Đây thật là…
“Thì ra là thế.” Sơn Nữ yên lòng cười, nói: “Cho nên công tử có thể yên tâm ở lại đây hấp thụ sức mạnh Ma Long, chờ đến khi toàn bộ sức mạnh chuyển hóa xong rồi mới quay về thời điểm Tháp Cao diệt vong cũng không muộn.”
Mèo quýt quan sát toàn thành phố, ánh mắt nhìn vào trong ngõ nhỏ vắng vẻ kia.
“Ngoài việc hấp thu sức mạnh thì còn có một chuyện chưa làm xong…” Hắn thì thào lẩm bẩm.
“Còn việc gì?” Sơn Nữ kinh ngạc nói.
Cố Thanh Sơn thu lại thần niệm, chuyển về trong thức hải.
Ba đồng tiền thời không đang lơ lửng ở đó.
Bọn chúng phát ra những tiếng vù vù, giống như đang van cầu điều gì đó.
Mặc dù trước đó giao diện Chiến Thần đã giải thích sơ qua về ba đồng tiền này, nhưng không nói cụ thể chi tiết về công năng và tác dụng của đồng tiền đó.
Thần khí, nhất định phải do chính khí linh tiết lộ ra năng lực, như vậy người sử dụng mới có thể hoàn toàn nắm rõ và phát huy được sức mạnh của Thần khí.
Lục Giới Thần Sơn kiếm là như vậy, Thiên Địa song kiếm cũng như vậy.
Trước mắt, ba đồng tiền thời không này còn chưa đón nhận Cố Thanh Sơn.
Vừa rồi, bọn chúng còn đưa ra một thỉnh cầu…
“Thế giới này quá lạc hậu, xin cho ngài ấy một chút trợ giúp cần thiết.”
Một ít trợ giúp cần thiết…
Mèo quýt híp mắt, ánh mắt dõi về một nơi cách đó mấy ngàn mét, nhìn cậu bé bẩn thỉu ở trong ngõ nhỏ kia.
Nó đã ăn một ít rồi nên cơ thể cũng được bổ sung chút dinh dưỡng. Lúc này nó đang núp ở góc tường, nhắm mắt vận công.
Trên thực tế, với năng lực và trí tuệ của Ma Long, hắn ta sẽ nhanh chóng thu được những sức mạnh đầu tiên, lập tức vượt trội hơn người thường.
Thế nhưng, ba đồng tiền vẫn chưa yên tâm.
Một người như Ma Long lại có được sự thừa nhận của ba đồng tiền, cho dù vào thời khắc cuối cùng cũng muốn trợ giúp cho hắn ta, quả thật là rất thú vị.
Meo quýt rơi vào trầm tư.
Vậy mình phải làm gì để giúp hắn ta đây?
Mèo quýt ngẩng đầu, thả thần niệm ra quan sát thế giới này.
Lạc hậu… cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Vấn đề căn bản nhất của thế giới này chính là không có bất kỳ vết tích của sức mạnh siêu phàm nào.
Trong thế giới này, nhân loại lựa chọn khoa học kỹ thuật bởi vì không còn một sự lựa chọn nào khác. Chỉ có khoa học kỹ thuật mới có thể trợ giúp cho sự tiến bộ của văn mình nhân loại.
Hơi phiền phức…
Cho dù là Ma Long, nếu muốn đi tới đỉnh cao trong thế giới này cũng cần một quá trình khá dài.
Mèo quýt suy nghĩ một chút rồi bỗng triển khai tư thế ngay tại chỗ, khẽ vặn người cong mông.
Múa!
Chỉ một thoáng sau, toàn bộ thế giới trước mặt mèo quýt biến mất, một tia sáng nhỏ mờ mịt hiện lên trước mặt nó.
Ý chí bản nguyên của thế giới này đã tới.
Trong gió truyền đến vô số giọng nói nho nhỏ, dường như đang miêu tả gì dó với mèo quýt.
Nó chăm chú lắng nghe, vẻ mặt dần trở nên nặng nề.
Thì ra sự lo lắng của ba đồng tiền cũng không phải là không có lý.
Ma Long rất khó vượt qua mức giới hạn thực lực cao nhất của thế giới này.
Bởi vì qua biết bao năm tháng, lực lượng bản nguyên của thế giới này đã tiêu hao quá nhiều, vốn không đủ sức để tạo nên sức mạnh siêu phàm nữa.
Trên thực tế, mỗi một nguồn tài nguyên của thế giới đều có hạn.
Nếu như một một nền văn minh chỉ lo thu gom nguồn tài nguyên của thế giới, thậm chí trắng trợn làm ô nhiễm môi trường, ô nhiễm đại dương và lục địa mà không nghĩ cách để tu bổ lại thế giới, thì những sinh mệnh khác trong thế giới có thể sẽ nhanh chóng diệt vong, toàn bộ sức mạnh bản nguyên của thế giới sẽ dần dần bị dùng hết.
Thé gới này đang trên đà suy sụp chính bởi vì sự tham lam và mù quáng của nền văn minh, cuối cùng bị hủy diệt.
Mèo quýt trầm tư một lát, bỗng nhiên cong lưng nhảy lên.
Nó rơi thẳng vào trong ngõ nhỏ, một lần nữa đi tới trước mặt đứa bé.
“Chuyện gì?”
Đứa bé mở mắt ra, hỏi một cách hờ hững.
Mèo quýt chỉ vào đứa bé, rồi kêu vài tiếng meo meo với tia sáng ảm đạm trong hư không kia.
Tia sáng ảm đạm nhẹ nhàng chui vào thân thể đứa bé.
Sắc mặt đứa bé lập tức trở nên hồng hào, sức mạnh toàn thân tràn trề, không có bất kỳ một vẻ ốm yếu nào.
Nó biến sắc nói: “Đây là lực lượng bản nguyên của thế giới, không ngờ ngươi có thể huy động sử dụng lực lượng như vậy…. Mà khoan, sao ý chí thế giới lại nghe theo ngươi?”
Giọng nói của Cố Thanh Sơn vang lên trong tai hắn ta: “Chỉ là một giao dịch mà thôi, ngươi không cần có áp lực gì. Ngươi sẽ nhanh chóng được thế giới này thiên vị, quan tâm chăm sóc thôi.”
“Thiên vị?”
“Đúng, Ngươi sẽ thoát khỏi những ràng buộc của thân thể này, không bị ảnh hưởng bởi lớp gông xiềng tựa như pháp trận của thế giới này. Ý chí thế giới sẽ tập trung sức mạnh hỗ trợ ngươi, để ngươi nhanh chóng nâng cao tu vi, sớm ngày khôi phục thực lực.”
Đứa bé không hề tỏ vẻ vui mừng mà hỏi ngược lại với giọng nói non nớt: “Như vậy, ta cần phải trả lại gì cho nó?”
Cố Thanh Sơn nói: “Thế giới này đang dần suy sụp. Trong lúc ngươi dần dần mạnh lên, ngươi phải cố gắng giữ cân bằng sinh thái, đưa tri thức và kỹ năng cao cấp hơn truyền lại cho nền văn minh này, giúp nó thoát khỏi sự ỷ lại quá nhiều vào nguồn tài nguyên. Đồng thời, ngươi phải trợ giúp thế giới này từng bước tăng cường lực lượng bản nguyên, hồi phục lại tình trạng hùng mạnh, lột xác lên đến tầng cao hơn.”
Đứa bế lặng lẽ cảm nhận toàn bộ ý chí thế giới, im lặng một lát rồi nói: “Rất công bằng, ta đồng ý, nhưng không biết như thế nào mới được xem là hoàn thành giao dịch?”
Những làn gió nhẹ lượn lờ bên tai nó và mèo quýt, nói ra câu trả lời kia.
Mèo quýt gật đầu.
Đứa bé cũng gật đầu.
Mèo quýt thấy chuyện này đã đàm phán xong, lại truyền âm nói: “Ta đi đây.”
Đứa bé cuối cùng cũng nhìn mèo quýt một cái, nói: “Sau này còn gặp lại.”
Lời này mang theo rất nhiều ý nghĩa sâu xa, mèo quýt nghe xong thì mỉm cười.
Cùng lúc đó, bên trong thức hải của mèo quýt, ba đồng tiền kia đang phát ra những âm thanh vo ve sung sướng.
Bọn chúng cực kỳ hài lòng với sự sắp đặt của Cố Thanh Sơn.
Xem ra, vấn đề đã được giải quyết.
Mèo quýt lại gật đầu với đứa bé, duỗi móng vuốt ra cào nhẹ trong hư không.
Thế giới rẽ sang hai bên, lộ ra dòng chảy hư không hỗn loạn tối đen rộng lớn.
Mèo quýt ngoe nguẩy đuôi đi vào.
Giây lát sau.
Hư không lại khôi phục lại bình thường.
Đứa bé ngồi nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy thân thể mình dồi dào sức lực, tựa như dùng mãi không hết.
Cả thế giới này bỗng trở nên sinh động hơn trong mắt nó.
Đột nhiên, trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng xôn xao.
Một đoàn xe thật dài đi vào ngõ.
Mười mấy người đàn ông đeo kính râm mặc trang phục màu đen già dặn bước từ trên xe xuống.
Ngay sau đó, một ông lão có mái tóc hoa râm từ trong xe đi tới.
Ông ta đi tới bên người đứa bé, từ từ ngồi xuống, thở dài nói: “Truyền nhân cuối cùng của gia tộc tài phiệt chúng ta, khi chưa đến năm tuổi đã có thể tự mình nghĩ biện pháp chạy trốn khỏi đám bắt cóc, cuối cùng trốn trong khu ổ chuột, không ai phát hiện ra.”
“Ông nội nhìn thấy hi vọng của gia tộc trên người cháu.”
Ông ta nắm tay đứa bé, bế nó lên.
“Cháu trai ngoan, yên tâm, những người dám hãm hại cháu đều đã nhận trừng phạt thích đáng. Ông nội cam đoan, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”
Trong suốt cả quá trình này, Ma Long đều ngây người ra.
Chuyện này rốt cục là thế nào?
Là do thế giới thiên vị đây sao?
Nó không kịp nghĩ quá nhiều đã bị ông lão nhẹ nhàng đặt trên chỗ ngồi sau của chiếc xe limousine.
Ông ta ngắm nghía nó một lúc, hỏi: “Cháu có từng bị ai bắt nạt, từng phải chịu khổi gì không?”
Đứa bé thản nhiên nói: “Đều là việc nhỏ.”
Ông lão khẽ giật mình, đột nhiên cười lớn, nói:
“Đi, chúng ta về nhà!”
Ô tô khởi động.
Đoàn xe dài dằng dặc rời khỏi ngõ hẻm.
Đứa bé ngồi trong chiếc xe ấm áp dễ chịu, im lặng suy nghĩ vấn đề.
Mãi đến một thời điểm nào đó, nó bỗng lẩm bẩm: “Vậy là ta phải làm cho linh khí... của thế giới này… hồi phục?”