tổn khác nữa, hiện giờ Cố Thanh Sơn còn lại một nghìn ba trăm điểm hồn lực.
"Ta đồng ý bị trừ 200 điểm hồn lực để lĩnh hội phương pháp nấu ăn." Cố Thanh Sơn nói.
[Đã nhận hồn lực, giá trị hồn lực còn lại 1100/400.]
[Đang lĩnh hội các phương pháp.]
Ngọc giản tản mát ra một dòng nước ấm, từ cánh tay Cố Thanh Sơn liên tục xâm nhập vào nhận thức của hắn.
Cố Thanh Sơn lập tức nắm vững tất cả các kinh nghiệm, kỹ năng và bí quyết các món ăn của Bách Hoa Tông, mà hắn chỉ tốn có một giây để làm việc đó.
Cố Thanh Sơn vốn đã có thiên phú ở lĩnh vực nấu ăn và pha chế rượu, nếu không thì cũng không thể trở thành ông chủ quầy thịt nướng khi mới mười mấy tuổi được, lại còn nhận được học bổng toàn phần từ trường học quý tộc nữa.
Lúc này hắn học được cách nấu ăn nữa thì càng như hổ thêm cánh.
Cố Thanh Sơn thành thạo mà nhanh chóng xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Chỉ thấy hắn dùng dao để cắt thức ăn, nhanh chóng lột bỏ vỏ rau củ trái cây, cắt rất gọn gàng rồi trang trí lên đĩa theo thứ tự nhất định, sau đó lại rưới nước sốt salad lên.
Ngay sau đó, một con gà nướng nguyên con bọc giấy bạc được lấy ra.
Cố Thanh Sơn đeo gang tay nhanh chóng cắt con gà thành từng miếng vừa ăn, sau đó lại pha chế một đĩa nước sốt, rồi lại bày ra đĩa.
Tiếp theo đến phần mì.
Cố Thanh Sơn lấy ra một cây chài cán bột, sao đó nhào, đập, kéo bột rồi cho vào nồi luộc, sau khi vớt mì ra ngoài lại cho mì ngâm vào nước lạnh cùng một số loại thuốc hiếm, sau đó chia làm ba bát rồi cho nước nóng vào thành canh mì, cuối cùng cho dưa chua, ớt và giấm vào.
...
Cố Thanh Sơn tập trung tinh thần, tạo thành món ăn đầy đủ màu sắc và hương vị.
Mèo nhỏ nhìn âm thầm gật đầu.
"Nếu không có kinh nghiệm trong nhà bếp thì động tác của anh ta sẽ không thuần thục lưu loát như thế được." Cô nhỏ giọng nói với Barry.
"Anh đói quá."
Barry lẩm bẩm nói.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Hai anh em sắp xếp bàn ăn ngay ngắn rồi ngồi ở đó với ánh mắt chờ mong.
"Anh, bao lâu rồi anh chưa được ăn cơm?" Mèo nhỏ đột nhiên hỏi.
"Một tháng lẻ bảy ngày, không phải em cũng vậy sao." Barry nói.
"Em chỉ bị đói hai mốt ngày thôi." Mèo nhỏ nói.
"Không đúng, anh nhớ lúc đó chúng ta cùng hết đồ ăn mà." Barry thấy kỳ quái nói.
"Em giấu một ít điểm tâm." Mèo nhỏ nói.
Trong khi họ nói chuyện, Cố Thanh Sơn đã bưng từng đĩa đồ ăn lên.
Hắn cũng chọn vài loại rượu, cũng không pha chế gì đặc biệt mà chỉ dựa theo cách khiến khẩu vị sảng khoái nhất để kết hợp.
Một bữa tối vừa có rượu vừa có rau với đầy đủ hương vị và màu sắc đã chuẩn bị xong.
Ba người cụng một ly.
"Cảm ơn đã giữ tôi lại." Cố Thanh Sơn nói.
"Đừng khách sáo, cảm ơn bữa cơm phong phú của cậu." Barry nói.
"Mọi người dùng tự nhiên đi, chờ ăn cơm xong tôi sẽ chuẩn bị mấy món điểm tâm." Cố Thanh Sơn nói.
"Được, vậy thì tôi không khách sáo đâu."
Barry và Mèo nhỏ lập tức ăn quên mình.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất để ăn cơm.
"Ngon quá, ngon quá!" Barry nói.
Mèo nhỏ nhìn Cố Thanh Sơn: "Thực ra chúng tôi nói sai rồi, dựa vào khả năng nấu ăn này của anh đi khắp các thế giới cũng không vấn đề gì."
"Cái này à, có đôi khi yêu ma quá lợi hại tôi cũng không qua được." Cố Thanh Sơn thẳng thắn nói.
Mèo nhỏ sáng tỏ liền cười cười.
Đối phương ăn ngay nói thật như vậy, tuyệt đối không hề kiêng kỵ thực lực của bản thân thấp kém, điều này khiến cô nảy sinh một cảm giác thoải mái.
Ăn xong cơm.
Hai anh em nhà này vẫn chưa thỏa mãn.
"Đã lâu rồi không được ăn bữa cơm ngon như vậy." Barry vui vẻ vỗ vỗ bụng nói.
Mèo nhỏ dường như lại bị cái gì đó hấp dẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm một hướng khác trong hư không.
"Sao thế?" Barry hỏi.
"Có một thứ tản ra sức mạnh rất lớn, đang tiến gần đến mấy tầng thế giới bên trái chúng ta."
"Chẳng lẽ là người đến đòi nợ? Mau đóng hố đen lại, không cho họ vào là được rồi." Barry không quan tâm nói.
Mèo nhỏ nhìn hư không đen như mực, cười rộ lên.
"Không phải người đòi nợ, lần này là một ma quỷ địa ngục nổi tiếng, đã từng hủy diệt ba nghìn nền văn minh thế giới, hiện giờ đang tiến vào phạm vị tầng thế giới nối tiếp với câu lạc bộ." Cô ấy nói.
"Ồ? Có chuyện tốt như vậy sao, chẳng lẽ nó không biết anh à?" Barry hứng thú.
"Có thể là không biết anh, có thể là vì có một đám người đang đuổi theo phía sau nó."
"Xem ra là hoảng loạn quá nên nhầm đường rồi."
"Anh mau quyết định đi, cách ma quỷ không xa là thế giới một người bạn cũ của chúng ta." Mèo nhỏ thúc giục.
Barry nắm hai tay thành nắm đấm cụng tay vào nhau nói: "Không cần nghĩ ngợi gì cả, anh ăn rất ngon miệng, cảm giác thực lực đang khôi phục nhanh chóng —— vừa dịp vận động một chút cho dễ tiêu hóa."
Mèo nhỏ thấy thái độ này của hắn ta, liền lấy ra một quyển vở bắt đầu viết.
Tốc độ viết chữ của cô rất nhanh, vừa viết vừa lẩm bẩm trong miệng.
"Đến từ tầng thứ năm địa ngục."
"Có trí tuệ xảo quyệt, gian ác."
"Da màu đỏ, một đôi tai dài, một con mắt giả, thân hình cao lớn."
"Am hiểu dùng binh khí, thuật pháp luyện ngục đã đạt đến trình độ bậc thầy."
"Năng lực mạnh nhất là —— ẩn nấp và ám sát."
"Tên hiệu trong chư giới là: Kẻ Hủy Diệt."
Viết đến đây, cả trang giấy tản mát ra ánh sáng.
"Xong rồi!" Mèo nhỏ la lên.
"Đưa gã vào câu lạc bộ." Barry nói xong, xoay người chạy về phía câu lạc bộ.
Mèo nhỏ nhanh chóng viết câu cuối cùng.
"Tên ma quỷ này xuất hiện ở câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa!"
Ba!
Cả trang giấy phát ra âm thanh rõ ràng, sau đó biến mất.
Cùng lúc đó, trong câu lạc bộ truyền đến một tiếng nổ vang trời.
Tiếng nổ qua đi, một giọng nói hung ác vang lên: "Chết tiệt, đây là đâu? Ngươi là ai?"
Giọng nói dương dương tự đắc của Barry vọng tới: "Con rệp kia, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta là Barry của Thiết Quyền Chính Nghĩa!"
"Barry? Barry nào?"
"Xem ra ngươi không biết ta rồi "
"Đồ thần kinh, bây giờ ta đi liền, tốt nhất ngươi hãy thành thật một chút, đừng chọc vào ta."
"Chờ một chút."
"Làm gì?"
"Chúng ta làm quen với nhau."
—— Ầm!
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Trong câu lạc bộ truyền đến tiếng chấn động long trời lở đất.
Mặc dù như thế nhưng toàn bộ câu lạc bộ vẫn bình yên vô sự, không có một cục gạch hay ngói vụn bị nứt ra.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng nghiêng tai lắng nghe.
Cuộc chiến càng ngày càng kịch liệt, đồng thời không có dấu hiệu dừng lại.
Cố Thanh Sơn nhịn không được hỏi: "Cô có biết thực lực của con ma quỷ này không?"
"Chờ đánh xong một hiệp là biết ngay thôi."
Mèo nhỏ bưng bát, vừa ăn vừa hàm hồ đáp.
Thức ăn hôm nay ngon thật, lát nữa mình lại ăn thêm bát nữa!