“Trong tất cả thế giới, chỉ còn duy nhất ba đồng tiền thật trong tay ngươi. Ta đã chết rồi, không mang theo bọn chúng được, cho nên tặng nó cho ngươi.”
Thân hình Ma Long dần dần biến mất, bay lên hư không.
"Nhớ kỹ."
Cuối cùng, hắn ta nói.
“Ta cũng không định giúp ngươi gì cả, Cố Thanh Sơn, ta chỉ hi vọng ngươi mang theo sự thù hận của ta, đi giết chết những Quỷ chủ cao cao tại thượng kia.”
“Mặc dù chuyện này gần như là không thể, nhưng đó chính là sự khinh bỉ mà ta dành cho quá khứ của mình.”
“Cứ coi như đó chính là cái giá phải trả của ngươi sau khi đoạt lấy ba Đồng Tiền Thời Không của ta đi…”
“Chuyện này, giao cho ngươi…”
Tiếng nói vừa dứt.
Thân hình Ma Long sắp sửa rời đi.
“Khoan đã!” Cố Thanh Sơn vội vàng nói.
“Đồng Tiền Thời Không ta cũng đã đưa cho ngươi, ngươi còn có chuyện gì?” Ma Long quay đầu lại hỏi.
“Nếu muốn, ngươi có thể ở lại thức hải của ta. Chờ ta quay về thế giới nguyên bản, ta giúp ngươi đầu thai chuyển thế, để ngươi có thể chuyển sinh.”
Cố Thanh Sơn nói thêm: “Tất cả tài nguyên tu hành của ngươi, ta đều bao hết. Yên tâm, ta khác với Quỷ chủ, ta nói được thì làm được.”
Ma Long mỉm cười, nói: “Đâu thai sẽ quên sạch quá khứ, mà ta vĩnh viễn không bao giờ muốn quên quá khứ. Ta cũng không muốn làm một kẻ có thiên phú nhưng lại luôn ngu ngốc bị người khác lừa gạt lợi dụng nữa.”
Thân hình hắn ta khẽ động, rời khỏi thức hải của Cố Thanh Sơn.
Mèo quýt đột nhiên mở mắt ra, nhìn một hồn thể trong suốt xẹt qua bầu trời, bay về phương xa.
Mèo quýt thả thần niệm ra, vừa theo dõi động tĩnh của hồn thể, vừa đảo qua khoảng cách mấy vạn dặm, xem xét tình hình của thế giới mà nó tới.
Rất nhanh, mèo quýt đã có ấn tượng đầu tiên về thế giới này.
Đây là một thế giới khoa học kỹ thuật lạc hậu.
Cái gọi là “robot” cũng mới chỉ tồn tại trong những nghiên cứu sơ bộ.
Mọi người hứng thú sử dụng điện thoại.
Vì có sự tồn tại của vũ khí hạt nhân, phần lớn chiến tranh đều mang tính cục bộ, thể theo cách thức nước nhỏ đại diện cho các cường quốc mà đánh nhau.
Bầu khí quyển ô nhiễm nghiêm trọng.
Nguồn năng lượng sạch còn chưa có bước đột phá.
Thế giới trên tổng thể vẫn chưa phát triển tới giai đoạn hưng thịnh.
Ma Long…. Lại muốn gửi hồn tại một thế giới như vậy.
Mèo quýt đang nghĩ ngợi, lại thấy linh hồn Ma Long đi vào một con đường, lượn vòng qua lại.
Một bên đường là một bệnh viện lớn.
Trong bệnh viện có một phụ nữ đang sinh.
Người thân của cô ta đứng quây lại thành một đám, chờ ở ngoài cửa phòng giải phẫu.
Ma Long im lặng đứng trong hư không ngoài cửa sổ một lúc.
Mèo quýt cũng đã đến đây, ngồi xổm trên đỉnh lầu cao, yên lặng quan sát cảnh này.
Ma Long do dự một lúc, bỗng nhiên quay đầu bỏ đi.
Hắn ta đi qua bệnh viện, đến một bên khác của con đường.
Khu ổ chuột.
Hắn ta bay tới một ngõ nhỏ vắng vẻ dơ bẩn, dừng lại ở một nơi trong cùng của ngõ nhỏ này.
Cạnh đống rác, một đứa nhỏ chừng năm sáu tuổi ngã trên mặt đất, thân thể đã lạnh.
Đến tận lúc chết, nó vẫn duy trì động tác bới rác.
Xem ra đứa bé này có thể đã chết đói, hoặc là ăn phải đồ vật không sạch sẽ, nhiễm bệnh mà chết.
Ma Long nhìn ngắm đứa trẻ kia.
Vài đôi chân vội vàng bước qua người đứa trẻ này.
Thật lâu sau.
Chẳng ai để ý tới thi thể nhỏ bé ấy.
Dù sao nơi này cũng là khu ổ chuột, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy.
Có lẽ phải đợi qua một đêm, sáng hôm sau có người đến đây xử lý thi thể.
Trong khoảnh khắc, Ma Long không do dự nữa, linh hồn bay xuống.
Đứa bé từ từ mở mắt ra.
Hắn ta nằm rạp trên mặt đất, ho khan kịch liệt không ngừng.
Một lúc lâu sau, đứa bé mới dừng ho, miễn cưỡng đứng lên.
“A, thực sự là một thân thể yếu ớt…”
Trong miệng đưa bé nói ra lời chế giễu không hợp với độ tuổi, loạng choạng đứng lên.
Trên bầu trời, từng bông tuyết rơi xuống.
Gió thổi liên tiếp, lạnh đến thấu xương.
Người dần dần đông hơn trong ngõ nhỏ, bởi vì trời sắp tối nên cho dù là người nghèo thì vẫn có một ổ nhỏ để trở về.
“Hừ, đồ con hoang không ai cần, vừa rồi cứ tưởng mày chết rồi chứ.”
Một ngụm nước bọt rơi vào người.
Tên nào đó đi ngang qua nơi này tùy ý mắng một câu rồi nghênh ngang bỏ đi không hề để ý.
Đứa bé khựng lại.
Nó không có cảm xúc gì, trong ánh mắt chỉ có sự lãnh đạm.
So với những chuyện gian khổ gắp trăm lần đã qua đi, thì chút chuyện nhỏ này không thể làm cho lòng hắn ta có chút gợn sóng.
Chẳng bao lâu sau, nó không đi được nữa.
Nó suy nghĩ một chút rồi dựa thân thể vào tường, từ từ xê dịch lên phía trước.
Trước khi trời hoàn toàn tối, nó nhất định phải tìm một nơi có thể giữ ấm, nếu không hôm nay sẽ trôi qua rất khó khăn.
Sống sót.
Đây là bài học đầu tiên trong cuộc đời mới của nó.
Trên đỉnh lầu cao.
Mèo quýt im lặng nhìn cảnh này.
“Công tử, ngài xem, rõ ràng hắn ta có thể…”
“Đại khái là vì hắn ta không thể thích ứng với thứ gọi là tình thân kia. Dù sao thì hắn ta đã phải trải qua những năm tháng cô đơn quá dài.”
“Cho nên hắn ta mới tìm một thi thể?”
“… Ừ… làm gian tế lâu như vậy, ta đoán hắn ta đã rất khó để tin tưởng bất cứ ai nữa…”
….
Đứa bé ngã ngồi xuống góc ngõ nhỏ.
Nó tìm được một ít chế phẩm nhựa đủ lớn, vừa vặn có thể chống cự được với cái lạnh hôm nay.
Bây giờ chỉ hy họng tuyết đêm nay không quá lớn, như vậy sẽ rất phiền phức.
Đứa bé dựa vào tường, ngồi im lặng, chuẩn bị chống cự với cái rét.
Vô số công pháp đã tập ngày trước hiện lên trong đầu.
Đáng tiếc, cái thân thể này quá yếu, lại đang bị bệnh, căn bản không làm được gì cả.
Nếu như có thể có một chút đồ ăn…
Một cơn gió lạnh thét gào thổi qua…
Đứa bé cúi thấp đầu xuống, cuộn thân thể của mình lại.
Bỗng nhiên.
Nó thấy một cái bóng nho nhỏ.
Đó là một con mèo quýt.
Mèo quýt ngậm cái giỏ, im lặng đi tới trước mặt hắn ta.
Trong giỏ là một bình sữa bò ấm áp và vài lát bánh mì.
Mèo quýt để giỏ xuống, kêu “meo” một tiếng rồi ngồi xổm bất động.
Đứa bé dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình nhìn mèo quýt.
Mèo quýt nhìn chằm chằm đứa bé, đưa móng vuốt đẩy đẩy cái giỏ.
Một lát sau.
Cuối cùng đứa bé cũng vươn tay, cầm lấy sữa bò.
“Hừ, xen vào việc của người khác.”
Nó nói một cách bất mãn, quay đầu đi.
Sau một đêm gió tuyết.
Mặt trời vừa mọc lên.
Toàn bộ thế giới bao trùm một màu đỏ.
Trên đỉnh của tòa nhà chọc trời, con mèo quýt nào đó đang ngồi xổm trên bờ tường, tập trung nhìn xuống dưới.
Sau lưng của hắn, một thanh trường kiếm như thu thủy đang treo lơ lửng giữa không trung.
“Công tử….” giọng nói của Sơn Nữ vang lên trong thức hải của mèo quýt.
"Hả?"
“Chúng ta cứ ở đây mãi không đi, có ảnh hưởng gì không?”
“Cô muốn ám chỉ cái gì?”
“Lúc này, Barry đang phải chống chọi với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả. Nó lợi hại như vậy, về lâu về dài chi sợ là Barry sẽ không chịu được.” Sơn Nữ nói một cách lo lắng.
Mèo quýt ngáp một cái, dùng đầu lưỡi liếm móng vuốt.
Ấy mà khoan, ta cũng không phải là mèo thật, cần gì phải làm như vậy?
Mèo quýt lúng túng thu lại móng vuốt, trả lời Sơn Nữ: “Ta giao Trật Tự cho anh ta chỉ để tách Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Ma Long ra. Năng lực của anh ta cũng đủ để bảo vệ mình, nhưng trên thực tế anh ta không cần phải chiến đấu với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.”
“Ồ? Công tử, ta không hiểu.” Sơn Nữ nói một cách hoang mang.
Mèo quýt hỏi mà không quay đầu lại: “Sơn Nữ, nếu như lần này chúng ta quay trở lại một lần nữa, cô cho rằng ta sẽ về khoảng thời gian nào?”
“Đương nhiên là …”
Sơn Nữ định mở miệng, đột nhiên kịp phản ứng.
Đúng vậy...
Công tử chỉ cần trở về thời điểm ngay lúc rời đi là được. Vào lúc đó, Barry chưa giao thủ với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Ở điểm thời gian đó, Ma Long đã rời đi theo công tử rồi, chỉ còn lại Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả mà thôi.
Nếu như nhìn từ góc độ của bọn Barry thì chỉ là Cố Thanh Sơn đột nhiên đi và sau đó lại đột nhiên trở về.
Nhưng Ma Long thì không thể quay trở về khoảng thời gian đó nữa.