Lúc này, phía sau hắn lại truyền đến giọng nói của ba cô gái: “Công tử, không tìm được ngọc giản của loại cấm pháp kia.”
“Được, ta biết rồi.” Cố Thanh Sơn gật đầu lên tiếng.
Như vậy xem ra cấm pháp của Diệp Ánh Mi, mình không có cách nào giải trừ rồi.
Có cần phải giải trừ cấm pháp trên người Triệu Ngũ Chuy không?
Cố Thanh Sơn suy tư một lát.
Thôi quên đi, vẫn giúp gã giải trừ đi vậy.
Triệu Ngũ Chuy là tu sĩ Võ đạo Thái Hư cảnh, chiến lực hung hãn, nếu gã gia nhập cuộc chiến chắc chắn sẽ có tác dụng không nhỏ.
Nghĩ vậy, Cố Thanh Sơn đưa ra quyết định.
“Tôi trả 200 hồn lực, hệ thống, hãy giúp tôi đọc bí pháp đó đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Hệ thống nhanh chóng đáp lại: [Đã nhận được hồn lực.]
[Bắt đầu đọc bí pháp trên ngọc giản.]
[Bí pháp đó như sau: Phệ Mệnh Hồi Sinh Cổ.]
[Phệ Mệnh Hồi Sinh Cổ: Thông qua việc học tập bí pháp, ngài sẽ học được cách bố trí cổ trùng Phệ Mệnh trên người mình và đối phương.]
[Một khi đối phương trúng cổ này, tính mạng sẽ được liên kết với ngài, căn nguyên sinh mệnh của kẻ đó sẽ dần dần trở thành chất dinh dưỡng cho sinh mệnh của ngài.]
[Tính mạng của hai người liên kết, lúc ngài chết, đối phương cũng sẽ chết theo, nhưng nếu đối phương chết lại không tạo thành ảnh hưởng gì đối với ngài.]
[Học tập và lĩnh ngộ pháp này cần tiêu phí 500 điểm hồn lực.]
[Xin hỏi ngài có muốn lĩnh ngộ pháp này không?]
Cố Thanh Sơn đọc xong hết những gì hiện lên trên giao diện Chiến Thần, bỗng nhiên giật nảy mình. Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình như đang rơi xuống vực sâu.
“Thì ra là thế…” Cố Thanh Sơn chua xót lẩm bẩm nói.
Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao là người trời sinh đa nghi, tính tình lại tàn nhẫn. Với tính cách của ông ta, ông ta nhất định sẽ nói điểm quan trọng nhất trong Phệ Mệnh Hồi Sinh Cổ cho Triệu Ngũ Chuy biết.
[Tính mạng của cả hai liên kết, lúc ngài chết đối phương cũng sẽ chết theo.]
Vương Hồng Đao chết, Triệu Ngũ Chuy cũng phải chết theo.
Chỉ cần Triệu Ngũ Chuy không muốn chết thì căn bản không thể phản kháng lại sự khống chế của Vương Hồng Đao.
Nhưng vì sao gã lại muốn hợp mưu cùng Diệp Ánh Mi, thậm chí còn luyện chế pháp bảo muốn đối phó với ông ta?
Vì sao lúc Tề Diễm nói ra chuyện thế giới mới, tỏ vẻ sẽ đối phó với Vương Hồng Đao, Triệu Ngũ Chuy lại luôn tỏ ra ủng hộ?
Cố Thanh Sơn buông ngọc giản, vội vàng suy tư.
Cẩn thận nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, hắn dần dần hiểu ra.
Trong hai vị Đường chủ, thật ra người thực sự muốn báo thù là Diệp Ánh Mi. Từ đầu đến cuối, Triệu Ngũ Chuy chỉ một mực ra vẻ nghe theo.
Nói cách khác, gã vẫn luôn diễn trò, gã sẽ không phản đối ý kiến của Tề Diễm trước mặt Diệp Ánh Mi.
Bởi vì Tề Diễm đưa ra đường sống là thế giới mới, còn chủ động muốn giết Vương Hồng Đao, đây hoàn toàn là những việc Diệp Ánh Mi muốn làm.
Mà mấy năm nay, Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy vẫn đang chuẩn bị giết Vương Hồng Đao.
Nếu giờ khắc này Triệu Ngũ Chuy lại phản đối Tề Diễm, vậy thì gã sẽ bại lộ ngay.
Diệp Ánh Mi không ngu ngốc, gã làm vậy thì nàng ta sẽ lập tức hiểu ra rằng, thật ra mấy năm nay Triệu Ngũ Chuy luôn lừa mình.
Nếu chỉ có duy nhất chuyện đi đến thế giới mới, có thể Triệu Ngũ Chuy sẽ đồng ý.
Nhưng còn giết Vương Hồng Đao…
Mạng của hai người họ đã liên kết với nhau, cho dù bị ép buộc, gã cũng sẽ không mong Vương Hồng Đao chết, bởi nếu vậy thì gã cũng sẽ xong đời.
Cho nên lúc Tề Diễm thề sẽ giết Vương Hồng Đao, Triệu Ngũ Chuy chắc chắn đã đứng cùng bên với ông ta rồi. Gã nhất định sẽ nói tất cả mọi chuyện cho ông ta biết, chờ ông ta trở về sẽ nhanh chóng xử lý Tề Diễm.
Về phần mấy năm nay Triệu Ngũ Chuy vẫn luôn hợp tác với Diệp Ánh Mi, chỉ sợ đây cũng là kế do Vương Hồng Đao bày ra. Nhìn thấy nàng ta đau khổ giãy giụa mà vẫn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay mình được, đây có lẽ là thú vui của lão già này.
Nghĩ thông tất cả chuyện này, Cố Thanh Sơn không khỏi thở dài não nề.
“Công tử, sao vậy?” Sơn Nữ đi tới, quan tâm hỏi.
“Có chuyện gì, không ngại cứ nói ra, ta và Uyển Nhi đã khôi phục tu vi, ít nhiều cũng giúp được đôi chút.” Tình Nhu cũng nói.
“Đúng vậy.” Uyển Nhi nói theo.
Cố Thanh Sơn nhìn sang bọn họ.
Ba cô gái cùng gật đầu.
Nhưng hắn chỉ cười khổ, lắc đầu nói: “Ta cứ tưởng kế hoạch của bản thân mình không tệ, giờ xem ra còn có vai diễn xuất sắc hơn.”
“Nghĩa là sao?” Tình Nhu hỏi.
“Nói chung là Vương Hồng Đao có thể biết được tin tức trong tông môn bất cứ lúc nào.” Cố Thanh Sơn nói.
Ba cô gái lập tức căng thẳng.
“Sao lại như vậy, ai có thể làm được như vậy chứ?” Tình Nhu khó hiểu hỏi.
Cố Thanh Sơn thở dài.
“Có một nhân vật cấp ảnh đế, ta suýt chút nữa đã bị gã lừa một phen.”
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn nghiêm túc chưa từng có.
Đột nhiên tình thế biến chuyển quá đột ngột, trở nên vô cùng hung hiểm.
Kẻ địch biết tất cả, mưu sâu kế hiểm, tu vi cao siêu.
Phải làm sao đây?
Cố Thanh Sơn yên lặng suy tư một lát.
Một lúc lâu sau, hắn lấy ra hai tấm ngọc giản.
Đây là bí quyết trận pháp hắn lấy ra được.
Hiện tại, Cố Thanh Sơn đã trả cho hệ thống 200 điểm hồn lực nên chỉ còn lại 803 điểm. Hắn không chút do dự tiêu hao sạch hồn lực, học hết trận pháp trong ngọc giản cầm trên tay.
Luồng nhiệt từ ngọc giản dâng lên tiến vào cơ thể Cố Thanh Sơn, tiến thẳng tới thức hải của hắn.
Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, cảm nhận vô số tri thức trận pháp lướt qua trong đầu.
Hắn càng lúc càng hiểu rõ về trận pháp hơn.
Văn minh tu hành của thế giới Huyền Không xuất sắc nhất là trận pháp.
Hắn có thể đạt tới cảnh giới này, ở trong thế giới Tu Hành có thể nói là không thua kém gì Công Tôn Trí rồi.
Trận pháp chính là thành tựu lớn nhất của đám tu sĩ ở đây, so về phương diện này thì thế giới Thần Võ cộng thêm cả thế giới Tu Hành vẫn kém thế giới này.
Có điều thế giới Thần Võ luyện khí vô song, thế giới Tu Hành tài nguyên phong phú, hai thế giới đều có đặc điểm riêng của mình.
Chỉ chốc lát sau, Cố Thanh Sơn mở mắt ra. Giờ phút này, hắn khó khăn lắm mới đạt được tiêu chuẩn Trận pháp sư cấp cao của thế giới này.
Tuy trình độ của hắn và Tề Diễm cũng không chênh lệch bao nhiêu, còn chưa thể phá giải đĩa bát quái để tìm tọa độ thế giới, nhưng để điều khiển phần lớn trận pháp ở thế giới này thì không có vấn đề gì.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm.
Giờ đã không còn đường lui, cũng không thể kéo dài nữa.
Có một số việc phải hiểu cho rõ.
Hắn hỏi: “Tình Nhu, Uyển Nhi, dù sao thời gian ta đến thế giới này cũng quá ngắn, cho nên có một số việc các cô phải nói thật với ta, chuyện này có liên quan đến việc chúng ta có thể sống tiếp hay không.”
Tình Nhu và Uyển Nhi thấy hắn nói trang trọng như vậy cũng nghiêm túc theo.
Tình Nhu nhẹ giọng nói: “Ngài muốn hỏi gì, ta sẽ nói hết cho ngài biết, không giấu diếm gì cả.”
Uyển Nhi cũng nói: “Ngài đã cứu bọn ta, ta còn đang lo không biết báo đáp như thế nào, cho nên ngài hỏi gì ta sẽ đáp nấy.”
“Những tông môn phá vở hư không mà đi kia có quay trở về không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hai cô gái đều ngẩn ra, đây hoàn toàn là vấn đề mà bọn họ chưa từng nghĩ tới.
Nghĩ kỹ lại rồi, Uyển Nhi mới nói: “Hình như là không.”
“Thật sự? Hai người nghĩ kỹ lại xem.” Cố Thanh Sơn nói.
Tình Nhu chắc chắn: “Ta khẳng định những tông môn đó không hề quay lại thế giới này.”
Sơn Nữ nhịn không được mà nói: “Thật vất vả mới thoát khỏi thế giới này, dù là tông môn nào cũng không muốn trở về đâu.”
“Dựa theo lẽ thường, bọn họ chắc đang lưu lạc khắp nơi tìm kiếm thế giới mới.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói. Hắn tiếp tục hỏi: “Nếu không có tông môn nào trở về, vậy còn tu sĩ? Có tu sĩ nào trở về không?”
“Tu sĩ…?”
Hai cô gái đều mặc niệm, đồng thời trầm tư. Câu hỏi của Cố Thanh Sơn khiến bọn họ mù mờ không hiểu ra sao.
Cố Thanh Sơn lại nhắc nhở: “Bất kỳ tu sĩ nào, cho dù là cảnh giới thấp nhất hoặc cao nhất cũng được, chỉ cần từng lộ mặt là có thể tính bọn họ từng trở về.”
“Hình như không có tu sĩ nào quay lại cả. Tỷ tỷ, tỷ thấy thế nào?” Uyển Nhi nói với vẻ không chắc chắn lắm, nhìn về phía Tình Nhu.
“Từ lúc ta và Uyển Nhi bị bắt tới thế giới này đến giờ, a chưa từng thấy tu sĩ nào rời đi mà quay lại cả.” Tình Nhu gật đầu với Cố Thanh Sơn, ý bảo mình vô cùng chắc chắn chuyện này.
“Từ từ, ta nghĩ đến một chuyện.” Uyển Nhi đột nhiên nói.
Ba người nhìn về phía nàng.
“Từng có một tu sĩ Huyền Tiên cảnh nói là không yên tâm dẫn theo cả tông môn phá không rời đi. Vì thế tự ông ta thử trước, một mình phá không mà đi, muốn đi trước thăm dò đường.”
“Sau đó thì sao?” Cố Thanh Sơn lập tức truy hỏi.
“Sau đó ông ta không trở về nữa, tông môn mất đi ông ta, cuối cùng không thể chống lại tông môn đối địch, nhanh chóng bị diệt sạch.”