Hai người vội vàng chạy đến giúp tìm kiếm.
Chỉ một lát sau, Uyển Nhi kêu lên: “Ta tìm thấy rồi!” Nàng nâng một tấm ngọc giản lên tựa như nâng một vật báu vô giá.
Tình Nhu vươn tay cầm ngọc giản, phóng thần niệm vào trong.
“Không được, pháp môn này rất nghiêm mật, tuyệt đối không cho phép người bị khóa Phược Linh vây khốn sử dụng.” Nàng nói.
Uyển Nhi cầm ngọc giản qua, cũng nghiêm túc tra xét một lần nữa.
“Trình tự quá rườm rà thâm ảo, hơn nữa nhất định phải thành công, nếu không khóa Phược Linh sẽ tiến vào trạng thái khóa chết, trong vòng ba năm không thể cởi bỏ.” Uyển Nhi cũng lắc đầu nói.
Tình Nhu thở dài: “Học pháp môn này cần mất một khoảng thời gian, muốn thành thạo thi triển chỉ sợ cần thời gian rất lâu.”
Cố Thanh Sơn nhận lấy ngọc giản, nhìn một cái.
... Được rồi, bởi vì hắn đã nắm giữ kiến thức cơ bản của trận pháp, đối với cấm pháp cũng có khả năng suy ra một chút, cho nên lĩnh ngộ pháp này chỉ cần tốn 100 điểm hồn lực.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt một lát, bỗng nhiên thả ngọc giản xuống.
“Ngọc giản này có thể phục chế lại trước...” Uyển Nhi còn chưa nói xong, Cố Thanh Sơn đã một tay làm thủ quyết, tay kia cầm lấy khóa Phược Linh trên người nàng, dùng sức kéo một cái.
Khóa Phược Linh đang quấn chặt trên người Uyển Nhi trực tiếp bị ném xuống đất.
Uyển Nhi ngẩn ngơ.
Nàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên người vẫn còn vết bầm do dây xích siết chặt, nhưng không còn nhìn thấy tung tích xích sắt đâu nữa hết.
Cuối cùng nàng cũng tự do rồi.
Uyển Nhi chậm rãi nâng một bàn tay lên, thầm thì: “Trấn Ngục pháp, Truy Mệnh.”
Oành!
Linh lực mạnh mẽ bùng lên trên tay nàng, hình thành một ngọn lửa màu lục hướng thẳng lên nóc nhà, bên trong ngọn lửa màu lục có thể mơ hồ nhìn thấy một cánh cổng trông rất trang nghiên.
Đây là thuật pháp riêng của Uyển Nhi, ở thế giới gốc của nàng, chỉ có tu sĩ Thiên Kiếp cảnh mới có tư cách nắm giữ.
Tu vi của nàng đã khôi phục!
Uyển Nhi cảm nhận được linh lực đang sôi trào trong người, đột nhiên hét to một tiếng.
“A!!!!!!!!” Nàng không ngừng hét lên, nước mắt như nước lũ vỡ đê, làm thế nào cũng không ngừng được.
Sơn Nữ thấy vậy, lo lắng nói: “Công tử, có cần...”
“Không cần, cô ấy đã chịu khổ quá nhiều, để cô ấy phát tiết một lúc đi.” Cố Thanh Sơn nói, sau đó đi tới trước mặt Tình Nhu.
Tình Nhu cắn môi, cả người căng thẳng đến phát run.
“Phép giải trừ kia chắc chắn đã tiêu hao rất nhiều linh lực của ngài, có cần nghỉ ngơi một lúc hay không?” Nàng hỏi.
“Vì sao?”
“Việc mở khóa phải chắc chắn thành công, nếu không khóa Phược Linh sẽ rơi vào trạng thái khóa chết, ta sợ...”
“Được, ta sẽ nghỉ ngơi một canh giờ trước.” Cố Thanh Sơn nhìn nàng, nói.
Vẻ mặt Tình Nhu bỗng chốc trở nên hoang mang, nói với giọng mất mát: “Nên như thế, ta chờ một lát vậy…”
Lời còn chưa dứt, Cố Thanh Sơn đã cầm lấy khóa Phược Linh trên người nàng, kéo mạnh một cái.
Lạch cạch!
Khóa Phược Linh rơi xuống đất.
Tình Nhu ngây người.
Nàng cúi đầu nhìn chăm chú vào vết siết từng ăn sâu vào máu thịt kia, nước mắt theo hai má chảy xuôi, lại từ cằm rơi xuống trở về với cát bụi.
“Cởi bỏ được rồi.” Nàng như trút được gánh nặng mà nói ra một câu, giọng điệu nghe qua như một tiếng thở dài thật dài.
Linh lực cường đại không ngừng lượn sóng dao động trên người nàng, giống y như tâm tình của nàng giờ phút này.
Thân là một tu sĩ đứng đầu thế giới, lại phải chịu khuất nhục một thời gian dài như thế, cảm xúc của nàng đã sớm rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.
Thật không ngờ lại có một ngày có thể đón ánh rạng đông.
“Tỷ tỷ!” Uyển Nhi xông lên ôm cổ nàng.
“Uyển Nhi, tự do, chúng ta!” Tình Nhu nói năng lộn xộn, cũng ôm chặt lấy Uyển Nhi.
Hai người họ ôm nhau khóc rống.
“Ặc... Cứ để bọn họ vui vẻ một lúc đi, giờ chúng ta đi chọn ngọc giản trận pháp.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vâng, công tử.” Sơn Nữ mang theo ý cười, đáp lại một tiếng rồi đi theo Cố Thanh Sơn rời đi.
Đợi đến khi lựa chọn đủ ngọc giản trận pháp rồi, bọn họ lại đi chọn ngọc giản khác.
Nơi này là bảo tàng tư nhân của Vương Hồng Đao, gần như không có thứ gì bỏ đi hết. Điều đáng tiếc duy nhất là Vương Hồng Đao cất giữ quá ít kiếm quyết.
Cố Thanh Sơn vừa vui vẻ chọn vừa suy tư về vấn đề hồn lực không đủ dùng.
…
Sâu trong mật thất, hai tay Cố Thanh Sơn nâng một ngọc giản trận pháp, tính toán hồn lực cần phải tiêu hao. Hiện tại trình độ trận pháp của hắn đã đạt đến trình độ trung bình của thế giới này.
Một lát sau, hắn buông ngọc giản xuống, sắc mặt dần dần trở nên trầm trọng.
Học trận pháp cần tốn rất nhiều hồn lực, nếu muốn đạt tới cảnh giới cấp cao của thế giới này còn phải tiêu phí một số hồn lực cực lớn. Trong khi đó, trình độ bày trận của Tề Diễm ở thế giới này lại được xếp vào cấp cao. Mà muốn phá giải đĩa bát quái xuyên qua hai thế giới được Tề Diễm bố trí thì ít nhất phải có trình độ cao hơn Tề Diễm một bậc.
Như vậy, hắn cần càng nhiều hồn lực hơn nữa.
Cố Thanh Sơn nhìn điểm hồn lực của mình.
Khi nãy để cởi bỏ khóa Phược Linh cho hai cô gái, hắn lại tiêu mất 100 điểm hồn lực.
Còn còn lại 1003 điểm hồn lực.
Hơn một nghìn điểm hồn lực này nhiều nhất cũng chỉ đủ để hắn đạt đến tiêu chuẩn tương đương với Tề Diễm mà thôi.
Nói như vậy, căn bản không thể phá giải đĩa bát quái này.
Lùi một bước mà nói, cho dù không cởi bỏ trói buộc cho hai cô gái kia, thì hồn lực cũng vẫn không đủ.
Còn cách nào khác không nhỉ?
Cố Thanh Sơn bắt đầu trầm tư.
Đúng rồi, cởi bỏ trói buộc...
Nếu giúp Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy giải trừ cấm chế trên người, vậy là bọn họ có thể đồng thời ra tay rồi?
Tình Nhu, Uyển Nhi, Diệp Ánh Mi, Triệu Ngũ Chuy.
Hai tu sĩ Thiên Kiếp cảnh, hai tu sĩ Thái Hư cảnh, tổng cộng bốn người.
Bốn người đồng loạt ra tay, chống lại Vương Hồng Đao đang trọng thương, chắc cũng có chút hi vọng.
Diệp Ánh Mi nhất định rất hận Vương Hồng Đao, điều này có thể nhận thấy qua những biểu hiện của nàng ta, lại tổng hợp thêm tình báo ở nhiều phương diện khác mà phán đoán, nên thuyết phục nàng ta hẳn là không có vấn đề gì.
Còn Triệu Ngũ Chuy…
Trong số ba Đường chủ, tu vi của gã cao nhất.
Gã là tu sĩ Võ đạo Thái Hư cảnh, sức chiến đấu kinh người.
Nếu Triệu Ngũ Chuy thật sự không muốn liên thủ với Tề Diễm, vậy gã đã có thể ra tay ngay tại đó luôn rồi.
Nhưng gã lại không làm vậy.
Như vậy có thể thấy, lập trường của gã cũng rất rõ ràng.
Giải trừ cấm chế trên người hai vị tu sĩ Thái Hư cảnh quả thật có lợi!
Nghĩ vậy, Cố Thanh Sơn lập tức đi tới trước dãy ngọc giản cấm chế kia, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.
“Công tử, người đang tìm ngọc giản gì vậy?” Tình Nhu hỏi. Nàng nắm tay Uyển Nhi đi đến gần hắn, trên mặt vẫn còn vương nước mắt chưa lau hết.
Vẻ mặt cả hai bây giờ đã hoàn toàn khác lúc trước. Bọn họ dường như lại tràn ngập sức sống một lần nữa, khí chất cả người đều thay đổi.
Cố Thanh Sơn nói ra mục tiêu của mình cho họ nghe, Uyển Nhi liền nói: “Chúng tôi đến tìm thay công tử, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Hai người nói xong, lén nhìn hắn một cái sau đó bắt đầu tìm kiếm ngọc giản tương ứng.
Chỉ chốc lát sau, Tình Nhu đã tìm được một miếng trong đó, chính là ngọc giản cấm chế trên người Triệu Ngũ Chuy.
“Còn một cái nữa chưa tìm ra.” Sơn Nữ nói.
“Có lẽ là đặt trên giá khác, chúng ta phân công nhau tìm tiếp.” Tình Nhu nói.
Ba cô gái lập tức tách ra đi tìm miếng ngọc giản cấm chế kia.
Còn lại Cố Thanh Sơn, hắn nâng ngọc giản cấm chế vừa tìm được trong tay, cẩn thận quan sát.
Bên ngoài miếng ngọc giản này bị một tầng ký hiệu màu đen bao vây, tản mát ra làn sóng mỏng manh của trận pháp.
Cố Thanh Sơn quét qua vài lần đã nhìn ra trận pháp cấm chế đặc biệt quấn quanh ngọc giản.
Ngọc giản này bị phong ấn, không cho thần niệm của bất kỳ ai tiến vào. Một khi đưa thần niệm vào ngọc giản, nó sẽ bị hủy ngay lập tức.
Cố Thanh Sơn chưa từ bỏ ý định, nhìn qua giao diện thao tác Chiến Thần.
Trên giao diện có hai dòng chữ màu đỏ không ngừng hiện ra.
[Phệ Mệnh Hồi Sinh Cổ.]
[Bí pháp bị cấm chế phong ấn, một khi có tu sĩ lấy thần niệm đọc bí pháp, ngọc giản sẽ lập tức vỡ nát.]
Cố Thanh Sơn xem xong, thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Ngọc giản này không thể học…
Khoan đã!
Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, hỏi: “Hệ thống, ngươi nói tu sĩ không thể dùng thần niệm đọc nó, nhưng ngươi thì sao? Ngươi có thể đọc ngọc giản này không?”
Hệ thống đáp lại: [Bản hệ thống có thể nhận sự nhờ vả này, nhưng hệ thống phải thu phí thủ tục 50 hồn lực, phí dịch vụ 100 hồn lực, phí dinh dưỡng 50 hồn lực.]
“Vì sao còn có cả phí dinh dưỡng nữa?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
[Xuyên qua loại cấm chế nghiêm mật này để tìm kiếm bí pháp là một chuyện kinh tâm động phách, hệ thống cần hồn lực bổ sung dinh dưỡng nhằm tập trung tinh thần ứng phó với nhiệm vụ.]
“… Được rồi.” Cố Thanh Sơn lầm bầm.
[Ngài có xác định trả 200 hồn lực để tìm kiếm bí pháp đó không?] Hệ thống hỏi.
Cố Thanh Sơn do dự.