Mặc dù Cố Thanh Sơn dùng quyển trục che đậy cảnh giới tu vi, nhưng Barry là ai chứ, hắn ta nhanh chóng phá vỡ lớp quyển trục đó và cảm nhận được khả năng thực sự của Cố Thanh Sơn.
"Để tôi giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Cố Thanh Sơn, một người pha chế rượu." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhớ rõ pho tượng bằng vàng của Barry.
Mắt Barry sáng rực lên, lại cố ý khinh thường nói: "Pha chế rượu? Tôi không tin —— cậu mau pha chế một ly cho tôi xem? Không phải ai cũng dám tự xưng là nhà pha chế rượu đâu."
Cố Thanh Sơn vỗ túi đựng đồ, lấy ra nhiều loại rượu, dùng khả năng tốt nhất của mình pha chế một ly rượu.
"Xong rồi." Hắn bưng ly rượu nói.
Barry và Mèo nhỏ nhìn nhau.
Động tác pha chế rượu của tên nhóc này rất thành thạo, chớp mắt liền pha chế xong rượu rồi.
Nhìn ly rượu đó —— là một ly cốc-tai được chia thành rất nhiều tầng, mỗi tầng lại có một màu khác nhau.
Có thể làm được điều này, chỉ có thể là người chuyên nghiệp.
"Rượu này thật là đẹp, để em nếm thử..."
Cánh tay Mèo nhỏ vươn ra gần chạm đến cái ly.
Barry cướp lấy cái ly, nấp sau lưng Mèo nhỏ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
"Anh, đây là rượu dành cho con gái mà." Mèo nhỏ dùng sức nện vào lưng hắn ta, tức giận nói.
Cô ấy dùng lực cũng không nhỏ, Barry bị nện tới mức thiếu chút nữa là phun rượu ra ngoài.
Hắn ta nhịn một chút, cuối cùng vẫn nuốt rượu xuống.
"Khà ——" Barry khà một hơi thật dài.
Rượu này mạnh thật.
Cố Thanh Sơn nhìn dáng vẻ buồn bực của Mèo nhỏ, lại pha chế cho Mèo nhỏ một ly rượu khác.
Đợi Mèo nhỏ cũng uống xong, Cố Thanh Sơn hỏi: "Thế nào?"
"Cũng tạm thôi."
"Miễn cưỡng chấp nhận được."
Anh em hai người này không ngừng chậc lưỡi, làm bộ bình luận.
"Không nhìn ra anh thực sự là một nhà pha chế rượu." Mèo nhỏ ngẹo đầu nói.
"Pha chế rượu là sở thích của tôi thôi, nghề để kiếm ăn thực sự của tôi là nấu ăn." Cố Thanh Sơn nói.
Anh em hai người nhìn nhau.
Từ ánh mắt đối phương bọn họ ngầm hiểu ý nhau.
"Nhóc con, cậu thật có phúc." Barry ngạo nghễ nói.
"Tôi có phúc?" Cố Thanh Sơn ngẩn ngơ.
"Mỗi món ăn ở mỗi thế giới lại có hương vị khác nhau, chỉ với chút tài mọn nấu ăn này mà muốn mưu sinh ở các thế giới khác thì thực sự rất khó khăn, mà tôi là một người sành ăn, chuyên phụ trách đánh giá các món ăn." Barry khoanh tay nói.
"Đúng rồi, thực ra anh có thể đưa một số tác phẩm của mình ra đây để chúng tôi giám định miễn phí giúp anh." Mèo nhỏ cũng nói.
Cố Thanh Sơn không nói gì.
—— Đúng là chín người mười ý, mình cũng từng đến mấy thế giới rồi, đúng là mỗi thế giới có khẩu vị khác nhau, nhưng đứng trước đồ ăn ngon thực sự thì khẩu vị cũng như nhau cả thôi.
Hai anh em nhà này kẻ tung người hứng trước mặt mình, chẳng lẽ họ cho rằng mình là thằng ngốc sao?
Cố Thanh Sơn đảo mắt qua giao diện Chiến Thần.
Hắn nhìn đồng hồ.
Còn lại ba phút cuối cùng.
Không kịp rồi.
"Món sở trường của anh là gì?" Mèo nhỏ lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, nét mặt nghiêm túc hỏi.
Cố Thanh Sơn trực tiếp lấy hai đĩa linh thực ra.
Đây là linh thực mà Tần Tiểu Lâu mất một ngày một đêm, chuyên tâm làm ra, hắn ta đặt rất nhiều tâm huyết vào linh thực này.
Khi đó chiến tranh mới vừa bắt đầu, Tần Tiểu Lâu nói là đợi đến sinh nhật Cố Thanh Sơn, nếu mọi người không còn ở trong Tông môn nữa thì Cố Thanh Sơn có thể ăn món này.
Tần Tiểu Lâu am hiểu lục nghệ, am hiểu nhất là linh thực. Ở Bách Hoa Tông cho dù mọi người có bận rộn thế nào đi chăng nữa cũng tuyệt đối không bao giờ bỏ bữa.
Vì vậy đây là linh thực được chế tác cao nhất mà Cố Thanh Sơn có thể cầm ra.
Barry và Mèo nhỏ nhìn chăm chú vào linh thực, hai mắt phát sáng, nhìn giống như hai cái đầu sói vậy.
"Hai người nếm thử xem."
Cố Thanh Sơn đưa linh thực cho hai người.
Barry giơ đĩa thức ăn lên, nghiêm nghị nói: "Tôi đã từng đi qua hàng tỉ thế giới, đối với ẩm thực có hiểu biết rất sâu sắc, nể tình chúng ta lần đầu gặp mặt, lần này tôi sẽ thử thức ăn miễn phí cho cậu."
Mèo nhỏ cũng gật đầu.
... Vậy làm phiền hai người rồi, Cố Thanh Sơn yên lặng thở dài trong lòng.
Barry cầm đĩa ăn ngấu nghiến.
Động tác lần này của Mèo nhỏ nhã nhặn hơn rất nhiều, nhưng đồ ăn trong đĩa cũng vơi rất nhanh, không kém gì Barry.
Xem ra thực sự là đã rất lâu rồi họ chưa ăn cơm.
Cố Thanh Sơn nhìn cảnh tượng này, nói bóng nói gió hỏi Barry: "Dựa vào thực lực của anh, làm việc gì đó để kiếm tiền không phải là chuyện rất đơn giản sao? Tại sao tôi lại có cảm giác như hai người nợ rất nhiều tiền vậy?"
Mèo nhỏ chợt ngẩng đầu.
Cô nghiêm túc nói rằng: "Những năm gần đây, vết thương trên đùi anh trai tôi ngày càng nghiêm trọng vì thế không thể rời khỏi đây được."
Cố Thanh Sơn nói: "Hai người cứu nhiều thế giới như vậy, chí ít có thể đi ra ngoài ăn một bữa cơm chứ."
"Không được, anh tôi có rất nhiều kẻ thù, đi ra ngoài quá nguy hiểm." Mèo nhỏ nói.
Barry gật đầu phụ họa: "Đúng thế! Có vài kẻ điên rất lợi hại, chỉ khi tôi ở thời kỳ hoàng kim mới có thể đánh lại được."
Hắn ta vỗ vỗ chân mình, cười nói: "May mà có bông hoa yêu tinh trong suốt, kế tiếp, tôi chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khỏi rồi."
Mèo nhỏ cũng cực kỳ cao hứng, hét lớn: "Barry què sẽ không còn bị què chân nữa!"
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, mau ăn đi."
Hai người lại vùi đầu hưởng thụ món ăn.
Đợi đến khi họ liếm đĩa đến sáng bóng, Cố Thanh Sơn lúc này mới hỏi: "Mùi vị thế nào?"
"Cũng tạm thôi."
"Miễn cưỡng thông qua."
Hai người buông đĩa xuống, cùng chậc lưỡi bình luận.
Mùi vị không tồi, thế nhưng số lượng lại quá ít.
Bao nhiêu ngày không ăn cơm rồi, chút thức ăn này căn bản không đủ no.
—— Có thể thêm một phần nữa không?
Hai anh em nhìn nhau, lần thứ hai hiểu ý trong mắt đối phương.
Bọn họ bắt đầu suy nghĩ, phải phối hợp thế nào mới có thể khiến cho đối phương tiếp tục đưa món khác ra.
Cố Thanh Sơn nhìn thời gian trên màn hình Giao Diện Chiến Thần.
Còn lại bốn mươi giây.
"Được rồi, tôi phải đi rồi." Cố Thanh Sơn đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
"Cậu đi đâu vậy?" Barry nhịn không được hỏi.
"Lang thang chư giới."
"Lang thang? Chỉ dựa vào thực lực của cậu, sớm muộn gì sẽ bị giết chết." Barry châm chọc nói.
"Vậy thì có cách gì khác chứ, tôi thích pha chế rượu và nấu ăn, phải đi khắp các thế giới để tìm hiểu món ăn ở nơi đó." Cố Thanh Sơn không quay đầu lại nói.
Barry cau mày, rơi vào trầm tư.
"Anh, bữa ăn khuya chúng ta còn chưa ăn no." Mèo nhỏ thì thầm nói.
"Nhưng chúng ta thiếu nợ nhiều lắm, nếu để cậu ta vào câu lạc bộ sợ rằng cậu ta sẽ bị liên lụy." Barry nói nhỏ.
"Cho anh ta ở nhờ một đêm như vậy sẽ không được tính là người của chúng ta, các chủ nợ cũng sẽ không nói gì được." Mèo nhỏ nói.
Ở thêm một ngày là thêm một ngày được ăn đồ ăn ngon.
—— Còn có rượu ngon nữa.
Barry lập tức không do dự nữa.
"Xin chờ một chút." Hắn ta hô lên.
Cố Thanh Sơn giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Còn lại sáu giây.
Thấy bước chân Cố Thanh Sơn ngày một nhanh hơn, Mèo nhỏ hung hăng kéo góc áo Barry.
Barry vội vàng kêu lớn: "Tôi nói là cậu ở lại đây một ngày rồi hãy đi cũng chưa muộn mà!"
Thời gian về không.
Màn hình Giao Diện Chiến Thần hiện lên hàng chữ màu đỏ.
[Ngài đã được cho phép ở lại thế giới Siêu Duy.]
[Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ số phận.]
[Ngài nhận được phần thưởng cho nhiệm vụ số phận: Một bí mật.]
[Ngài có thể kiểm tra bí mật này bầt kỳ lúc nào, hãy trao đổi với hệ thống vào thời điểm thích hợp.]
Cố Thanh Sơn liếc qua màn hình giao diện Chiến Thần.
Hắn nhìn lời nhắc nhở phía trên nhưng không lập tức trao đổi với hệ thống.
Bởi vì xung quanh hắn xuất hiện một quầng sáng, dường như quầng sáng này sẽ đưa hắn vào không trung.
Một cảm giác bài xích vô hình vây quanh Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cẩn thận cảm ứng, liền đoán được dường như đây là sức đẩy của toàn bộ trái đất.
Thời gian mình ở lại đây đã kết thúc, thế giới Siêu Duy này đang đẩy hắn ra ngoài.
Một giờ vừa rồi, là thời gian mà Tiểu Điệp cho hắn.
Nếu không hắn căn bản không có cách nào có thể đặt chân lên thế giới Siêu Duy.
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn vẫn như cũ, hắn xoay ngươi giữa quầng sáng đó.
Hắn nhìn Barry nói: "Anh nói là tôi có thể ở đây nghỉ ngơi một ngày?"
"Đương nhiên có thể, chỗ này của tôi rất rộng, cậu có thể ở đây nghỉ ngơi một ngày."
Barry nhìn ánh sáng trên người Cố Thanh Sơn, còn chưa đợi hắn đồng ý đã dùng tay ra hiệu với Mèo nhỏ.
Thân hình Mèo nhỏ chợt lóe, xuất hiện ở trước mặt Cố Thanh Sơn.
Một luồng chấn động từ mặt đất xông đến, cùng cô ấy hòa thành một thể.
"Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa."
"Ngọn hải đăng đã xác định, cho phép người này ở lại đây một ngày."
Mèo nhỏ vừa nói vừa vỗ vai Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đứng bất động, ánh sáng quanh người vụt tắt.
Sự bài xích của thế giới biến mất.
Hắn ở lại.
Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: "Tôi vừa trải qua một lộ trình rất dài, hai vị có thể cho tôi một chỗ nghỉ khiến tôi vô cùng cảm kích."